Chương 48: Quá khứ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Mạnh, tôi..." Liễu Nhứ nắm chặt vạt áo ấp úng nói: "Hôm nay tôi không được khỏe, để hôm khác nhé!"

Nói xong không đợi người đàn ông trả lời lại cô trực tiếp vặn tay nắm cửa đi ra ngoài.

Mạnh Lễ nhìn chằm chằm vào ván cửa bị đóng lại mà hơi rung lên sửng sốt một lúc.

Lúc trước anh nói phải tiến hành trị liệu, mặc dù Liễu Nhứ có phần xấu hổ nhưng sẽ không từ chối trực tiếp.

Hôm nay nằm ngoài dự kiến của anh.

Mạnh Lễ suy nghĩ, chẳng lẽ bởi vì buổi tối hai ngày trước anh làm mạnh quá cho nên cơ thế của cô vẫn còn hơi không thoải mái?

Chỉ mới qua hai ngày lại bắt đầu trị liệu, hình như có hơi nhanh, hoãn lại hai ngày nữa đi.

Mạnh Lễ do dự một lúc, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn Wechat cho Liễu Nhứ: "Chỗ đó của cô còn đau không? Hết thuốc chưa?"

Tin nhắn gửi đi một lúc lâu nhưng không nhận được hồi âm.

Mạnh Lễ bình tĩnh nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, cảm thấy bản thân tự kiếm chuyện, anh ném điện thoại sang một bên không quan tâm nữa.

Cùng một tòa nhà, dưới một tầng.

Trong căn phòng sáng trưng.

Liễu Nhứ bọc con gấu bông trắng trên giường bằng màng nhựa plastic chống bụi, mở tủ quần áo nhét con gấu vào trong.

Mắt không thấy tâm không phiền, cô đóng mạnh tủ quần áo lại.

Con gấu bông trắng này là món quà sinh nhật Tiêu Bạch tặng Liễu Nhứ, nó đã đồng hành cùng cô trải qua vô số đêm tối tăm và cô đơn.

Sau khi chia tay với Tiêu Bạch lẽ ra cô nên vứt con gấu bông này đi, nhưng do dự một lúc lâu cuối cùng vẫn không vứt.

Có lẽ do tiếc.

Cũng không biết là luyến tiếc người kia hay là luyến tiếc con gấu bông to này.

Nếu Tiêu Bạch chỉ tùy tiện quẹt thẻ mua con gấu bông này thì có lẽ Liễu Nhứ không vương vấn như vậy, mà sẽ trực tiếp ném vào thùng rác.

Gia đình nhà Tiêu Bạch chắc cũng khá giàu có, lúc vẫn còn hẹn hò Liễu Nhứ chưa từng thấy Tiêu Bạch lo lắng về tiền bạc.

Mới hai năm không gặp, Tiêu Bạch đã chuyển mình trở thành giám đốc chắc phải có nhiều tiền lắm.

Nhưng một đứa con cưng của trời như vậy lại sẵn sàng bán hoa để kiếm tiền mua quà sinh nhật cho Liễu Nhứ.

Tất nhiên Liễu Nhứ cảm động rơi nước mắt.

Nhưng ai ngờ đến một Tiêu Bạch tốt như vậy, anh ta trong lòng cô giống như ánh trăng sáng, bỗng nhiên biến thành một kẻ phản diện không rõ đầu đuôi.

Giữa Liễu Nhứ và Tiêu Bạch từng có một kỷ niệm đẹp.

Hai người đều là sinh viên trường đại học S, Tiêu Bạch là học trưởng lớn hơn Liễu Nhứ hai tuổi.

Khi vẫn còn đi học Tiêu Bạch luôn đạt được thành tích tốt, ngoại hình nổi bật, tài năng vẹn toàn, anh ta còn là người tình trong mộng của biết bao cô gái.

Trong số đó cũng bao gồm một Liễu Nhứ bình thường và không nổi bật.

Đối với một Tiêu Bạch ưu tú như vậy, Liễu Nhứ chỉ dám trốn ở phía xa lén nhìn anh ta, chưa bao giờ dám tới gần.

Ngày nào cô cũng ngẫu nhiên gặp Tiêu Bạch ở sân trường, số lần ngày càng nhiều, có khi đi học cô không tự chủ được mà làm việc riêng, bất giác nghĩ đến anh ta.

Có lẽ do ban ngày nghĩ gì nên buổi tối mơ về cái đó.

Buổi tối đi ngủ, cô nằm mơ thấy anh ta.

Không chỉ một lần, trong vòng một tuần ngắn ngủi, cô mơ thấy Tiêu Bạch sáu lần.

Có một lần khi gặp Tiêu Bạch ở trên đường, má của Liễu Nhứ sẽ nóng lên đỏ ửng vì nhớ đến cảnh tượng trong mơ.

Cô ngốc thật, vậy mà mơ mình trở thành bạn gái của Tiêu Bạch, anh ta còn ôm hôn cô ở trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro