Chương 44: Chưa khỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm trạng tốt đẹp đều bị lời nói của Mạnh
Lễ phá hỏng, Liễu Nhứ ủ rũ ăn xong cơm, sau đó chậm rãi rửa sạch bát đũa.

Cô rửa bát xong, chuẩn bị về nhà, vừa định đi thì đột nhiên nhớ tới lời nói tối qua của người đàn ông khi còn đang làm tình cùng mình trên giường.

Ngày hôm qua Mạnh Lễ nói ngày mai sẽ trả lại thẻ ngân hàng cho cô.

Sắp hết ngày rồi, người đàn ông cũng không đề cập đến việc này, rất có thể chỉ muốn dỗ cô mà thôi.

Liễu Nhứ không thuận the0, cô lau khô vệt nước trên tay, đi đến trước mặt Mạnh Lễ đang đọc tạp chí trên sô pha, mở tay ra có chút không vui nói: "Anh Mạnh, thẻ ngân hàng của tôi đâu, anh nói hôm nay sẽ trả lại cho tôi."

Đối với chuyện của Liễu Nhứ, Mạnh Lễ căn bản không để trong lòng, tối qua anh thật sự chỉ tùy tiện nói mà thôi, hoàn toàn là để lừa cô, để cô ngoan ngoan nằm im.

Nhưng hiện tại cô đích thân đòi anh, nếu anh nuốt lời, có vẻ sẽ mất đi phong thái của một người đàn ông.

Mạnh Lễ do dự một lúc, gật đầu: "Bây giờ tôi đưa cho cô."

Người đàn ông buông tạp chí xuống, đứng dậy đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo lấy thẻ ngân hàng của Liễu Nhứ, sau đó đi ra ngoài phòng khách, đưa thẻ ngân hàng cho cô.

Vừa nhìn thấy thẻ ngân hàng của mình, mắt
Liễu Nhứ lập tức sáng lên, cô nhanh chóng vươn tay giật lấy thẻ ngân hàng, nắm thật chặt, sợ Mạnh Lễ đột nhiên đổi ý, lấy lại số tiền ít ỏi cuối cùng của mình đi.

Thật ra Mạnh Lễ không để ba nghìn tệ này vào mắt, nhưng Liễu Nhứ cắn anh bị thương, khiến dương vật cương cứng của anh đột nhiên mềm nhũn, lòng tự trọng của
một người đàn ông bị đả kích nặng nề, anh không nuốt được cơn giận này, không muốn cô sống tốt, đương nhiên phải giữ thẻ của cô để gán nợ.

Mạnh Lễ liếc nhìn dáng vẻ lo lắng của Liễu
Nhứ, anh thản nhiên nói: "Có thê trả lại thẻ ngân hàng cho cô, nhưng số tiền cô nợ tôi
sẽ không vì như vậy mà giảm bớt, trong vòng ba năm, cô phải thanh toán toàn bộ chi phí điều trị cho tôi, tính đến hôm nay hôi, cô đã thiếu tôi tổng cộng 100 nghìn tệ rồi."

Con số 100 nghìn này hơi lớn.

Lúc đó Liễu Nhứ ngẩn ngơ giơ ngón tay lên đếm, lần đầu tiên đến bệnh viện 50 nghìn tệ, lần thứ hai đến bệnh viện 30 nghìn tệ, lần thứ ba đến bệnh viện 35 nghìn tệ.

Lúc trước khi điều trị với Mạnh Lễ, anh nói nếu Liễu Nhứ sẵn sàng hôn dương vật của anh, khẩu giao cho anh, anh sẽ giảm 15 nghìn tệ cho lần tái khám thứ ba.

Vậy tổng số tiền cộng vào nhau quả thực là 100 nghìn tệ.

Mới tốt nghiệp không lâu, chỉ sau ba tuần, cô đã nợ 100 nghìn tệ, Liễu Nhứ cảm thấy tương lai của mình thật mờ mịt.

Không biết bệnh tình của Mạnh Lễ có tiến triển hay chưa, không biết thời gian chữa trị kéo dài bao lâu, cô thật sự muốn thoát khỏi Mạnh Lễ càng sớm càng tốt, cách anh thật ха.

Đối với Liễu Nhứ, Mạnh Lễ giống như một cơn ác mộng, lúc nào cũng nhắc nhở cô, khoản tiền cô mắc nợ ngày càng tăng, nhiều đến mức vượt quá sức của cô, khiến cô không thở được.

Tối qua, anh cương hơn một tiếng đồng hồ, nện cô đến mức không xuống được giường, cuối cùng còn xuất nhiều tinh dịch như vậy, trạng thái này không khác gì so với một người đàn ông bình thường.

Liễu Nhứ liếc mắt nhìn đũng quần hơi phồng lên bên dưới quần tay đen của Mạnh Lễ, cô mím môi ngượng ngùng hỏi:
"Anh Mạnh, có phải anh đã khá hơn rồi không? Tối qua dương vật của anh cắm vào trong...cắm vào chỗ đó của tôi rất lâu, nhưng mãi vẫn không xuất tinh, nhìn có vẻ không còn vấn đề gì nữa, chắc anh không cần đi chữa trị nữa đâu nhỉ?"

Mạnh Lễ bình tĩnh, không hề kiêng dè chủ đề này, anh cởi khoá quần nghiêm túc nói: "Chưa khỏi, vẫn không thể cứng như ý muốn, có lẽ tối hôm qua chỉ trùng hợp thôi, nếu cô không tin thì có thể dùng tay sờ thử."

Đối với Liễu Nhứ, vuốt ve dương vật của đàn ông trong trạng thái tỉnh táo là một điều rất xấu hổ, nhưng nếu không tự kiểm tra, cô sẽ không biết người đàn ông có nói thật hay không.

Cô do dự một lúc, chậm rãi vươn tay đến khoá quần của Mạnh Lễ, kéo quần anh xuống đến giữa đùi.

Giữa ban ngày ban mặt, ánh nắng chói chang, nhìn thẳng vào dương vật của đàn ông khiến Liễu Nhứ rất xấu hổ.

Liễu Nhứ xấu hổ nhắm mắt lại, cởi quần lót của Mạnh Lễ, vươn tay mò mẫm trong đũng quần của anh rồi nắm lấy dương vật đang ngủ đông dưới lớp lông mu rậm rạp.

Liễu Như cầm côn thịt thộ to vuốt ve lên
xuống, để côn thịt không ngừng cọ xát với lòng bàn tây non mềm của mình, sau một lúc lòng bàn tay bị ma sát hơi nóng lên, nhưng dương vật của người đàn ông vẫn mềm như cũ không có phản ứng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro