Chương 12. Chỗ đi tiểu này vô cùng ngứa ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Đại Sơn tìm cho anh công việc vặt tạm thời ở trạm lương thực, lương một ngày hai đồng, thanh toán lương trong ngày.

Trần Bưu từ chối, hai đồng tiền quá ít, còn là công việc tạm thời, làm không quá mấy ngày, còn không bằng trực tiếp nghiên cứu chút việc mua bán nhỏ còn hơn.

Trần Đại Sơn nói anh không biết tốt xấu, thở phì phì rồi đi, Trần Bưu ngay cả giải thích cũng không muốn giải thích.

Đóng cửa lớn lại, Trần Bưu bước vào phòng.

Thúy Hoa đang trải chăn đệm, như mọi ngày trải hai cái chăn.

Trần Bưu nhìn rồi không nói cái gì, chỉ đi rửa chân cho cô, rửa chân cho mình rồi đổi một cái chậu khác, bê một cái chậu nhỏ vào.

"Cởi quần ra đi."

Thúy Hoa rất nghe lời, cởi quần ra rồi nhìn anh bằng đôi mắt to ngập nước.

Trần Bưu bảo cô nằm xuống, rửa sạch âm hộ giúp cô.

Rửa vô cùng sạch sẽ, rửa xong rồi anh đổ nước đi, tắm cho bản thân mình xong liền mang chậu nước vào phòng.

Thúy Hoa đã chui vào ổ chăn, Trần Bưu nằm xuống cô muốn thổi tắt ngọn nến thì bị cản lại.

Việc Trần Bưu có thói quen đêm nào cũng hôn hôn sờ sờ linh tinh với cô, Thúy Hoa cũng không cảm thấy có cái gì lạ.

Ngay khi Trần Bưu đi vào giữa hai chân cô, Thúy Hoa bỗng có cảm giác không dễ chịu.

"Cây gậy lớn của anh đụng vào chỗ đi tiểu của em."

Trần Bưu hôn cái miệng nhỏ của cô: "Không dễ chịu sao? "

Thúy Hoa đúng thật là như vậy, không thoải mái thì chính là không thoải mái, Trần Bưu bò lên.

Cúi đầu nhìn xem âm hộ tinh tế nhỏ xinh của cô rồi cầm dương vật chậm rãi cọ xát vào.

Thúy Hoa nhìn anh, nghĩ thầm: Anh ấy sao lại dùng cây gậy lớn cọ vào chỗ đi tiểu của mình vậy?

Ngón tay mở khe thịt ra, quy đầu cọ xát vô, Thúy Hoa chớp chớp mắt: "Anh làm gì vậy?"

Trần Bưu liếc mắt nhìn cô một cái: "Làm em."

"Làm em? Là sao?"

Trần Bưu không lập tức cắm dương vật vào ngay, mà lại nhẫn nại dụ dỗ bướm nhỏ chảy nước.

"Chịch bướm em có biết không?"

Thúy Hoa lần đầu tiên nghe thấy từ này, Tịnh Không Sư Thái lúc còn sống sao có thể nói với cô mấy từ như này.

"Không biết, đó làm gì vậy?"

Trần Bưu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười: "Lát nữa anh sẽ đưa cây gậy lớn vào trong chỗ đi tiểu của em, khả năng sẽ rất là đau, em có sợ không?"

"Nếu anh đã biết sẽ đau, vì sao còn muốn cho vào?"

Trần Bưu nghẹn lời.

Thúy Hoa bĩu môi đáng thương nhìn anh.

Trần Bưu sát gần người cô, bú liếm núm vú cô, rồi lại dùng môi hôn lên da thịt cô một chút.

Thỉnh thoảng lại sờ bướm nhỏ, lát sau nước mới chảy ra.

"Ưm, thật là khó chịu."

"Sao lại khó chịu?"

Thúy Hoa không hình dung được: " Chỗ đi tiểu này của em vô cùng ngứa."

Trần Bưu duỗi tay sờ sờ: "Chỗ này sao?"

Thúy Hoa thành thật gật đầu, ngón tay Trần Bưu thử cắm vào âm đạo.

Vừa mới cắm vào một ngón tay, Thúy Hoa đã ngâm khẽ.

"Đau."

Trần Bưu vội vàng rút ngón tay ra, rồi nhìn ngón tay mình, nhìn dương vật mình.

Một ngón tay cô ấy đã kêu đau, nếu như dương vật của mình cắm hẳn vào, cô ấy có thể chịu được sao?

Chắc là có thể nhỉ? Dương vật của anh ba so với mình không khác là bao, Tào Phượng Kiệt không phải vẫn ổn sao?

Nghĩ đến đây Trần Bưu ở trong lòng như đã chắc chắn, mở miệng dụ dỗ Thúy Hoa: "Vợ ngoan, nhịn một chút sẽ qua thôi."

Thúy Hoa chớp chớp mắt, còn chưa hiểu hàm ý trong lời nói của anh thì Trần Bưu đã lại dùng ngón tay xoa nắn hột le.

Dâm thủy càng ngày càng nhiều, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Thúy Hoa phiếm hồng, càng không nói đến dáng vẻ hiếm khi thấy này của cô.

Trần Bưu dỗ cô: "Vợ dạng hai chân ra thật rộng đi."

Thúy Hoa làm theo, Trần Bưu đỡ dương vật nhìn qua biểu cảm của cô rồi thử cắm vào trong.

Quy đầu vừa mới căng khe thịt ra, Thúy Hoa đã rên khẽ kêu đau.

Trần Bưu không dám dùng sức mạnh, sợ làm cô bị thương, chỉ dám vừa hôn vừa sờ, khiến thân thể Thúy Hoa mềm nhũn, rồi lại lần nữa thử cắm vào trong.

"Đau!!"

Trần Bưu biết cô đau, chuyện này sớm muộn gì cũng phải trải qua.

"Vợ ơi, em là ngoan nhất, cố nhịn một chút."

————

Vở kịch nhỏ:

Thúy Hoa: Xin anh đừng dùng cây gậy lớn kia đâm em...

Trần Bưu: Đâm mở ra sẽ không đau, ngoan!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro