Chương 47: Tối nay tiếp tục trị liệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Bạch cầm tờ giấy mà Liễu Nhứ đưa, cúi đầu nhìn thoáng qua nhẹ nhàng nói: "Cô Liễu, tạm biệt."

Liễu Nhứ gật đầu xoay người, yên lặng đi theo Hứa Dịch và thư ký Lý đi ra ngoài.

5:30 chiều sau khi tan làm, Liễu Nhứ về tới tiểu khu.

Giống như buổi chiều ngày hôm qua, cô trực tiếp đến nhà Mạnh Lễ đặt túi xách xuống, vo gạo, nấu cơm, xào rau, hầm canh, làm từng bước một.

Một tiếng sau, ba mặn một canh sẵn sàng.
Liễu Nhữ bưng đồ ăn lên bàn, đúng giờ cửa bị người bên ngoài mở ra, người đàn ông cao ráo đi vào.

Hình như Liễu Nhứ không còn nhiệt tình như hôm qua, mặt cô cũng không có nụ cười giống như hôm qua.

Cô ngẩng đầu, cọi người đàn ông đang từ từ bước vào cửa: "Anh Mạnh, có thể ăn cơm rồi."

"Ừ."

Mạnh lễ gật đầu, tháo cà vạt, cởi một nút áo sơ mi để lộ xương quai xanh và yết hầu quyến rũ.

Anh xoay người đi vào bếp rửa tay.

Khi anh đi ra, Liễu Nhứ cầm bát đơm cơm cho anh, đặt nó ở chỗ anh thường ngồi.

Cô cũng đơm cơm cho mình, sau đó ngồi xuống im lặng ăn cơm.

Mạnh Lễ cầm bát đũa, gắp miếng thịt bò ăn
chậm rãi.

Bàn ăn rất yên tĩnh, âm thanh hai người ăn cơm không to.

Mười phút sau Mạnh Lễ ăn xong bát cơm đầu tiên.

Lúc trước, vì để có thể ở lại nhà Mạnh Lễ ăn cơm mà cô cố gắng lấy lòng anh, mỗi khi Mạnh Lễ ăn hết bát cơm, cô sẽ lập tức đơm một bát mới cho anh.

Nhưng lần này, Mạnh Lễ đặt cái bát rỗng không đáy lên bàn, Liễu Nhứ vẫn không có dấu hiệu đứng dậy.

Cô cúi đầu yên lặng ăn cơm, chỉ ăn đĩa rau xào trước mặt.

Mạnh Lễ liếc nhìn đĩa thịt bò đặt ở giữa bàn, còn thừa hơn nửa đĩa.

Người phụ nữ ngốc nghếch này tối nay lại không muốn giành thịt bò với anh, không phải cô thích ăn thịt bò sao?

Cả đĩa thịt tối qua suýt thì đi hết vào bụng cô.

Một miếng cuối cùng cũng là anh phải hạ giọng mới giành lại được.

Mạnh Lễ hơi ngạc nhiên, người phụ nữ ngốc này sao hôm nay lại im lặng như vậy?

Mà tốc độ ăn cơm của cô cũng chậm đi rất nhiều, anh đã ăn xong bát thứ nhất rồi mà cô mới ăn được nửa bát.

Mạnh Lễ chống cằm suy nghĩ, có phải do tối qua mình hung dữ quá, cho nên cô sợ tới mức không dám gắp một miếng thịt nào không?

Mạnh Lễ suy nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân có hơi khắt khe, người phụ nữ này chỉ nhận được 1500 tệ mỗi tháng, sau khi tan làm, còn phải nấu cơm cho mình mỗi ngày, rửa chén, lau sàn, cũng khá mệt.

Nếu cô thích ăn thịt bò thì để cô ăn nhiều hơn đi, nó cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Lần sau anh sẽ mua nhiều thịt hơn bảo cô nấu thêm, đủ để hai người ăn no mỗi bữa.
Mạnh Lễ cầm đũa, gắp một miếng thịt bỏ đặt vào trong bát của Liễu Nhứ.

Trong bát đột nhiên xuất hiện một miếng thịt bò, Liễu Nhứ sứng sốt, cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Mạnh Lễ.

Cô không ngờ Mạnh Lễ gắp đồ ăn cho mình.

Mạnh Lễ rút đũa về nói: "Tôi ăn gần no rồi, trong đĩa vẫn còn nhiều thịt bò, đừng lãng phí đồ ăn, cô ăn nhiều một chút."

"Cảm ơn anh."

Liễu Nhứ gắp miếng thịt bò lên, cắn một miếng nhai chậm rãi.

Cô chậm rãi ăn xong miếng thịt bò to nhất, lại gắp thêm ít rau xanh, ăn hết cơm trong bát.

Thấy Liễu Nhứ ăn xong, Mạnh Lễ nghĩ chắc chắn cô sẽ đơm thêm bát thứ hai, vì thế anh đưa bát của mình qua nói: "Đơm giúp tôi một bát cơm."

Liễu Nhứ nhìn xuống, lúc này mới phát hiện chiếc bát sứ trắng này đã cạn đáy từ lâu.

"Được." Cô cầm bát sứ trắng đứng dậy đi vào bếp đơm cơm cho Mạnh Lễ.

Chờ Liễu Nhứ quay lại, Mạnh Lễ mới phát hiện Liễu Nhứ chỉ đơm cơm cho anh còn bảo thân cô thì không.

Mạnh Lễ cầm bát cơm nghi ngờ hỏi: "Cô không ăn à?"

Liễu Nhứ lắc đầu: "Tôi no rồi, anh ăn đi."

Mạnh Lễ càng ngạc nhiên hơn, người phụ nữ này mới ăn một bát cơm đã no, lượng thức ăn đột nhiên thu nhỏ lại, đúng là bất thường.

Trong đĩa còn rất nhiều thịt bò, Mạnh Lễ gắp miếng thịt bò, nói với Liễu Nhứ:
"Không phải cô thích ăn thịt bò nhất sao?
Sao hôm nay lại chỉ ăn một miếng thịt bò?"

Liễu Nhứ nhìn đĩa thịt bò, thịt bò này rất ngon nhưng hôm nay cô không thèm ăn lắm, trong lòng có tâm sự đương nhiên ăn cơm không ngon.

Cô tìm cái cớ cho có. "Chắc là hôm nay tôi
cảm thấy mệt nên không ăn được nhiều."

Ánh mắt tò mò của Mạnh Lễ nhìn cô hai giây, không phát hiện có gì khác thường vì thế anh thu mắt lại.

Anh tiếp tục ăn cơm, tao nhã gắp đồ ăn, nhai rồi nuốt xuống.

Sáu phút sau, Mạnh Lễ ăn xong anh đặt bát xuống.

Liễu Nhứ ở một bên bắt đầu dọn dẹp bát đũa trên bàn, đi đến bồn rửa trong bếp để rửa.

Sau khi rửa bát xong, cô lau khô tay, thay giày chuẩn bị về nhà.

Vừa mới đi đến cửa, người đàn ông ngồi ở sô pha dời mắt khỏi cuốn tạp chí nói: "Tối nay tiếp tục trị liệu, cô tắm xong thì lại đến đây."

Liễu Nhứ dừng lại, trong đầy đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn tú vừa mới gặp vào buổi trưa hôm nay, cô im lặng đứng tại chỗ một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro