Chương 23. Tại sao bị thọc lại cảm thấy rất thoải mái vậy? (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Bưu rút dương vật ra một đoạn, để Thúy Hoa làm quen một chút: "Lần này thì sao?"

Thúy Hoa gật đầu, Trần Bưu thở phào nhẹ nhõm.

Chuyển động chầm chậm, không dám làm bậy làm bạ , cho đến khi Thúy Hoa cảm thấy quen, Trần Bưu mới dám đấu đá lung tung.

Cái mông nhỏ trắng nõn bị chính mình va chạm, nhìn chằm chằm vào chỗ hai người giao hợp, Trần Bưu cảm thấy đụ vô cùng thoải mái...

Trong lòng vui vẻ đắc ý, ánh mắt không khỏi rơi vào làn da bóng loáng mịn màng mỏng manh của Thúy Hoa.

Đầu dương vật đang ở trong lối đi, anh cố hết sức đưa nó trở về, Thúy Hoa bị va chạm kêu ai da ai da.

Trần Bưu nghe thấy tiếng gọi giường chiếu của Thúy Hoa, cảm thấy tiếng kêu của cô giống như mèo con đang gọi đực.

"Anh ơi, quá, quá, quá nhanh..."

Thúy Hoa bị Trần Bưu đụ nói không thành câu, nói đứt quãng vài lần mới nói hết.

Một hơi đụ Thúy Hoa phun nước, Trần Bưu vẫn không dừng lại.

Anh tiếp tục đụ cô, dần dần trải nghiệm được đụ của Thúy Hoa đã đến.

Cảm giác này rất kỳ diệu, da thịt va chạm vào nhau sinh ra.

Thúy Hoa không hiểu, chỉ cảm thấy Trần Bưu thọc vào mình rất thoải mái.

Trong một khoảnh khắc, cô thực sự muốn anh tiếp tục thọc vào lồn mình.

Cái miệng nhỏ không thể ngừng rên rỉ, Trần Bưu đụ rất hăng hái, anh đã đụ Thúy Hoa cả đêm, mệt mỏi gục xuống lên đệm giường.

Mồ hôi hai người nhễ nhại, Thúy Hoa quay lại nhìn Trần Bưu đang thở hồng hộc: "Sao em cảm giác bị thọc lại thoải mái như vậy?"

Dù rất mệt nhưng Thúy Hoa đã nếm trải hương vị nam nữ giao hoan.

Trần Bưu quay lại nhìn Thúy Hoa, nét cười trong mắt trào ra: "Cô bé ngốc."

Thúy Hoa bĩu môi: "Người ta không phải là cô bé ngốc!"

Trần Bưu trở mình, vòng tay ôm cô: "Vợ anh là thông minh nhất..."

Thúy Hoa mím môi cười, dụi dụi vào trong ngực của Trần Bưu, mùa hè hai người ôm chặt lấy nhau cũng không ngại nóng.

Trần Bưu ôm vợ, dặn dò việc mình đi ra ngoài, Thúy Hoa nghe thấy những lời trước đó, nhưng không nghe thấy bất kỳ lời nào sau đó vì cô đã ngủ rồi.

Đắp chăn lên cho cô, Trần Bưu hôn lên vầng trán của cô: "Cô bé ngốc."

Anh đã nói với cô rất nhiều lần rằng cái đó không phải là thọc, chỉ là Thúy Hoa không thể sửa được.

Nói nhiều, Trần Bưu cũng lười sửa sai cho cô.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng Trần Bưu đã dậy, nấu cháo nấu bắp làm mì làm bánh nướng lớn.

Thúy Hoa vẫn đang ngủ, Trần Bưu ghé lên trên đầu cô, vuốt ve xoa nắn cặp vú và lồn nhỏ của cô: "Vợ, anh làm xong cơm rồi, anh đi đây..."

Thúy Hoa còn chưa tỉnh lại, ừ một tiếng, Trần Bưu cười khổ, cầm lấy hai cái bánh lớn, đi bộ lên trên huyện sớm chuyển xe đến tỉnh thành, rồi bắt xe lửa đi phía nam...

Thúy Hoa thức dậy vào lúc hơn 8 giờ sáng, 3 giờ sáng Trần Bưu đã đi rồi.

Có chút choáng váng, phải một lúc sau Thúy Hoa mới hoàn hồn lại.

Nhìn bữa sáng nóng hổi trong nồi, Thúy Hoa đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Lúc này, Thúy Hoa chỉ cảm thấy mình hạnh phúc, nhưng cô không biết nhớ thương Trần Bưu, càng không biết rằng anh ra ngoài vì kế sinh nhai của cái nhà này.

Mỗi ngày của Thúy Hoa chính là ăn no, ngủ ngủ, ăn no; sống một cuộc sống không lo không phiền. Vào ngày thứ ba sau khi Trần Bưu rời đi, cô mới cảm thấy hơi không khỏe.

Cảm giác không được mạnh mẽ cho lắm, có thể liên quan đến việc thời gian ngắn ngủi bên nhau.

Thúy Hoa không biết biết đây là nhớ nhung, cũng không hiểu.

Chỉ có một mình cô ở nhà, Thúy Hoa cũng không cảm thấy buồn chán, qua hai ngày cô lại lên núi.

Khoảng cách từ trấn Hữu Ái đến ngọn núi nơi Thúy Hoa từng sông cũng không gần, hơn mười dặm, ở nhà có một chiếc xe đạp, cô không đi được, một mình đi bộ lên đó.

Vào tháng 8, hầu hết các loại rau rừng, nấm dại và hoa quả dại trên núi đều chín, những năm trước Thúy Hoa sẽ tích trữ một ít lương thực cho mùa này, năm nay cũng không ngoại lệ.

Mang hai chiếc túi lớn lên núi, lên đến trên núi, Thúy Hoa đến thăm hỏi sư phụ của mình trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro