Chương 3. Vậy anh có muốn xem chỗ em đi tiểu không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thúy Hoa nhỡ kỹ: "Là không thể để người khác xem chỗ em tiểu đúng không?"

Trần Bưu nhìn cô mà tức giận.

Cô nhóc này cái gì cũng không hiểu, nếu mình không ở bên cạnh cô ấy, cô ấy nhất định sẽ bị hại.

"Đúng vậy, nơi đó chỉ có anh mới có thể nhìn thấy, những người khác đều không được."

Thúy Hoa gật đầu: "Vậy anh có muốn xem chỗ em đi tiểu không?"

Chết tiệt, Trần Bưu mất bình tĩnh.

Muốn xem, vấn đề bây giờ là ban ngày.

Máu trong người Trần Bưu trào dâng, ôm chặt cô vào lòng, trong lòng sướng đến sôi trào.

Lưu Thục Cầm biết rõ đức hạnh của con trai mình, sợ anh sẽ bắt nạt Thúy Hoa, vì vậy bà ở trong sân hét to lên.

Trần Bưu đưa Thúy Hoa ra ngoài, Lưu Thục Cầm trừng mắt liếc nhìn con trai bà một cái.

Buổi chiều, Trần Đại Sơn cho tên Thúy Hoa vào hộ khẩu, trực tiếp ghi vào nhà họ Trần.

Thúy Hoa sống 18 năm cuối cùng cũng có họ, Trần Thúy Hoa.

Vào ban đêm, Thúy Hoa trằn trọc lăn qua lộn lại ở trên giường đất, không tài nào chợp mắt được, Trần Bưu lẻn đi vào.

Trần Bưu có một chút 'tinh trùng lên não', đến đây tìm cô thân thiết.

Chuyện gì Thúy Hoa cũng không hiểu, nếu Trần Bưu muốn hôn cô, cô để anh hôn. Nếu anh muốn sờ cô, cô sẽ cho anh sờ.

Trần Bưu lâng lâng, suy nghĩ xem bây giờ có nên ngủ với cô không.

Thúy Hoa ngồi trong lòng anh, một bàn tay Trần Bưu vuốt vú cô.

"A, cái gì cứng vậy?"

Thúy Hoa cảm thấy có cái gì đó cộm cộm làm đau mông cô.

Đưa tay xuống sờ soạng xoa bóp, Trần Bưu hít sâu một hơi.

"Đây là cái gì? Gậy gộc sao?"

Trần Bưu bỏ tay ra khỏi vú cô: "Vũ khí của anh dùng để tự vệ."

Thúy Hoa chớp chớp mắt: "Vậy sao lại nhét vào đũng quần? Muốn phòng thân cũng không tiện lấy ra để tự vệ nha?"

Trần Bưu đem con chim lớn của mình sang một bên, vòng tay qua ôm cô: "Rất tiện."

Thúy Hoa à một tiếng, ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng là mệt mỏi.

Trần Bưu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, muốn ở lại nhưng lại sợ người nhà biết chuyện sẽ xem thường Thúy Hoa.

Sau một hồi do dự, Trần Bưu rời đi, mặc dù rất miễn cưỡng nhưng anh vẫn rời đi.

Sau này hai người họ muốn sống cùng nhau, nếu không tổ chức hôn lễ mà hai người đã ngủ cùng nhau, không ảnh hưởng nhiều đến Trần Bưu, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến Thúy Hoa.

Chị em dâu sẽ coi thường cô, sau này sẽ khó mà ngẩng đầu làm người trong cái nhà này.

Trần Bưu quay về thở dài, vuốt thằng anh hai của mình: "Nhịn một chút, không bao lâu nữa là có thể ăn thịt rồi."

Sân nhà họ Trần im ắng, đêm đó Thúy Hoa không ngủ được, chủ yếu là vì cô đói.

Lúc rạng sáng, Thúy Hoa nhìn thấy Lưu Thục Cầm: "Thím, khi nào thì tổ chức hôn lễ của chúng con vậy ạ?"

"Tháng sau, sao vậy?"

Việc chuẩn bị một số vật dụng cho hôn lễ là điều đương nhiên, không phải chuyện ngày một ngày hai.

Khi Thúy Hoa nghe đến tháng sau, trong lòng réo lên: "Thím à, có thể tổ chức sớm hơn được không ạ?"

Lưu Thục Cầm nhắc mãi: "Phải làm chăn gối, thím phải đặt làm riêng một chiếc tủ cho các con. Những thứ này rất mất thời gian. Con bận chuyện gì hay là bị sao vậy?"

Thúy Hoa nghĩ lại rồi nói: "Không phải ở nhà có chăn gối rồi sao? Tại sao phải làm cái mới? Trong nhà cũng có một cái tủ, làm cái mới không phải là lãng phí sao?"

Lưu Thục Cầm cười khổ: "Cái đó có thể giống nhau sao? Kết hôn đương nhiên phải dùng đồ mới, như vậy mới may mắn."

Thúy Hoa cứng người, không biết phải nói gì, im lặng quay người đi về làm việc riêng của mình.

Tào Phượng Kiệt bĩu môi: "Thúy Hoa hận đến độ muốn gả đến mức nào? Một tháng cũng không đợi được? Hay là muốn đàn ông đến phát điên?"

Chị dâu thứ tư của Trần Bưu, Vương Ánh Hồng cười khúc khích: "Tối hôm qua em đi vệ sinh, nhìn thấy Trần Bưu lẻn ra khỏi phòng Thúy Hoa, sợ rằng cả hai đã làm này nọ rồi..."

Tào Phượng Kiệt kêu lên: "Không thể nào? Nếu là thật, Thúy Hoa cũng quá không biết xấu hổ."

Hai chị dâu thì thào lẩm nhẩm lầm nhầm mấy câu, ánh mắt lộ ra vẻ tùy tiện mà nhìn Thúy Hoa.

——

Vở kịch nhỏ:

Trần Bưu: Không được có vẻ quyến rũ như vậy.

Thúy Hoa: Em có à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro