Chương 89: Kết hôn với anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau.

Liễu Nhứ thức dậy, vừa mở mắt ra cô đã đối diện với một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm.

Ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy Mạnh Lễ đang nhìn mình không chớp mắt.

Đối diện là Mạnh Lễ không mặc quần áo, ngực để trần.

Liễu Nhứ cúi đầu nhìn xuống dưới, bản thân cô cũng vậy, hoàn toàn trần truồng.

Cô giật mình, khuôn mặt nhỏ nóng bừng, vội vàng kéo chăn che kín người.

Đầu óc hoạt động rất nhanh, Liễu Nhứ nhớ lại, tối qua Mạnh Lễ ôm cô về từ quảng trường khoa học kỹ thuật, sau đó anh tắm giúp cô, thay quần áo sạch cho cô.

Hình như anh còn liên tục đắp khăn hạ nhiệt độ cho cô.

Sau đó, cô không nhớ những gì xảy ra sau đó.

Vì đầu nặng trĩu, cô ngủ mơ màng, đến mức không thể mở mắt ra.

Cô chỉ cảm thấy lúc ấy rất lạnh, cảm thấy anh Mạnh rất ấm áp, cô uốn ôm anh cho nên không tự chủ được mà chui vào trong lòng ngực anh.

"Kết hôn được không?" Người đàn ông phía đối diện thốt ra một câu.

"Cái gì?" Liễu Nhứ không hiểu Mạnh Lễ đang nói gì.

Mạnh Lễ vươn tay ôm Liễu Nhứ, cúi người hôn Liễu Nhứ, "Kết hôn với tôi nhé."

"A???" Đôi mắt của Liễu Nhứ trừng to cả người sững sờ.

Anh Mạnh đang nói gì vậy?

Nhìn biểu cảm há hốc mồm của cô, Mạnh Lễ biết cô không kịp phản ứng lại.

Anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cô, lặp lại một lần nữa một cách nghiêm túc "Tôi nói, chúng ta kết hôn đi, tôi sẽ nuôi đứa bé trong bụng em."

Não của Liễu Nhứ lại đông cứng, cô nhìn
Mạnh Lễ đôi mắt trợn tròn.

Anh Mạnh uống nhầm thuốc?

Vì sao mà mới sáng sớm lại đột nhiên nói muốn kết hôn với cô?

Còn nói cái gì mà nuôi đứa bé trong bụng cô, chẳng lẽ tối qua cô lỡ miệng?

Anh Mạnh biết đứa bé này là con của anh rồi sao?

Liễu Nhứ cố gắng nhớ lại, nhưng cô không thể nhớ nổi tối qua mình đã nói cái gì.

Liễu Nhứ nhìn Mạnh Lễ, nhỏ giọng hỏi những nghi ngờ trong lòng: "Anh Mạnh, tại sao đột nhiên anh lại nói muốn kết hôn với tôi vậy?"

Vì sao?

Cả đêm qua Mạnh Lễ không ngủ, bởi vì
Liễu Nhứ khóc lóc ở trong lòng ngực anh,
gọi tên người đàn ông khốn nạn nào đó cả đêm.

Tối qua, sau khi lau sạch sẽ cơ thể của hai người, anh ôm Liễu Nhứ đang chuẩn bị đánh một giấc ngủ say.

Ban đầu có hơi buồn ngủ, nhưng cô nhóc trong lòng ngực giống như gặp ác mộng, khóc lóc trong lòng ngực anh.

"Tiêu Bạch...Hu hu...Vì sao anh lại lừa em?
Không phải anh đã đồng ý giữ đứa bé này lại rồi sao?"

"Hức hức... Tiêu Bạch...Anh thay đổi rồi,
đứa bé này thì em có thể nuôi con một mình, em chưa từng ép anh chấp nhận đứa bé này, chúng ta có thể chia tay, anh không thể đang hẹn hò với em mà lại đi ở cạnh cô gái khác."

"Tiêu Bạch...Hức hức...Anh là tên khốn..."
Liễu Nhứ cứ khóc trong lòng ngực Mạnh
Lễ gần như cả đêm.

Mạnh Lễ nhìn người phụ nữ khóc lóc trong lòng ngực mình, anh hoàn toàn không buồn ngủ nữa.

Anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước
mắt trên khóe mắt cô, sau đó hôn lên trán cô.

Mạnh Lễ cả đêm không ngủ, cứ nhìn Liễu Nhứ chằm chằm cả một đêm.

Người đàn ông kia vậy mà dám đối xử với cô như vậy, khiến cô mang thai nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm.

Chẳng lẽ lúc trước anh ta không đồng ý giữ lại đứa bé? Anh ta còn yêu cầu cô phá thai?
Hổ độc không ăn thịt con, người đàn ông này thật độc ác!

Anh ta dám lén sau lưng cô, làm loạn ở với người phụ nữ khác ở bên ngoài sao?

Nghĩ đến cảnh Liễu Nhứ vác bụng bầu ngồi bệt dưới mái hiên khóc thút thít, bị mưa hắt ướt sũng, trong lòng Mạnh Lễ dâng lên một cỗ lửa giận!

Lúc ấy không gặp người đàn ông kia, nếu gặp, anh chắc chắn sẽ đánh anh ta một trận.
Bắt nạt một người phụ nữ mang thai, thật là làm xấu mặt đàn ông.

Về phần tại sao muốn kết hôn với Liễu Nhứ, ý tưởng này nảy ra khi anh nhìn thấy cô khóc lóc trong lồng ngực mình đêm qua.
Anh muốn cho cô chỗ dựa.

Anh rất chắc chắn đây không phải xúc động nhất thời, có lẽ anh cô đơn lâu quá muốn có ai đó ở bên cạnh.

Lần sau nếu anh bị bệnh, cô có thể xuất hiện trong phòng bệnh để chăm sóc anh với danh nghĩa người nhà của anh.

Huống chi hiện tại Liễu Nhứ là người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh nảy sinh dục vọng.

Nhưng khi Mạnh Lễ trả lời Liễu Nhứ, anh lại nói thế này: "Em nấu cơm rất ngon, hợp với khẩu vị của tôi, tôi còn có bệnh dạ dày, tôi nghĩ kết hôn với em, em nấu cơm cả đời cho tôi là một việc rất lời."

Nấu cơm?

Chỉ bởi vì lý do này?

Liễu Nhứ cảm thấy thật vô lý, anh Mạnh thực sự muốn kết hôn với cô chỉ bởi vì cô nấu cơm ngon?

Lý do như vậy thật sự không thể tin được,
Liễu Nhứ cho rằng Mạnh Lễ chỉ hứng thú
nhất thời mà thôi.

Cho nên cô từ chối.

"Anh Mạnh, kết hôn không phải trò đùa, nếu anh muốn tôi nấu cơm cho anh thì anh cứ tiếp tục thuê tôi là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro