Chương 55. Cha, cha không khỏe sao? (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể Thúy Hoa cứng đờ, hận không thể một chân đá bay Trần Bưu.

Cô không thể chịu đựng được nữa, cô không thể đánh người đàn ông của mình.

Thúy Hoa không hé răng, Trần Trường Sinh lại muốn uống mấy ngụm sữa.

Thằng nhóc đã cai sữa, nếu là bình thường Thúy Hoa sẽ không cho thằng nhóc bú, tình huống bây giờ thì cô sợ thằng nhóc phát hiện ra manh mối, chỉ có thể chiều theo thằng nhóc.

Âm hộ bị dương vật lớn thọc vào, vú thì bị con trai bú, lúc đầu cô rất căng thẳng, ôm chặt lấy đứa nhỏ, cơ thể khẽ run lên vì va chạm, dần dần không hiểu sao lại cảm thấy rất kích thích.

Thúy Hoa bị dọa sợ trước suy nghĩ của chính mình, trong lòng âm thầm 'phì' một tiếng, không dám nghĩ bậy nữa.

Thúy Hoa không kìm được rên rỉ nên ho nhẹ để giảm bớt suy nghĩ sai lệch của mình, dần dần Trần Bưu làm chủ được nhịp điệu.

Một chân anh chen vào giữa hai chân Thúy Hoa, bẻ mông rồi thọc vào rút ra.

Thúy Hoa muốn kiểm soát tần suất cơ thể di chuyển lắc qua lắc lại, đồng thời cũng phải luôn chú ý đến phản ứng của con trai mình.

"Trần Bưu?"

Nhanh lên, nhanh lên!!"

Thúy Hoa không nói nữa, Trần Trường Sinh phun ra núm vú muốn bò dậy, lại bị nàng ấn về.

"Con yêu, mẹ dỗ con ngủ nha."

Trần Trường Sinh tỉnh lại, một chút cũng không buồn ngủ, Thúy Hoa vỗ vài cái, thằng nhóc mở to hai mắt nhìn cô.

"Mẹ ơi con đói bụng."

Thúy Hoa ho nhẹ: "Đợi lát nữa mẹ dậy nấu cơm cho con nha."

Trần Trường Sinh 'Vâng' một tiếng, đưa tay nhỏ sờ sờ vú của Thúy Hoa, chớp chớp đôi mắt to, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thằng nhóc im lặng một hai phút rồi lại muốn bò dậy, vào thời khắc mấu chốt, Trần Bưu ôm lấy Thúy Hoa thọc vào rút ra một trận.

Trần Trường Sinh bị tiếng Trần Bưu gầm nhẹ làm giật mình, bò dậy: "Cha, cha không khỏe sao?"

Thúy Hoa nhắm mắt lại, cảm thấy mình không có mặt mũi nhìn con trai.

Trần Bưu mặt dày: "Có chút."

Trần Trường Sinh 'À" một tiếng, bò qua người Thúy Hoa, đến bên cạnh Trần Bưu.

Lúc này, dương vật của Trần Bưu vẫn chưa rút ra khỏi âm hộ của Thúy Hoa!

Khi thằng nhóc đến đây, Thúy Hoa di chuyển cơ thể của mình sang một bên, dương vật mới rớt ra.

Trần Bưu vòng tay ôm lấy con trai mình để trẫn tĩnh, bây giờ mới bắt đầu chơi với con.

"Cha xấu hổ kìa."

Trần Bưu sờ soạng ổ chăn một lúc lâu cũng không tìm được thắt lưng của mình, lập tức bị thằng nhóc thấy bờ mông trần trụi của anh.

Thúy Hoa tức giận trừng mắt với anh, bĩu môi đi nấu ăn.

Trần Bưu nhìn con trai mình: "Nhóc con để mông trần mới xấu hổ!"

Trần Trường Sinh biết cái gì?

Vẫn không nhớ gì cả đâu!

Hai cha con chơi một lúc mới dậy, Trần Bưu giúp nấu ăn.

Sau bữa tối, thằng nhóc muốn ra ngoài chơi, Trần Bưu đưa thằng nhóc ra ngoài đi dạo, Thúy Hoa thu dọn nhà cửa ở trong nhà.

Khoảng chín giờ sáng, Phùng Xuân Chi đến.

Cô ấy đến để vay tiền.

Chuyện này Thúy Hoa muốn hỏi Trần Bưu, dù sao cô không quan tâm đến tiền, hai vợ chồng đều không không có công việc, cô cũng không dám nói mình có tiền.

"Chị dâu, sau này chị hỏi Trần Bưu đi, chị cũng biết tình huống của nhà em, giữa mùa thu nếu em không đi hái nấm, ba người chúng em cơm cũng không có mà ăn."

Tốt xấu gì thì hai vợ chồng Phùng Xuân Chi hàng tháng đều có tiền lương, nhưng hai vợ chồng họ không có đãi ngộ như vậy.

Phùng Xuân Chi cười cười: "Được, chị sẽ hỏi Trần Bưu sau."

Thúy Hoa có chút tò mò: "Chị dâu, cuộc sống của gia đình chị không quá eo hẹp, sao lại phải vay tiền vậy?"

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

Khi chưa phân nhà, hai vợ chồng có một số tiền trong tay, dọn ra vào ở căn nhà mình mua, tiền thăm hỏi lại tăng lên, tiền lương hàng tháng chỉ đủ duy trì cuộc sống cơ bản.

Sinh sống ở ngoài thì tháng giêng phải đi biếu xén , hai vợ chồng không đủ tiền nên chỉ biết vay mượn để chi tiêu.

Suy cho cùng khi sống một mình thì phải tự mình lo liệu rất nhiều thứ, không giống như khi ở gần nhau, không có tiền thăm hỏi cũng không có tiền biếu xén.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro