Chương 30: Thích giường của tôi lắm à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngón tay thon dài của Mạnh Lễ di chuyển lên trên, tìm được hạt nhỏ nhô lên cao, niết một cái.

Đối với phụ nữ, âm đế là một nơi rất mẫn cảm Mạnh Lễ dùng những ngón tay thon dài vừa niết vừa xoa âm đế, một lúc sau, âm để rụt rè đứng thắng, sưng tấy, đỏ ửng.
Cảm giác ngứa ngáy truyền đến, Liễu Nhứ khó chịu kẹp chân lại, không nhịn được mà rêu rỉ: "Ư ..."

Mạnh Lễ rất vui vẻ trước phản ứng của Liễu Nhứ, cái người phụ nữ ngốc nghếch này, cơ thể lại nhạy cảm như vậy.

Ngón tay trượt xuống, khi lướt qua miệng huyệt, quả nhiên chạm được một ít nước sốt nhớp nháp.

Nhìn đi, cô ướt nhanh như vậy mà.

Anh chỉ tùy tiện sờ vài cái mà cô đã chảy nước, xem ra cô không về bài xích sự đụng chạm của anh.

Hoặc cũng có thể cô vốn dâm đãng, cho dù người đàn ông nào tùy tiện chạm vào thì cô đều có thế chảy nước.

Mạnh Lễ mím môi, đôi mắt đen hiện lên một tia khinh thường, anh âm thầm suy đoán Liễu Nhứ đã làm với bao nhiêu người đàn ông nên mới có thể có thể chất phóng đãng như vậy.

Nếu không phải do bất đắc dĩ thì không cần phải đợi đến bây giờ, anh mới gặp người phụ nữ đầy tiên khiến dương vật của anh có phản ứng.

Anh căn bản không thèm cạ tiểu huyệt của
Liễu Nhứ, nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên, cô hùng hổ xông vào bú mút dương vật của mình, đúng là không biết xấu hổ.

Dáng vẻ say mê đó, liếm mút như một con điếm, có lẽ ngay cả mấy cô gái trong hội quán cũng không thể so sánh được với cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạnh Lễ có chút mâu thuẫn, thói ở sạch của anh lại tái phát.
Nhưng anh vẫn cố gắng thuyết phục bản thân rằng người phụ nữ này có dáng người đẹp, vùng kín hồng hào, khá sạch sẽ, cho nên anh cố gắng chịu đựng, tìm cách tạm chấp nhận.

Chờ đến khi chữa khỏi bệnh liệt dương, anh thậm chí còn không thèm nhìn cái người phụ nữ ngu ngốc, phóng đãng này.

Dâu thủy trong mật huyệt của Liễu Nhứ chảy ra càng ngày càng nhiêu, miệng huyệt ẩm ướt, khi ngón tay chạm vào nước sốt trơn trượt, yết hầu của Mạnh Lễ lên xuống, anh không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Người phụ nữ này chảy rất nhiều dâm dịch, âm hộ trơn trượt, vừa non vừa mềm, chạm vào rất thoải mái.

Người đàn ông có hơi mất tập trung, rất
muốn dùng dương vật mềm nhũn dưới háng kia cạ âm hộ ướt át của Liễu Nhứ.

Hai người cùng ngồi trên sô pha, thật ra có hơi chật chội, động tác cũng khó khăn.

Mạnh Lễ ôm cặp mông tròn trịa của cô, đột ngột đứng lên.

Mạnh Lễ vừa đứng lên, độ cao so với mặt đất là một mét tám mấy, Liễu Như bị nhấc bổng đền, cô sự rơi vào trạng thái đình chỉ, sợ tới mức lập tức ôm chặt Mạnh Lễ, lắp bắp nói: "Anh...Anh Mạnh, anh... Anh muốn làm gì..."

Những ngón tay của Mạnh Lễ trượt xuống cặp đùi trắng nõn của Liễu Nhứ, rồi đặt lên đầu gối của cô.

Anh nhẹ nhàng xoa đầy gối của cô, nói: "Sô pha nhỏ quá, cô cứ khom chân mãi có mỏi không? Chúng ta đổi sang chỗ khác rộng rãi hơn đi, làm thoải mái hơn."

Mạnh Lễ ôm Liễu Nhứ đi vào phòng ngủ của mình, nhẹ giọng nói: "Chúng ta lên giường, giường rộng rãi, cô có thể duỗi thẳng chân, như vậy sẽ không mỏi."

Bởi vì đang ở trên cao kèm theo tư thế, chân Liễu Nhứ vừa rồi luôn khom lại, đương nhiên sẽ mỏi.

Nghe Mạnh Lễ nói như vậy, Liễu Nhứ cảm thấy trị liệu trên giường dễ chịu hơn, thoải mái hơn, cho nên cô không ngăn cản Mạnh Lễ, ngoan ngoãn để anh bế mình vào phòng ngủ.

Lúc cô quét dọn, sờ qua giường đệm của anh, giường của anh rất lớn, nệm đàn
hồi, chăn bông mềm mại, không dày nặng chút nào, nằm lên nhất định sẽ rất thoải mái.

Nhưng cô sợ bị Mạnh Lễ mắng, Liễu Nhứ cố nén xúc động muốn lăn một vòng, lúc gấp chăn, cô chỉ sờ vài lần liền đi ngay.

Không ngờ lần này anh Mạnh lại cho phép cô nằm trên giường, vậy có phải một lúc nữa cô có thể lăn một vòng trên đó không?
Nghĩ đến đây, Liễu Nhứ có hơi kích động.

Mạnh Lễ đi vào phòng ngủ, ném Liễu Nhứ lên giường, mặt trên trải một lớp chăn mềm mại, đệm rất đàn hồi, không hề khiến Liễu Nhứ đau, ngược lại còn làm cô nảy lên.

Trên người Liễu Nhứ còn một chiếc áo ngực ren màu trắng, Mạnh Lễ nhẹ nhàng nâng nửa người trên của cô lên, vươn bàn tay to ra cởi áo ngực của cô xuống.

Không có trói buộc, hai bầu ngực căng tròn nhảy ra ngoài, vừa trắng vừa mềm, lay động một lúc, khiến đôi mắt của anh tối sầm.

Yết hầu lên xuống, bất giác cảm thấy hơi khát.

Mạnh Lễ vốn định lên giường, dùng dương vật đang xao động nhưng lại không cứng của mình cọ xát miệng huyệt mọng nước của cô.

Vừa mới nhấc chân lên, anh chợt nhớ ra còn một hộp thuốc mình chưa uống.

Lần trước ở bệnh viện, bác sĩ đưa cho anh một hộp thuốc con nhộng mới, bảo anh uống một viên trước khi tiến hành trị liệu với Liễu Nhứ.

Mạnh Lễ nói với Liễu Nhứ: "Cô chờ một lúc, tôi uống thuốc đã."

"Được." Cô ngoan ngoãn đáp lại.

Sau khi Mạnh Lễ đi ra ngoài, cô chớp đôi mắt mơ màng, chạm vào chiếc chăn bông mềm mại rồi lăn qua lộn lại trên giường.

Mềm quá.

Giường nhà anh Mạnh thật sự rất mềm, nằm trên đó giống như bị mắc kẹt trong đám mây bồng bềnh, thật thoải mái.

Khóe môi của Liễu Nhứ cong lên, nở một nụ cười đơn thuần, lăn lộn trên giường Mạnh Lễ giống như một đứa trẻ con.

Khi còn nhỏ cô từng có một giấc mơ, nằm ngủ trong đám mây trôi bồng bềnh, mềm mại, hiện tại cuối cùng cũng đã trở thành sự thật.

Mạnh Lễ uống thuốc xong, khi đi vào, anh nhìn thấy Liễu Nhứ trần như nhộng đang lăn lộn trên giường mình, cười giống như đứa ngốc.

Ga giường mới thay ngày hôm qua bị cô lăn đến mức nhăn lại.

Mạnh Lễ khẽ cau mày, anh có chút không vui, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, cố hết sức để kiềm chế xúc động muốn bóp chết
Liễu Nhứ.

Anh tự nhủ ở trong lòng, hiện tại anh rất cần người phụ nữ này, cần cô phối hợp điều trị, không được nổi giận, không được xúc động.

Không phải chỉ là một chiếc giường thôi sao?

Cứ để cô lăn, chờ sau khi chữa khỏi bệnh liệt dương, đổi sang cái mới là được.

Mạnh Lễ không nói gì, mà là bình tĩnh nhấc chân đi vào trong phòng ngủ.

Liễu Nhứ đang quay cuồng ở trên giường thoáng nhìn thấy Mạnh Lễ, cô lập tức sợ tới mức không dám cử động.

Cô vén chăn lên, trốn vào trong đó, quay lưng lại, không dám nhìn Mạnh Lễ.

Dường như nếu không nhìn anh thì có thể giả vờ như chuyện ngu ngốc mình vừa làm không bị phát hiện.

Mạnh Lễ đến gần mép giường, anh vén chăn lên, kéo Liễu Nhứ đang nơm nớp lo sợ đến gần.

Liễu Nhứ cụp mi xuống, khẽ run, không dám thở mạnh.

Mạnh Lễ trầm giọng hỏi: "Cô thích giường của tôi lắm à?"

Liễu Nhứ ngước mắt nhìn Mạnh Lễ, thấy anh có vẻ không có gì là tức giận, cô ngập ngừng, nói nhỏ: "Anh Mạnh, tại giường nhà anh mềm quá, mềm hơn nhiều so với những chiếc giường mà tôi ngủ từ bé đến lớn, nằm rất thoải mái."

Mạnh Lễ đột nhiên cúi người, đè Liễu Nhứ ở dưới người, ngón tay thon dài nâng cằm nhỏ của cô lên, nói: "Nếu cô chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi có thể tặng chiếc giường này cho cô."

Mạnh Lễ cảm thấy có hơi ghét cái giường bị người phụ nữ ngu ngốc này lăn qua, đưa chiếc giường second-hand cho người phụ nữ ngu ngốc này cũng chẳng đáng gì, coi như thu gom rác thải.

"Tặng... Tặng cho tôi?" Liễu Nhứ ngạc nhiên nhìn Mạnh Lễ, có chút không tin được.

"Ừ, chữa khỏi bệnh cho tôi, không chỉ một chiếc giường, nếu cô thích thứ gì, tôi có thể mua cho cô thứ đó."

Liễu Nhứ cảm thấy Mạnh Lễ thật sự là một người đàn ông tốt bụng, hào phóng, cô cắn anh khiến anh bị thương, anh không những không mang thù mà còn sẵn sàng tặng đồ cho cô.

Trên thế giờ này sao lại có một người tốt bụng như anh Mạnh nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro