Chương 10. Sao cây gậy này vẫn còn ấm vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thu dọn vườn sau, hai người đi vào phòng. Trần Bưu nhìn cô vợ nhỏ của mình, trong lòng cười khổ.

"Vợ này, anh hỏi em, trước đây có phải em không được ăn no đúng không?"

Thúy Hoa gật đầu: "Đúng rồi đó, sư phụ dặn trước khi kết hôn không được để lộ lượng cơm mình ăn."

Trần Bưu không biết nên cười hay nên khóc, nhìn Thúy Hoa giống như một con thỏ trắng nhỏ, anh không nói nên lời.

Không biết nên nói Tịnh Không Sư Thái cáo già xảo quyệt, hay nên nói rằng Thúy Hoa lừa gạt mình.

Thực ra cũng không phải là lừa gạt, là bọn họ không hỏi, Thúy Hoa là cô bé ngoan ngoãn, bọn họ không hỏi cũng không thể trách người ta không nói ra.

Vừa nãy Trần Bưu hỏi cô, không phải cô đã nói sao? Điều đó cho thấy căn bản Thúy Hoa không hiểu đây là một loại lừa gạt.

Trần Bưu cười khổ: "Cô bé ngốc, sao lúc trước ăn không no không nói cho anh biết?"

Thúy Hoa ở nhà họ Trần hơn một tháng, ba bữa không no, Trần Bưu không biết làm cách nào mà cô nhịn được.

"Sư phụ không cho nói."

Trần Bưu cảm thấy cô bé này quá thật thà: "Vậy em cứ để bị đói à?"

"Nếu không thì sao?"

Thúy Hoa hỏi lại một câu, khiến Trần Bưu á khẩu không trả lời được.

Sau khi nhà họ Trần ăn cơm xong, cửa bếp sẽ bị khóa lại. Thúy Hoa còn là đệ tử Phật gia nên không thể ăn trộm được.

Trần Bưu cảm thấy đau lòng, cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng ôm Thúy Hoa vào lòng.

"Sau này em cứ mở to bụng mà ăn no, người đàn ông của em sẽ không để em bị đói..."

Thúy Hoa nhẹ nhàng gật đầu: "Anh đối xử với em thật tốt. Từ trước đến nay sư phụ không thích em ăn nhiều, còn thường nói em là quỷ chết đói đầu thai..."

Trần Bưu mỉm cười: "Sư phụ em cứ như vậy mà nói em à?"

Tịnh Không Sư Thái là người ngoài miệng thì ghét bỏ, chủ yếu là vì Thúy Hoa ăn quá nhiều. Hai người trồng một ít đồ ăn, hai phần ba thức ăn đều vào bụng cô.

Trong lòng chán ghét bà ấy cũng đem Thúy Hoa nuôi lớn, mặc dù ăn không ngon nhưng trước nay chưa bao giờ để cô bị đói.

Nhìn từ góc độ này, không khó để nhận thấy Tịnh Không Sư Thái yêu thương Thúy Hoa.

Thúy Hoa gật đầu: "Thực ra, những gì sư phụ nói đều không sai. Em cũng cảm thấy mình là quỷ chết đói đầu thai..."

Trần Bưu lại cười, cảm thấy cô gái này thật ngốc, ngốc đến mình không biết phải làm sao với cô.

Ôm ôm ấp ấp đến giờ nấu ăn, Trần Bưu nhìn đồ ăn còn lại ở trong nhà mà tức giận.

Theo lượng cơm ăn của Thúy Hoa, lượng thức ăn này chỉ có thể duy trì hơn một tháng...

Vừa nấu ăn, Trần Bưu vừa nghĩ đến chuyện kiếm tiền, tâm trạng rất nặng nề.

Sau khi ăn cơm xong rửa mặt đi ngủ, Trần Bưu vào trong chăn của Thúy Hoa.

Thúy Hoa cởi ra tất cả chỉ thừa lại một chiếc quần xà lỏn, Trần Bưu cũng không rảnh tay.

"Á, ngứa quá."

Trần Bưu bú liếm núm vú của cô, Thúy Hoa không thể chịu đựng được nữa mà ngâm nga.

Nhổ ra núm vú, một bàn tay của Trần Bưu dạo qua dạo lại trên vùng bụng mịn màng của cô.

Dương vật cứng ngắc nhưng vợ lại đang đến kỳ kinh, Trần Bưu chỉ có thể chịu đựng.

"Vợ ơi, em sờ cây gậy lớn đi."

Thúy Hoa vuốt cây gậy lớn: "Ôi, sao cây gậy này vẫn còn ấm vậy? Hay là cảm giác của em không đúng?"

Trần Bưu nghẹn cười: "Đây là chuyện bình thường mà, em cứ vuốt từ trên xuống dưới."

Thúy Hoa ngoan ngoãn nghe lời, một tay không cầm được, tay còn lại của cô cũng lên sân khấu.

Trần Bưu được vuốt rất khó chịu, lại dạy cô cách vuốt, dùng tốc độ như thế nào...

Cô bé Thúy Hoa này từ nhỏ đã thông minh, dạy một lần đã học được.

"Như vậy có đúng không?"

Trần Bưu gật đầu, hơi thở trở nên nặng nề hơn: "Ừ, cứ vuốt như vậy."

Làm sao Thúy Hoa biết cô đang làm gì, càng không nói đến việc người đàn ông của cô dâm đến mức nào.

Trần Bưu đỡ cô dậy, uống sữa. Thúy Hoa vuốt anh hai cho anh.

Thúy Hoa càng vuốt cây gậy càng cảm thấy nóng phỏng tay, cô không kìm được, nói: "Nóng như vậy, sẽ không cháy chứ?"

Trần Bưu bật cười ha ha, Thúy Hoa chớp chớp mắt, không biết anh đang cười cái gì.

"Cô bé ngốc."

——

Lời tác giả: Khu bình luận sôi nổi lên nào!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro