Chương 25: H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Lễ vươn ngón tay cọ xát khe thịt nhỏ hẹp, ngón tay thon dài di chuyển lên trên, tìm được hạt nhỏ nhô lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy, xoa bóp nhẹ nhàng.

Ban đầu Liễu Nhứ không có cảm giác gì.

Một lúc sau, khi người đàn ông không ngừng kích thícɧ, nơi bị trêu chọc ngứa ran như bị điện giật.

Hạt nhỏ nhô lên sợ hãi đứng thẳng, trở nên đỏ hồng, giống như quả mận đỏ giữa nền tuyết trắng xóa, trên đó còn có một ít nước chảy ra từ tiểu huyệt của Liễu Nhứ, bóng loáng, trong suốt, rất hấp dẫn.

"Ưm..." Khoáı cảm không ngừng chồng chất, người đàn ông càng niết càng hăng, Liễu Nhứ cắn môi, không tự chủ được mà rêи ɾỉ.

Kỳ lạ quá, Liễu Nhứ cảm thấy cơ thể mình rất kỳ lạ.

Vì sao Mạnh tiên sinh sờ người mình mà mình lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?

Cơ thể hơi mềm, hai gò má nóng lên, cả người tê dại, giống như bị điện giật nhưng không hề khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Mạnh Lễ nghe tiếng Liễu Như rêи ɾỉ, ngước mắt nhìn cô, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, dáng vẻ xuân tình nhộn nhạo.

Hình như người phụ nữ ngốc nghếch này có cảm giác.

Mạnh Lễ cụp mắt xuống, lại thấy giữa hai chân Liễu Như mở rộng, trong cái lỗ nhỏ màu đỏ tươi đang chậm rãi chảy ra một ít nước trong suốt.

Anh vươn tay đặt lên miệng huyệt đang chảy nước của Liễu Như, ngón tay dài quệt qua, chạm vào nước sốt dính nhớp kia, kéo lên một sợi chỉ bạc trong suốt thật dài.

Ướt rồi.

Mạnh Lễ liếm môi, yết hầu lăn lộn, đôi mắt phượng hẹp dài đen kịt kia càng lúc càng sâu.

Không ngờ cơ thể của người phụ nữ ngu xuẩn này lại mẫn cảm như vậy, bị anh tùy tiện sờ vài lần đã chảy nước.

Nếu như...

Trong đầu Mạnh Lễ đột nhiên hiện lên hình ảnh dương vật dài của mình cắm vào trong cơ thể Liễu Như.

Sợ là không cần rút ra bao lâu, cô sẽ thoải mái đến dâm tᏂuỷ giàn dụa, bắn tung tóe xung quanh, làm ướt ga giường dưới thân đi.

Nghĩ đến đây, Mạnh Lễ bỗng cảm thấy hưng phấn, dương vật dưới háng đột nhiên run lên, dường như là vì đáp lại chủ nhân của mình, nó muốn biến ảo tưởng trong đầu thành hiện thực.

Không có tiền đồ.

Mạnh Lễ nhìn dương ѵật dưới háng, thầm nuốt nước miếng.

Nhưng một giây sau, chính anh lại cầm lấy dương ѵật to lớn kia kề sát miệng huyệt ướt át của Liễu Như, cọ xát nhẹ nhàng.

Qυყ đầυ cực lớn dính dâm tᏂuỷ nhớp nháp trượt lên trượt xuống, thịt mềm ở miệng huyệt rất non nớt, qυყ đầυ áp lên, Mạnh Lễ không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Dùng dương ѵật cọ xát khe thịt ướt đẫm một lúc, Mạnh Lễ có cảm giác, bụng thắt lại, cơ thể không nóng, dương ѵật mềm oặt kia thoáng ngẩng đầu lên.

Không còn mềm như lúc trước, đã cứng được khoảng ba phần.

Nhưng vẫn chưa đủ, mới cứng ba phần vẫn không thể cắm vào trong cơ thể phụ nữ.

Mạnh Lễ dùng dươиɠ ѵậŧ ma sát giữa hai cánh môi một lúc lâu, không thấy Liễu Nhứ có phản ứng chống cự gì.

Lá gan của anh lớn, anh tin Liễu Nhứ có thể chấp nhận việc anh dùng dươиɠ ѵậŧ đâm vào tiểu huyệt của cô.

Anh dùng tay, cầm dươиɠ ѵậŧ thấm đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ nhắm thẳng vào lỗ nhỏ mấp máy, từ từ hạ eo xuống.

Mặc dù dươиɠ ѵậŧ không cứng nhưng qυყ đầυ vẫn cứng hơn, chứ không mềm oặt như phần thân.

Khi Mạnh Lễ từ từ hạ eo xuống, qυყ đầυ khổng lồ đã có thể kéo căng miệng huyệt, một nửa qυყ đầυ chìm vào trong.

"Ư..." Liễu Nhứ nhắm mắt lại, bật ra một tiếng rêи ɾỉ, cảm giác có gì đó không đúng.

Lúc đầu cô có thể cảm nhận được người đàn ông dùng ngón tay chạm vào vùиɠ ҡíи của mình, cô khá căng thẳng nhưng vẫn cố gắng thuyết phục bản thân rằng đây là trị liệu, Mạnh tiên sinh chỉ chạm vào chứ không làm gì cô.

Nhưng hiện tại Liễu Nhứ có thể cảm nhận được vật nóng bỏng đang cạ vào nơi riêng tư của mình, không mảnh mai như ngón tay, thậm chí thứ đó còn đang cố gắng chen vào trong cơ thể cô.

Liễu Nhứ lấy lại một chút lý trí từ trong du͙© vọиɠ, cô mở mắt ra, nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy Mạnh Lễ đang cầm côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím áp vào lỗ nhỏ ẩm ướt của cô, đẩy nó vào trong.

"A...Lưu manh..." Liễu Nhứ sợ tới mức hét lên, cô cầm cái gối ở bên cạnh ném về phía dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Lễ, "Đánh chết anh...Tôi đánh chết anh..."

"Bạch bạch bạch", liên tiếp mấy lần cô mới bỏ qua.

"Hừ..." Dưới háng tê rần, Mạnh Lễ cau mày kêu lên.

Anh cụp mắt nhìn dươиɠ ѵậŧ của mình mãi mới cứng lên được một chút thì bị người phụ nữ này làm cho mềm oặt, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Mạnh Lễ xanh mặt, giận dữ rống to: "Liễu Nhứ, cô không nghĩ cho cuộc đời sau này của tôi sao?"

Sau khi người đàn ông rống lên, Liễu Nhứ mới bình tĩnh lại, cô nhận ra vừa rồi bản thân xúc động quá nên đã đập lên dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông.

Cô liếc xuống dươиɠ ѵậŧ dưới háng của người đàn ông, nhìn thấy nó mềm nhũn không có sức sống, Liễu Nhứ siết chặt tay, bắt đầu sợ hãi.

Sẽ không phải bồi thường tiền nữa chứ?

"Anh...Anh Mạnh, anh không sao chứ?" Liễu Nhứ thận trọng hỏi.

Hình như vừa rồi cô cũng không dùng nhiều lực, hơn nữa cái gối kia rất mềm, chắc sẽ không đυ.ng quá mạnh.

Mạnh Lễ nhướng mày nhìn về phía Liễu Nhứ, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu lãnh đạm, dáng vẻ như muốn gϊếŧ chết người khác: "Cô nói xem?"

Quanh người đàn ông toát ra một luồng khí lạnh, lạnh đến mức khiến Liễu Nhứ run lên, cô rùng mình nói: "Anh...Anh Mạnh, nếu không thì tôi cho anh sờ thêm ba phút nữa nhé, xem nó có cứng lên được nữa không?"

"Hừ!" Mạnh Lễ hừ lạnh, "Cô sờ thử đi, sờ xem nó có thể cứng được nữa không?"

Liễu Nhứ vươn bàn tay nhỏ bé của mình, run rẩy nắm lấy dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn của người đàn ông, vuốt ve nhẹ nhàng.

Sau ba phút, dươиɠ ѵậŧ vẫn mềm như cũ, đầu rũ xuống, không có một chút sức sống nào.

Mềm quá, cảm giác còn mềm hơn so với lần đầu tiên cô chạm vào, sẽ không bị phế hoàn toàn chứ?

Liễu Nhứ hơi sợ, cô ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Mạnh Lễ, căng thẳng nuốt nước miếng.

Tâm trạng của anh Mạnh có vẻ rất tệ, Liễu Nhứ cảm thấy nếu mình là đàn ông thì chắc chắn anh Mạnh sẽ đè cô xuống, đánh cô ngay bây giờ.

Nếu anh Mạnh thực sự không thể cương được, vậy người chịu khổ cuối cùng không phải là mình sao?

Liễu Nhứ suy nghĩ một lúc, quyết định dốc hết toàn lực.

Cô dịch mông, nhích lại gần Mạnh Lễ, chậm rãi dang hai chân ra, để lộ âʍ ɦộ hồng hào ướŧ áŧ, đối diện với đũng quần của người đàn ông.

Cô đỏ mặt, nói nhỏ: "Anh Mạnh, anh đừng nổi giận, tôi cho anh cọ, anh dùng dươиɠ ѵậŧ cọ tôi đi, tôi...Tôi sẽ không đánh anh."

Chỉ là cọ thôi mà, cọ cứng cũng không thể đứng thẳng.

Cho dù anh cương lên thì cô cũng sẽ bỏ chạy ngay lập tức, như vậy anh sẽ không vào được.

Liễu Nhứ cảm thấy với phẩm chất của anh thì chắc chắn anh sẽ không ép buộc cô làm chuyện này.

Chỉ cần cô không muốn thì anh sẽ không ép cô, đây chính là cưỡиɠ ɧϊếp, đến lúc đó cô kiện anh, anh sẽ phải ngồi tù.

Liễu Nhứ cảm thấy chắc chắn Mạnh Lễ sẽ không làm ra chuyện hủy hoại tương lai của bản thân, cũng chỉ là cọ thôi, không mất một miếng thịt nào, cô có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

Đợi lát nữa cọ xong rồi, cô tắm một lần nữa, mùi và dấu vết anh để lại sẽ biến mất, mọi thứ có thể trở lại như lúc ban đầu, tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro