Chương 26: Chảy thật nhiều nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe vậy, Mạnh Lễ nhìn về phía đôi chân đang dang rộng của Liễu Nhứ, hoa huyệt đỏ hồng, miệng huyệt không ngừng mấp máy, chậm rãi chảy ra nước sốt trong suốt, nhìn rất quyến rũ.

Chỉ là vừa rồi bị Liễu Nhứ dừng gối đập mấy cái, thể xác và tinh thần bức bối, không còn chút sức nào.

Mạnh Lễ cảm thấy cho dù cọ tiếp thì bản thân vẫn không cứng lên được, cho nên thoái thác: "Đợi ngày mai đến tái khám thì tính sau, hiện tại cũng muộn rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai nhớ chờ tôi ở đến hầm để xe."

Liễn Nhứ lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thấy màn hình hiển thị "23:30".

Đã 11 giờ rưỡi, đúng là muộn lắm rồi.

Liễu Nhứ vội vàng mặc quần áo, cầm điện thoại, đi về nhà.

Việc Mạnh Lễ từ chối khiến Liễu Nhứ hiểu lầm, anh thực sự chỉ muốn trị liễu cho nên mới cọ vùng kín của cô, chứ không phải cố ý chiếm tiện nghi.

Nếu không, cô bằng lòng cho anh cọ, vậy tại sao anh lại thoái thác?

Bởi vì mối quan hệ này mà trong lần điều trị tiếp theo, sự cảnh giác của Liễu Nhứ giảm đi rất nhiều.

Sau khi về nhà, Liễu Nhứ tắm rửa sạch sẽ một lần nữa.

Vùng kín nhớp nháp, rất khó chịu, khi về nhà, qυần ɭót đã dính đầy dâm tᏂuỷ.

Liễu Nhứ nhìn chất dịch sền sệt trên qυần ɭót, gò má trắng nõn lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.

Sao cô lại chảy nhiều nước như vậy?

Xấu hổ quá.

Cô hy vọng anh Mạnh sẽ không chế giễu mình, nếu không cô không còn mặt mũi nào để đến nhà anh nữa.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Nhứ ăn qua loa bữa sáng.

Sau đó đi đến hầm để xe chờ Mạnh Lễ.

Lần này Liễu Nhứ đi sớm hơn mười phút, khi đến tầng một, Mạnh Lễ đã ngồi ở trong xe.

Xem ra anh Mạnh là một người rất đúng giờ.

Mấy lần trước anh đều đợi cô, anh hẹn tám rưỡi nhưng sẽ đến sớm hơn hai mươi phút.

Liễu Nhứ mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, hảo cảm đối với Mạnh tiên sinh lại tăng thêm một chút.

Lúc trước cô đến muộn như vậy nhưng anh Mạnh chưa từng phàn nàn.

Xem ra anh Mạnh không chỉ biết dọa nạt, hung dữ với cô mà vẫn còn một chút lương tâm.

"Anh Mạnh, chào buổi sáng." Mỗi lần Liễu Nhứ lên xe cô luôn chào Mạnh Lễ.

"Ừ." Mạnh Lễ tích chữ như vàng, vĩnh viễn chỉ đáp lại bằng một chữ.

Anh khởi động xa, lái ra khỏi hầm để xe, suốt đường đi không nói một câu nào.

Hai mươi phút sau, hai người đến bệnh viện Hải Thụy, cùng nhau đi vào đại sảnh.

Mạnh Lệ thoải mái tủ để đồ VIP, sau đó đi lên tầng tám với Liễu Nhứ.

Sau khi đi vào phòng khám, Mạnh Lễ ngồi trên ghế, bác sĩ hỏi anh: "Anh Mạnh, tuần này sức khỏe của anh có chuyển biến gì không?"

Mạnh Lễ nói: "Có chuyển biến tốt đẹp hơn, lúc bị phụ nữ dùng miệng thì cứng một lần, nhưng không kéo dài được bao lâu, ước chừng khoảng một phút thì mềm xuống."

Bác sĩ gật đầu: "Đây là chuyện tốt, điều đó chứng tỏ khi anh Mạnh bị kích thícɧ thì vẫn có thể xuất hiện phản ứng, chỉ là vì một số lý do nào đó, dục vọng bị cản trở cho nên hiệu quả không được như mong muốn, chỉ cần kiên trì trị liệu thì anh Mạnh sẽ sớm hồi phục thôi."

Mạnh Lễ bổ sung thêm: "Hôm qua tôi cứng được một phần ba, bị một người phụ nữ dùng gối đập vài cái, sau đó mềm nhũn, bị phụ nữ dùng tay sờ cũng không có phản ứng gì."

Bác sĩ kinh ngạc: "Anh Mạnh, dương ѵật của anh lại chịu tổn thương sao? Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc điều trị, khiến bóng ma tâm lý trong lòng anh trầm trọng hơn. Nếu dương ѵật bị thương thêm lần nào nữa thì cho dù chữa khỏi, chuyện phòng the sau này của anh cũng không thể kéo dài, hy vọng anh chú ý hơn, không thể để nó bị thương thêm lần nào nữa."

Mạnh Lễ liếc nhìn Liễu Nhứ ở phía sau, ẩn ý nói: "Tôi không thể ngăn cản người nào đó liên tục làm tổn thương cơ thể của tôi, nhờ bác sĩ khuyên cô ấy giúp tôi."

Sau khi nghe Mạnh Lễ nói xong, bác sĩ ngước mắt nhìn về phía Liễu Nhứ, lập tức hiểu ra

Bác sĩ nói: "Cô gái, hôm qua cô giúp anh Mạnh trị liệu à?"

"Đúng vậy." Liễu Nhứ xấu hổ gật đầu.

Bác sĩ tận tình khuyên bảo: "Cô gái, cô cũng biết tình trạng hiện tại của anh Mạnh rất nghiêm trọng, vết cắn trước kia của cô tạo thành vết thương vô cùng lớn, đến mức khiến anh ấy không thể cứng nổi trong hai tuần."

Hiện tại mãi mới có phản ứng, nhưng lại bị hành hạ lần nữa, điều này chắc chắc là dậu đổ bìm leo, khiến trái tim mỏng manh của anh ấy chịu thêm một đả kích nặng nề khác.

Tôi không biết sau một tuần điều trị, liệu anh Mạnh có thể cương cứng như bình thường được nữa hay không.

Ngày hôm qua anh ấy có một chút phản ứng, tuần này rất quan trọng, nếu anh Mạnh cương trở lại, tôi mong cô có thể sửa lại tính tình của mình, dịu dàng với anh Mạnh trong chuyện phòng the một chút.

Tích cực phối hợp điều trị với anh ấy để điều trị dứt điểm, không được làm tổn thương khi dương ѵật đang cương, nếu không sẽ dẫn đến bệnh liệt dương vĩnh viễn, đến lúc đó không thể chữa khỏi. Còn nữa, mong cô hãy suy nghĩ kĩ trước khi làm gì đó!"

Bác sĩ nói một tràng dài, nhưng Liễu Nhứ nghe lúc hiểu lúc không, cô ngượng ngùng hỏi: "Bác sĩ, điều trị dứt điểm là giúp anh ấy...Xuất...Xuấn tinh ạ?"

"Đương nhiên rồi. Cô cũng biết mà, nghẹn lâu không tốt cho cơ thể, dễ dàng dẫn đến liệt dương, mà hiện tại anh Mạnh vốn đã trong tình trạng liệt dương rồi, ngày càng nghiêm trọng, chúng ta phải cố gắng giúp anh ấy, nếu không cứ để mãi như vậy, khả năng anh Mạnh sẽ mắc bệnh thận liên quan."

"Vậy...Vậy thì phải làm như thế nào ạ? Dùng tay hay dùng miệng?" Liễu Nhứ đỏ mặt, ấp úng hỏi một vấn đề khó mở miệng.

"Chuyện này..."

Bác sĩ cũng khá lúng túng khi được hỏi về thao tác cụ thể trong chuyện phòng the, bác sĩ nói: "Cái này thì tùy sở thích của hai người, hai người có thể bàn bạc với nhau và chọn ra phương pháp bản thân thích nhất."

"Ồ." Liễu Nhứ nghĩ, nếu lần điều trị tiếp thep Mạnh Lễ cứng trở lại thì cô sẽ dùng tay giúp anh xuất tinh.

Cô không sẵn sàng để dùng miệng của mình giúp anh.

Ai muốn ngậm dương ѵật dữ tợn, gớm ghiếc kia cơ chứ, chọc đến mức khiến cô chảy nước mắt, suýt chút nữa thì ngạt thở, cô từ chối việc dùng miệng giúp anh xuất tinh.

Sau khi khám xong, bác sĩ đưa cho Mạnh Lễ thêm một hộp thuốc con nhộng.

Trước khi đi, bác sĩ dặn dò Mạnh Lễ: "Anh Mạnh, dựa vào việc hôm qua anh có phản ứng nên hôm nay tôi kê riêng cho anh một hộp thuốc, không cần phải uống hằng ngày, uống một viên trước khi tiến hành điều trị vật lý với bạn gái là được."

"Dạ vâng, cảm ơn bác sỹ."

Mạnh Lê nhận đơn thuốc và thẻ khám, cảm ơn bác sỹ.

Bác sĩ nhìn Liễu Nhứ đứng bên cạnh, vẫn không nhịn được mà dặn dò thêm một lần nữa: "Cô gái, mong cô dịu dàng một chút, đừng đập hoặc cắn dương ѵật của anh Mạnh."

Liễu Nhứ xấu hổ trước những lời nói của bác sĩ, tai cô nóng bừng, nghe như thể cô là một người phụ nữ tồi tệ, thường xuyên ngược đãi, chà đạp cơ thể của anh Mạnh vậy.

Nhưng thật ra anh Mạnh thường xuyên áp bức, ức hϊếp cô, cô căn bản không có cơ hội phản kháng.

Chỉ khi nào điều trị, anh Mạnh cởϊ qυầи, không trong trạng thái phòng bị thì cô mới có thể nhân cơ hội phản kích lại.

"Dạ, tôi nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ rồi ạ." Liễu Nhứ trả lời xong thì xoay người, đi ra khỏi phòng khám với Mạnh Lễ.

Hai người đi thang máy xuống đại sảnh ở tầng một thanh toán hoán đơn, hóa đơn lần này hết ba nghìn năm trăm tệ, bởi vì có thể một hộp thuốc con nhộng cho nên đắt hơn trước.

Liễu Nhứ nhìn chuỗi số 0 trong hóa đơn thanh toán, cô mím môi, da thịt đau nhói, cô muốn khóc.

Dương ѵật của anh Mạnh đắt quá, mới một tuần mà cô đã phải tiêu mấy chục nghìn tệ để nuôi dưỡng nó rồi.

Đây là dương ѵật nạm vàng, nhưng lại vô dụng, thậm chí còn không bằng dương ѵật cao su giá rẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro