Chương 29: Sờ tiểu huyệt xinh đẹp của cô (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Liễu Nhứ mở cửa nhà Mạnh Lễ ra, người đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng đang ngồi ngay ngắn trên sô pha.

Liễu Nhứ đi vào, anh nhướng mày nhìn cô, lạnh giọng nói: "Cô đến muộn mười phút."

"Tôi..." Liễu Nhứ đột nhiên nghẹn lại, lúc trước đi đến bệnh viện tái khám, anh Mạnh chưa từng nói cô đến muộn, không ngờ lần này đến muộn mười phút anh lại để ý như vậy.

"Anh Mạnh, tôi..." Liễu Nhứ chỉ vào tóc mình, ngập ngừng giải thích, "Tôi gội đầu, tóc dài quá nên sấy khô mất khá nhiều thời gian."

Mạnh Lễ liếc nhìn mái tóc đen mượt của người phụ nữ, thốt ra hai chữ: "Đến đây."

Sắc mặt của người đàn ông có vẻ không tốt lắm, Liễu Nhứ nắm góc áo, bước từng bước nhỏ, có hơi căng thẳng.

Sau khi đi tới, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, không dám thở mạnh.

Mạnh Lễ nheo mắt nhìn người phụ nữ ngồi cách mình một thước, khẽ mở môi nói: "Ngồi dịch lại đây một chút."

Nghe vậy, Liễu Nhứ dịch mông về phía trước, đến gần Mạnh Lễ, trong chớp mắt, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một nắm tay.

Lần này Mạnh Lễ hài lòng, anh nói: "Cởϊ áσ choàng tắm cho tôi."

"À." Mạnh Lễ vươn bàn tay nhỏ bé, cởi bỏ đai lưng trên eo người đàn ông, dùng sức kéo ra.

Chiếc áo choàng tắm từ từ rộng mở, để lộ thân hình vạm vỡ của người đàn ông.

Dươиɠ ѵậŧ dưới háng ẩn giấu trong lớp lôиɠ ʍυ màu đen đang ngủ đông lập tức đập vào mắt Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp có hơi ngại ngùng, cô quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn vật dưới háng người đàn ông, lắp bắp nói: "Anh...Anh...Anh Mạnh, bình thường ở nhà anh không mặc quân lót sao?"

"Mặc, nhưng lát nữa đằng nào cũng cởi, chi bằng không mặc, bớt được một việc."

Mạnh Lễ dang rộng hai chân, để lộ dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn nhưng lại thô to giữa háng, anh không kiên nhẫn mà thúc giục co: "Nhanh lên, làm nó cứng lên, đừng lề mề nữa, chẳng mấy chốc mà trời sáng đâu."

Từ trước đến nay, anh luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, điều này đã hình thành thói quen.

Mỗi khi có hẹn với ai, anh đều sẽ đến trước địa điểm đã hẹn trước hai mươi phút.

Mặc dù Liễu Nhứ chỉ đến muộn mười phút nhưng Mạnh Lễ đã chờ đợi suốt nửa tiếng đồng hồ.

Vì lần trị liệu tối hôm qua có hiệu quả cho nên anh rất kỳ vọng, anh cảm thấy việc trị liệu tối hôm nay nhất định sẽ có hiệu quả rõ ràng, thể hiện được sự oai phong của bản thân.

Cho nên, sau khi tắm xong, anh thậm chí còn không mặc qυần ɭót, chỉ ngóng chờ, hy vọng Liễu Nhứ nhanh xuất hiện, cởi áσ choàng tắm của anh, liếm dương ѵật cho anh.

Ai ngờ Liễu Nhứ cọ tới cọ lui, vậy mà đến trễ mười phút, Mạnh Lễ càng chờ càng không kiên nhẫn, tâm trạng không tốt, đương nhiên giọng điệu cũng không tốt.

Liễu Nhứ nghe thấy sự không kiên nhẫn trong lời nói của Mạnh Lễ, lại cảm thấy bản thân sai trước vì đã đến muộn, cho nên cô ngoan ngoãn nghe lời, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thô to dưới háng của người đàn ông, chậm rãi vuốt ve.

"Anh Mạnh, tôi lập tức trị liệu cho anh ngay, anh chờ chút."

Tay của Liễu Nhứ có thịt, xoa rất thoải mái, giọng nói mềm mại quyến rũ, giống như Ngô Nông, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Sự tức giận và không kiên nhẫn trong lòng Mạnh Lễ dần lắng xuống.

Liễu Nhứ vuốt ve một lúc, dươиɠ ѵậŧ dưới háng của Mạnh Lễ vẫn không có phản ứng gì.

Mạnh Lễ cảm thấy chỉ là dùng tay không thôi thì chưa đủ, anh cần kích thícɧ mạnh hơn, cho nên vươn tay cởϊ áσ ngủ của Liễu Nhứ.

Ngón tay thon dài, mảnh khảnh chạm vào cúc áo đầu tiên trên áo người phụ nữ, cởi ra.

Liễu Nhứ hoảng sợ, vội vàng đưa tay che ngực, cảnh giác nhìn Mạnh Lễ: "Anh Mạnh, anh...anh muốn làm gì?"

Mạnh Lễ nhẹ giọng an ủi: "Dùng tay sờ thôi không đủ kích thícɧ, tôi không cứng được, cô cởϊ qυầи áo ra, để tôi nhìn cơ thể của cô, giống như đêm qua. Cô yên tâm, tôi chỉ sờ thôi, sẽ không làm gì cô. Dù sao thì tôi cũng không cương lên được."

Câu nói cuối cùng của người đàn ông khiến Liễu Nhứ thả lỏng cảnh giác.

Cô cảm thấy Mạnh Lễ nói cũng có lý, đã thủ dâm lâu như vậy rồi, tay cô cũng đã đau nhức, mà người đàn ông không có chút phản ứng nào, dương ѵật không hề nhúc nhích, có lẽ chưa đủ kích thícɧ.

Vì để làm Mạnh Lễ cương, Liễu Nhứ bỏ đôi tay che trước ngực xuống, để người đàn ông cởi từng nút áo của mình.

Người phụ nữ cởi áo ngoài, hai bầu ngực bị áo lót buộc chặt lọt vào tầm mắt.

Làn da của Liễu Nhứ rất trắng, chỉ một nửa bộ ngực căng tròn lộ ra, điều này khiến đôi mắt của Mạnh Lễ tối sầm.

Hôm nay Liễu Nhứ mặc một bộ đồ ngủ, cởi áo trên thì phía dưới vẫn còn một chiếc quần ngủ.

Cô ngồi trên sô pha, giữ chặt chiếc quần ngủ, Mạnh Lễ cũng không ép cô phải cởi quần.

Không hề báo trước, anh đột nhiên vươn tay

Ôm Liễu Nhứ lên.

"A..." Cơ thể đột nhiên tre0 lơ lửng giữa không trung, Liễu Như kinh ngạc, sợ tới mức kêu lên một tiếng.

Bởi vì sợ ngã, cô the0 phản xạ có điều kiện vươn tay ôm lấy cổ Mạnh Lễ.

Vì thế, tự thế của hai người biến thành Liễu Nhứ ôm Mạnh Lễ, ngồi trên đùi anh, đối mặt với anh.

Chỗ đũng quần của hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi mà dương vật của anh chọc vào đùi của cô.

Quần ngủ mùa hè hơi mỏng, mặc dù thứ đó của người đàn ông mềm nhưng Liễu Nhứ vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, cô sợ tới mức cứng đờ, không dám nhúc nhích, ấp úng nói: "Anh Mạnh, anh...anh.."

Mạnh Lễ vươn tay túm chặt dây quần của
Liễu Nhứ, sau đó nâng mông của cô lên, dễ dàng cởi chiếc quần ngủ xuống.

Anh ném chiếc quần ngủ sang một bên, nhìn Liễu Nhứ, nhẹ nhàng nói: "Bế cô lên mới dễ cởi quần."

Người đàn ông nói rất có lý, Liễu Nhứ suy nghĩ một lúc, cảm thấy quả thực là như vậy cho nên không phản bác.

Mạnh Lễ lợi dụng tư thế này, túm lấy quần lót của Liễu Nhứ, nâng mông cô lên, thuận tay cởi quần lót của cô xuống.

Phía dưới mát lạnh, giống như có gió mát thổi qua.

Cơ thể của Liễu Nhứ cứng đờ, cô cụp mắt nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới trần truồng, da thịt áp sát da thịt của người đàn ông.
Dương vật của anh chọc vào chỗ đùi trắng nõn của cô, vài sợi lông su dựng đứng lướt qua miệng huyệt mềm mại của cô, ngứa ngáy rất khó chịu.

Thấy vậy, Liễu Nhứ xấu hổ đến mức lập tức đưa tay che vùng kín của mình để tránh tiếp xúc với dương vật của Mạnh Lễ.

"Che đi thì trị liệu kiểu gì? Tôi cần phải nhìn cơ thể của cô để được kích thích." Mạnh Lễ nói xong, lấy bàn tay nhỏ của Liễu Nhứ ra, cụp mắt nhìn chẳm chẳm vùng kín trơn bóng, âm hộ hồng hào, căng mọng.

Liễu Nhứ không phải loại mỹ nhân gầy gò, trên người cô có chút thịt, nhưng không mập, ngược lại khiến đường cong lả lướt của cô tăng thêm vài phần quyến rũ.

Tiểu huyệt của cô cũng múp míp, đầy đặn, rất đẹp và dễ thương.

Chỉ nhìn như vậy thôi cũng khiến người
Mạnh Lễ khô nóng.

Anh vươn tay chạm vào lỗ nhỏ hồng hào của Liễu Nhứ, ngón tay thon dài đẩy hai cánh môi âm hộ ra, đảo vòng quanh khe thịt nhỏ, trượt từ trên xuống dưới.

Cảm nhận được ngón tay của người đàn ông nghịch ngợm quanh miệng huyệt, cơ thể của Liễu Nhứ cứng đờ.

Người đàn ông này, rõ ràng đã nói chỉ nhìn cơ thể của mình thôi, sao lại động tay rồi?

Liễu Nhứ sợ ngón tay của Mạnh Lễ sẽ đột ngột cắm vào, cô căng thẳng nắm lấy cánh tay anh, đỏ mặt, ngượng ngùng, bối rối nói:
"Anh Mạnh, anh...anh đừng..."

Mạnh Lễ tiến lại gần, ghé sát tai cô, anh dùng cái mũi cao thăng cọ tai Liều Nhứ, đôi
moipeng liot nhe qua vang tai nho nhan
trắng nõn của cô, giống như đang hôn, giọng nói trầm khàn, rất có từ tính, dụ hoặc:
"Sờ một chút thôi, tôi chỉ sờ một chút thôi.
Nếu không sờ, sao có thể tiến hành trị liệu được, đúng không? Nếu nó không cứng, cuối tuần này tôi lại phải đến bệnh viện tái khám."

Nhắc đến việc tái khám, Liễu Nhứ liền nghĩ đến việc cuối tuần lại phải tiêu tốn mấy nghìn tệ.

Trong lòng cô tê rần, bàn tay nhỏ nắm lấy tay Mạnh Lễ chậm rãi buông ra, để mặc ngón tay của anh hoạt động trong khe thịt nhỏ hẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro