Chương 37: Bắn (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bỏ ra, để tôi cắm vào."

Mạnh Lễ trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn người phụ nữ phía dưới, giọng nói thâm trầm, đầy dục vọng.

Liễu Nhứ che kín tiểu huyệt của mình, khóc nức nở: "Không, anh nói dối, làm chỗ đó của tôi trầy da."

Hàng mi mảnh mai của cô có vài giọt nước mắt, đôi mắt hạnh to tròn màu đen của cô ươn ướt, chóp mũi đỏ ửng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, dáng vẻ rất uất ức.

Mạnh Lễ thấy dáng vẻ đáng thương của cô, vốn muốn kéo tay cô ra nhưng ý nghĩ muốn cắm vào lập tức biến mất.

Mặc dù lúc này anh đang phấn khích, côn thịt cứng ngắc khiến anh rất khó chịu nhưng anh vẫn kìm nén dục vọng cuồng phong trong người, chậm rãi điều chỉnh lại sắc mặt.

Mạnh Lễ cúi người, tiến lại gần Liễu Nhứ, anh dùng lòng bàn tay vuốt ve gò má của cô, hạ giọng dỗ dành: "Ngoan, tôi thật sự sắp bắn rồi, phía dưới cứng như sắp nổ tung, để tôi cắm thêm lúc nữa, được không?"

Liễu Nhứ hờ hững, không quan tâm lời nói của người đàn ông, bàn tay vẫn che thật kín.

Mạnh Lễ hơi nhíu mày, dừng một lúc, anh nói: "Cô cho tôi cắm thêm lúc nữa, ngày mai tôi trả lại thẻ ngân hàng cho cô."

Thẻ ngân hàng?

Vừa nghe thấy hai chữ này, Liễu Nhứ lập tức sững người.

Tiền, trong đó có mấy chục nghìn tệ.

Mạnh Lễ cứng đến khó chịu, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Liễu Nhứ, cầm lấy
dương vật dứng ngắc của mình, vuốt ve, hỏi cô: "Cô sờ thử đi, có phải nóng lắm không? Không làm cho nó xuất tinh, nó thật sự sẽ nổ tung đấy. Ngoan, mau cho tôi cắm vào đi."

Dương vật trong lòng bàn tay vừa cứng vừa nóng, còn nóng hơn so với thời điểm thủ dâm trong phòng khách, nóng đến mức bàn tay của Liễu Nhứ bắt đầu đỏ.

Chủ yếu là do thẻ lương quá hấp dẫn, Liễu Như có chút dao động.

Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên, bán tín bán nghi nhìn người đàn ông, giọng nghẹn ngào hỏi: "Thật không? Anh thật sự trả lại thẻ cho tôi sao?"

"Ừ, trả, ngày mai trả, không lừa cô." Mạnh Lễ nói một cách chân thành.

Liễu Nhứ cắn môi dưới, do dự một lúc, sau đó chậm rãi bỏ tay ra, để lộ miệng huyệt hồng hào đang mấp máy, co rút.

Thấy vậy, Mạnh Lễ nắm lấy dương vật cương cứng của mình, nhắm thẳng vào cái miệng nhỏ đang rỉ dâm dịch, đột nhiên đẩy về phía trước.

"Phụt" một tiếng, dương vật to dài kéo căng lối đi chặt hẹp, nhét toàn bộ vào trong.

"A..." Đường đi chật hẹp đột nhiên bị dương vật lấp đầy, căng đến mức khiến Liễu Nhứ nhíu mày.

Cô giữ vai của người đàn ông, ngửa đầu thở dốc.

Mạnh Lễ ôm vòng eo thon gọn của cô, không nói nhiều lời, bắt đầu nhấp hông đưa đẩy.

Dương vật thô cứng đẩy vào bên trong, nhanh chóng nện thịt non trong âm hộ của
Liễu Nhứ, nhiều lần cắm đến tận cùng, chọc vào cổ tử cung nhỏ bé.

"A...A.. Hức hức...Anh Mạnh..Nhẹ...Nhẹ chút...Anh mau bắn đi..."

Liễu Nhứ cầu xin, cô ôm chặt người đàn ông, cơ thể nhỏ bé bị dương vật thô dài của anh làm cho không ngừng run rẩy.

"Phụt...phụt..."

Mạnh Lễ đẩy mông, điên cuồng đâm vào tiểu huyệt của người phụ nữ, dương vật nhanh chóng ra vào, nện âm hộ sưng đỏ của người phụ nữ, làm nước bắn tung tóe, thịt non bị kéo ra ngoài.

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt một, gân xanh trên thái dương và cánh tay nối lên, quả nhiên là sắp xuất tinh.

Mạnh Lễ đâm quá mạnh, hoa tâm nhạy cảm của Liễu Nhứ bị chọc vừa đau vừa sướng, âm hộ non mềm bị dương vật co xát với tốc độ cực nhanh, gây nên một cơn nóng rát.

Cô không chịu nổi kích thích mãnh liệt như vậy, cô khóc lóc cầu xin người đàn ông: "A...A...Anh Mạnh...Anh Mạnh..Hức hức...Phía dưới khó chịu, anh nhanh lên đi."

Giọng nói của Liễu Nhứ quyến rũ, cái miệng nhỏ nhắn còn nói lời kích thích anh.

Hơn nữa ân hộ cô đang co rút mạnh mẽ, kẹp chặt dương vật của anh, phía dưới của
Mạnh Lễ tê dại giống như điện giật, khoái
cảm mãnh liệt lập tức dâng trào.

"Hừ..." Anh nghiến răng kêu một tiếng, mã mắt buông lỏng, cứ như vậy mà xuất tinh.

Vào thời khắc mấu chốt, Mạnh Lễ dùng tốc độ nhanh nhất rút ra khỏi tiểu huyệt, dương vật sưng to của anh run lên, tinh dịch trắng đục bắn lên âm hộ sưng đỏ và bụng của cô.

Thậm chí còn có vài giọt rơi xuống cánh môi đang mấp máy.

Mạnh Lễ thở hồn hển, âm thầm cảm thấy may mắn, chỉ một chút nữa thôi là anh đã bắn vào trong rồi.

Cũng may rút ra kịp thời.

Anh sẽ không để lại bất kỳ thứ gì cho người phụ nữ này có thể áp chế anh.

Nếu người phụ nữ này hối hận vì mất trinh,
muốn dùng đứa bé để ăn vạ, thì sau này anh sẽ không thể thoát khỏi cô một cách dễ dàng.

Anh chỉ muốn lợi dụng cơ thể của cô để chữa bệnh mà thôi, ngủ mấy lần, nếu khỏi, anh sẽ không quan tâm cô nữa, càng không thể để cô mang thai con mình ngoài ý muốn.

Mẹ của con anh không thể là một người phụ nữ ngốc nghếch như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro