Chương 4. Ấm ức khó chịu trong lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng lúc Trần Bưu nhìn thấy cảnh này, tất cả lời nói đều nghe không sót một chữ.

Anh có chút tức giận, tối hôm qua chắc chắn không có người anh mới đi ra ngoài, tại sao vẫn bị nhìn thấy chứ?

Trong lòng Trần Bưu vô cùng khó chịu, nhìn hai người chị dâu kia, chửi thầm một câu mẹ nó, rồi xoay người đi vào phòng.

"Cái gì? Kết hôn xong ra ngoài ở? Tại sao?"

Trần Bưu đến tìm Trần Đại Sơn, nói chuyện muốn ra ở riêng.

Tính nết Thúy Hoa quá đơn thuần, nếu ở chung chỗ này, Trần Bưu chỉ sợ vợ mình sẽ bị ức hiếp.

Ở một mình, người nhà họ Trần đấu đá nhau, Trần Bưu cũng đã chịu đựng bọn họ đủ rồi.

"Cha, trong nhà đã không đủ chỗ, bọn con ra ngoài ở như vậy có thể thừa ra một gian phòng."

Hiện tại, nhà họ Trần đều là hai người ở một phòng, phòng Thúy Hoa ở bây giờ vốn dĩ là phòng của Trần Bưu, trong phòng cũng không rộng lắm, vài năm nữa có thể làm phòng để đồ linh tinh.

Trần Đại Sơn cau mày: "Dọn ra ngoài ở rồi, các người chắc chắn các ngươi sẽ không chết đói hả ?"

Trần Bưu nói lại: "Sao chết đói được ạ? Người con khỏe mạnh như thế này, lại không biết đi tìm việc làm sao? Chẳng lẽ ngay cả một người phụ nữ cũng không nuôi được?"

Trần Đại Sơn khẽ hừ một tiếng, hết sức nghi ngờ lời nói của con trai mình.

"Giỏi lắm, đi học không lên lớp nổi, đánh nhau gây lộn để bị đuổi, bây giờ còn nói được như thế, mày không thể biết thân biết phận một chút sao?"

Đó không phải lỗi của Trần Bưu, nhưng anh lại lười đi giải thích.

"Dù sao đi nữa thì con cũng mặc kệ, con muốn ra ngoài ở, không ở đây quấy rối cái nhà này nữa."

Trần Đại Sơn hừ một tiếng: "Trong nhà không có tiền để cho mày mua nhà, có bản lĩnh như thế thì mày tự lo liệu đi."

Ông cố ý gây khó khăn cho Trần Bưu, không muốn để bọn họ ra ngoài ở riêng.

Chủ yếu là do đứa con trai này không đáng tin cậy, Trần Đại Sơn tính cho hai đứa ở đây mấy năm, chờ đến khi có con, rồi mới tính đến chuyện cho Trần Bưu tách ra ngoài.

Trần Bưu nhìn cha mình một lúc: "Được rồi, tự lo liệu thì tự lo liệu, chuyện đã quyết xong như thế rồi, lúc sau cha đừng có nói ra nói vào đấy."

Sắc mặt Trần Đại Sơn khó coi đứng dậy, Trần Bưu cũng loạng choạng đi ra ngoài.

Lưu Thục Cầm biết Trần Bưu muốn ra ngoài ở, sống chết không cũng không đồng ý.

Nhưng mà một khi Trần Bưu đã quyết định thì không làm gì được, mười con trâu cũng kéo không lại.

Người nhà họ Trần nghe được chuyện này thì mỗi người phản ứng một kiểu, mấy người chị dâu chỉ mong bọn họ mau dọn ra ngoài, để có phòng tốt ở.

Ngược lại, mấy người anh của Trần Bưu thì khuyên ngăn anh, nhưng tất cả đều chỉ là giả dối qua quýt ngoài mặt.

Ở trong nhà này, Trần Bưu không được thương yêu.

Ngoại trừ cha mẹ anh, không còn ai thích anh.

Đầu tiên là vì tính tình ngang ngược, thứ hai là vì có một vài hiểu lầm.

Trần Bưu là kiểu người mà bị bất kỳ ai hiểu lầm cũng sẽ không giải thích.

Vì theo anh, tin tưởng nhau thì sẽ không có chuyện hiểu lầm, không tin tưởng nhau, giải thích mấy cũng không có ý nghĩa.

Những chuyện này xảy ra Thúy Hoa đều không biết, dáng vẻ không lo không nghĩ bất cứ chuyện gì, cũng lười để ý đến mấy người chị dâu kia!

Tào Phượng Kiệt này cực kì đáng ghét, nhân lúc Trần Bưu đi ra ngoài, nói bóng nói gió đem chuyện này nói cho Thúy Hoa.

Thúy Hoa lại không hiểu đối nhân xử thế, có gì muốn nói thì nói thẳng với cô, vòng vo cô nghe không hiểu.

Tào Phượng Kiệt tưởng mình đã chọc giận được Thúy Hoa, kết quả vừa nói xong, con nhỏ này lại giống như không có chuyện gì xảy ra.

"Em nói xem cô ta là rộng lượng hay ngu ngốc đây?"

Vương Ánh Hồng nhìn chằm chằm Thúy Hoa đang hái rau đằng kia: "Khó mà nói được, mới tiếp xúc thời gian ngắn, không biết rõ tính cách cô ta thế nào đâu."

Tào Phượng Kiệt bĩu môi: "Chị thấy giống một đứa ngu đần hơn, người có đầu óc sẽ không bao giờ chặn một tên đàn ông lại rồi hỏi người ta có thiếu vợ hay không đâu..."

Vương Ánh Hồng cười khanh khách: "Khoan đã, em thấy chị nói rất đúng nha."

Hai người lại tiếp tục nói chuyện, Trần Bưu vừa vào tới cửa sân nhìn một cái, ánh mắt liền rơi vào người Thúy Hoa.

Đối đãi cũng đặc biệt đấy, dám để cmn một mình vợ tôi hái rau sao?

Vở kịch nhỏ

Trần Bưu: Dám ăn hiếp vợ tôi sao, tôi chơi chết các người.

Thúy Hoa: "Cần em giúp một tay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro