Chương 23. Tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn phía xung quanh yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Nhận thấy có điều gì đó không ổn, người đàn ông không quan tâm đến dương vật của mình vẫn còn đang xuất tinh, "ba " một tiếng rút ra khỏi tử cung nàng, hắn ôm lấy mông nàng, lật ngược người phụ nữ lại, tìm một bãi cỏ sạch sẽ đặt nàng lên đó, rồi sau đó nhìn nàng dưới ánh trăng.

Khuôn mặt của giống cái đã trở nên tái nhợt, hơn nữa hô hấp cũng rất yếu ớt, như thể sẽ tắt thở trong khoảnh khắc.

Một cảm giác hoảng sợ lớn bao trùm lấy toàn thân Ly Thượng, hắn run rẩy ôm ngang người nàng lên, nhấc chân lao thẳng về phía bộ lạc, sợ đường đi gập ghềnh, hắn cũng không dám chạy dưới dạng hình thú, chỉ có thể đè nén sự lo lắng trong lòng, đoạn đường thường ngày ung dung dễ đi cũng khiến cho đầu hắn đổ đầy mồ hôi.

" Rầm ....". Cách đó mười mét, một cánh cửa gỗ lẻ loi bị đá bay ra.

"A Nguyên, A Nguyên, mau cứu nàng."

Ly Nguyên còn chưa kịp định thần lại sau tiếng động lớn kia, cả người đã bị một lực kéo hung bạo mãnh liệt ném tới bên giường bệnh.

"Mau, mau lên, xem cho Thanh Thanh một chút đi."

Đây là lần đầu tiên Ly Nguyên nhìn thấy hắn căng thẳng như vậy, lúc đầu nửa đêm bị đánh thức dậy còn không vui cũng đột nhiên giảm bớt đi một chút.

"Ngươi đừng vội, để ta xem một chút đã."

Ly Nguyên vén lên mí mắt của giống cái trên giường, đặt hai ngón tay lên cằm xem xét, sau đó nâng cằm nàng lên, để cho đầu nàng ngửa lên trên.

"Nàng ấy không sao, chỉ là não ở trong tình trạng máu chảy ngược một thời gian dài nên dẫn tới hít thở không thông, cũng chỉ ngất xỉu tạm thời một lúc thôi, ngươi ở đây chăm sóc cho nàng ấy trước đi, để ta đi nấu ít thuốc cho nàng."

"Phù...... không sao là tốt rồi...... không sao là tốt rồi.... "

"Ngươi treo ngược người ta lên à, làm sao lại biến thành như vậy hả, làm vu y lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy đấy."

Một trận gió từ cửa thổi vào, mang theo một cổ không khí dâm mỹ phóng túng bay đến đây, Ly Nguyên nhíu mày, liếc nhìn cơ thể trần như nhộng của Ly Thượng một cái, trong lòng liền hiểu ra, ngoài miệng lại châm chọc nói: "Ồ, đúng là ngươi treo ngược người ta lên mà tập luyện một phen nhỉ, đáng tiếc, giống cái nhỏ này không chịu nổi ngươi lăn qua lăn lại nha, ha ha ha."

Thằng nhóc thối, nửa đêm nửa hôm không ngủ, phá hỏng giấc mơ đẹp của lão tử, đạp cửa lão từ rồi lại còn lôi người ta dậy khỏi giường, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu, không, ít nhất qua miệng hắn cũng đã lấy lại được ít vốn

Ly Nguyên cứ tưởng rằng người đàn ông này sẽ quay lại trả thù mình, dù sao bọn họ cũng là anh em 20 năm, hai người là từ nhỏ đến lớn đều cãi vã.

Ai ngờ, thằng nhóc thối này không nói tiếng nào, cau mày nhìn giống cái trên giường, hai bàn tay một lớn một nhỏ đan năm ngón tay vào nhau, người đàn ông còn trìu mến hôn lên mu bàn tay giống cái kia.

Một lúc sau, Ly Thượng mới mấp máy môi nói: "Cám ơn."

Chết tiệt, 20 năm qua hắn còn chưa nghe thấy nó nói lời cảm ơn bao giờ, quả nhiên là có bạn đời liền không cần đến anh em, trong lòng Ly Nguyên bốc lên sự chua xót, nhưng vẫn nói 'Không có gì' sau đó mới đi ra khỏi nhà gỗ đi sắc thuốc.

Giống cái này có điểm gì hấp dẫn chứ, ngoại trừ trắng nõn ra, khuôn mặt thì có thanh tú một chút, cũng không có chỗ nào đẹp hơn người.

Ly Nguyên lắc đầu một cái, ở ngoài cửa lẩm bẩm một tiếng rồi mới rời đi.

Sáng hôm sau Thanh Thanh mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại, đầu óc nàng vẫn còn có chút lơ mơ, nàng nghĩ mình vẫn đang nằm trong căn phòng trọ ở thành phố A.

Nàng chớp chớp mắt, đầu óc mông lung. Thẩm Tiếu Tiếu, thật là một con người xấu xa, bình thường đối với mọi người đều cười cười nói nói, một bộ dạng vô hại với cả mọi người và động vật, nhưng ngấm ngầm sau lưng thì lại rất nham hiểm, khó trách tên là Tiếu Tiếu, thật đúng là con một con hổ khẩu phật tâm xà.

Nói đến con hổ nham hiểm, hổ? Sư tử? Sư tử? Ừm ? Sư tử trắng?

Nhắc mới nhớ, hình như, hình như, ách ....nàng lại làm tình với hắn, lại còn ăn tinh dịch của hắn ta nữa?

Khóe miệng Thanh Thanh giật giật mấy cái, trên trán nổi gân xanh dữ dội.

Tại sao? Tại sao lại vậy? Chắc chắn là sắc đẹp hại người, đúng vậy, là sắc đẹp hại người. Nếu không, nàng sẽ không..... đói khát như vậy?

Lại nói đến, tối hôm qua hình như nàng lại ngất đi, có lẽ là do nàng bị dựng ngược một lúc lâu khiến cho máu chảy ngược lên, não bộ bị ứ máu mới dẫn đến ngất xỉu.

A a, nàng thật là khâm phục người chị thứ sáu kia của mình, lúc trước cùng rèn luyện nuôi chó, nàng cũng tự hỏi làm thế nào mà nàng ấy có thể trở thành nhà vô địch bắn cung với chút thể lực ít ỏi như vậy, nếu nàng ấy đấu với Thẩm Tiếu Tiếu, nàng ấy còn chưa chắc đã bằng nàng ta.

Thanh Thanh ở bên này đang nghiến răng nghiến lợi, Ly Thượng cho là nàng chắc chắn đang giận hắn, thu người sang một bên, không dám quấy rầy nàng.

Vừa rồi nhìn thấy sắc mặt xanh trắng giống như bảng màu của nàng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hừ lạnh, hắn biết nàng đã nhớ lại chuyện vô liêm sỉ tối qua hắn đã làm.

Ly Thượng có chút luống cuống, ánh mắt né tránh không dám nhìn nàng, nhưng lại không nhịn được nhìn nàng một cái.

Cũng chỉ là tức giận thôi, nhưng Thanh Thanh luôn cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn về phía nàng, nàng định thần lại, quay đầu tìm kiếm ánh mắt đó. A a, đây chẳng phải là tên đầu sỏ cắm nàng đến ngất đi tối hôm qua đây sao? Làm cái gì mà bày ra ánh mắt đáng thương như vậy hả, người bị hại là ta, ta còn không tủi thân, ngươi oan ức cái gì chứ.

Bà nội nó, có hai ngày, mà bị cắm tới hôn mê đến hai lần, chẳng lẽ sau này ngày nào cũng bị cắm đến ngất đi một lần hay sao.

Thanh Thanh thầm mắng trong lòng, nghĩ tới cái gì, nàng lại nhếch miệng một cái. Dựa vào đâu, tại sao nàng lại nghĩ đến sau này sẽ bị cắm chứ, không phải là nên cắt đứt quan hệ với tên sư tử biến thái này sao đó tìm đường về nhà sao?!

Chắc chắn là hai ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho nàng bị mất tập trung rồi.

Nàng nhìn người đàn ông kia, ở trong lòng tự cổ vũ mình, cố nhịn chút nữa, cố nhịn chút nữa, không phải là trong ngoài bất nhất mà, trinh tiết cái gì, ở thế kỷ 21 nó chẳng là cái gì cả, huống chi tên đàn ông này còn đẹp trai như vậy, đúng là không thiệt thòi không thiệt thòi.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Thanh Thanh cố gượng cười với người đàn ông trước mặt, nói: "Tối hôm qua là ngoài ý muốn, ngươi đừng lo lắng."

Ly Thượng nhìn dáng vẻ cười nhếch miệng của nàng, nuốt nước miếng một cái, trong lòng càng thêm chắc chắn giống cái đã tức đến sôi máu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro