Chương 24. Đại Lang, uống thuốc đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù nói thế nào hắn cũng là thủ lĩnh của bộ lạc, tại sao mỗi lần giống cái tức giận, hắn đều cảm thấy có lỗi, oai phong trước kia đều không còn, chết tiệt.

Hắn muốn mạnh mẽ, muốn uy nghiêm, nhưng kết quả là những hành động của cơ thể đều bán đứng hắn.

"Ta không có cố ý, sau này ta sẽ không đối xử với cô như vậy nữa." Trong lòng hắn thầm nghĩ, cái hành động đó thật thoải mái, sau này có thể làm như thế thêm vài lần nữa, nhưng mà phải rèn luyện thân thể cho nàng thật tốt đã rồi hãy tính.

Khi bắt gặp ánh mắt của giống cái, nàng đã bị động tác tự nhiên của hắn ôm vào trong lòng.

Tư thế này thật thoải mái, làm sao có thể để giống cái nằm một mình trên giường được, hai người nằm cùng nhau mới ấm.

Thanh Thanh không phải là người không hiểu chuyện, nếu muốn rời đi, nàng còn phải dựa dẫm vào sức lực của người đàn ông trước mặt này, những sinh vật nàng nhìn thấy ngày hôm trước đều rất to lớn, có lẽ ở trên mảnh lục địa này còn có nhiều hơn, tốt nhất vẫn là nên cẩn thận.

Người phụ nữ rũ mắt xuống, đã hạ quyết tâm nên đi theo hắn trước, hơn nữa, hình như là lần nào cũng là nàng chủ động tiếp cận hắn, cũng không phải hoàn toàn là do lỗi của hắn.

Hở? Không đúng.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn đối phương:"Tại sao chúng ta có thể nói chuyện mà không có không có trở ngại gì?"

"Còn nữa, tại sao mỗi lần cùng ngươi làm cái đó, ta đều cảm thấy cơ thể ta có gì đó không đúng? Như ····· giống như bị lên cơn nghiện vậy." Không hiểu tại sao lại muốn tinh dịch của hắn ta, hả, cái này biết nói thế nào đây, trong lòng Thanh Thanh thầm nhổ ra một câu.

Ly Thượng: "······ "

"Ta cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy trước đây, chờ cô uống thuốc xong, ta dẫn cô đi hỏi bà bà xem thế nào."

"Cũng được."

"Cái gì, cái gì á? Ngươi nói cái gì? Thuốc?"

Ly Thượng không hiểu tại sao Thanh Thanh trông có vẻ lo lắng như vậy, nhưng hắn vẫn gật đầu một cái dưới cái nhìn của nàng.

"Ta không uống."

"Ồ, cô tỉnh rồi." Ly Thượng còn chưa kịp hỏi nàng vì sao không chịu uống, một giọng đàn ông không đúng lúc từ cửa truyền đến.

Thanh Thanh nhìn hắn ta, thật là một anh trai tuấn tú đẹp trai, dáng người hắn cao gầy, cao khoảng chừng hai 2 mét, ăn mặc giống Ly Thượng, nhưng đôi mắt hắn có con ngươi màu vàng kim và cả tóc cũng màu vàng, chẳng lẽ là một con sư tử lông vàng? Phải nói rằng, lúc này nàng mới hiểu ra điều này.

Nhưng mà .... hắn ta vừa nãy mới nói cái gì vậy? Tại sao nàng có thể nghe hiểu được những gì Ly Thượng nói, nhưng không nghe hiểu những gì người đàn ông đứng ở cửa nói.

Thanh Thanh cứ nhìn chằm chằm Ly Nguyên, điều này khiến cho Ly Thượng cảm thấy rất..... không...... thoải mái, hắn ngay lập tức nhanh tay ấn đầu người phụ nữ vào trong ngực mình không cho nàng nhìn nữa.

Thanh Thanh hơi khó hiểu, hắn làm sao thế hả?

Hai người đều không trả lời, Ly Nguyên cũng không thèm để ý đến ánh mắt dò xét của người phụ nữ cùng ánh mắt muốn ăn thịt người của người đàn ông, ung dung tự tại bước vào trong nhà, đưa thuốc đến trước mặt hai người đang dính với nhau như sam kia.

Ly Thượng cầm lấy: "Cám ơn."

" Mẹ kiếp, tối hôm qua ngươi đã nói cám ơn rồi." Cái tên này, sợ rằng chính là thê nô đi, giống cái này quý hiếm như vậy sao, mặc dù trên lục địa này giống cái rất ít, nhưng trong Bộ lạc Ly Cơ cũng có một ít xứng với thủ lĩnh bộ tộc, cần gì phải .... nhưng Ly Nguyên chỉ có thể nghĩ trong lòng như vậy, nếu muốn nói ra không phải sẽ bị hắn đánh cho một trận sao.

Người đàn ông tóc vàng tìm một tấm gỗ ngồi bên cạnh giường, nhân lúc rảnh rỗi ngồi xuống, lúc này không xem kịch thì đúng là có lỗi với bản thân rồi.

Ly Thượng không để ý tới hắn, vỗ đầu nhỏ trong ngực mình, nhẹ giọng nói: "Thanh Thanh, uống thuốc đi."

Người phụ nữ nhìn thấy một bát lớn chứa chất lỏng màu xanh ngắt, cảm thấy buồn nôn một cách khó hiểu: "Tại sao ta không nghe hiểu hắn nói?" Thanh Thanh không muốn uống thuốc, cố ý nói sang chuyện khác.

'Hắn' đương nhiên là chỉ Ly Nguyên, Ly Thượng mím môi, nàng nghe hiểu để làm cái gì, chỉ cần nghe hiểu ta nói là đủ rồi

Nhưng miệng hắn lại nói ra mấy lời: "Không biết, lát nữa ta đưa cô đi bà bà hỏi xem."

Nghĩ đến giống cái từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, Ly Thượng quay đầu nhìn sang Ly Nguyên: "Có cái gì ăn không? Hôm nay ta nợ ngươi, lát nữa trở về ta sẽ trả."

Ly Nguyên bĩu môi, đi ra ngoài lấy thức ăn.

"Ngoan, uống xong rồi sẽ được ăn."

Đối với Thanh Thanh mà nói, những lời này không khác gì 'Đại Lang, uống thuốc đi', thật đáng sợ.

Thanh Thanh che miệng, lắc đầu, ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Ly Thượng.

Ly Thượng: "······· "

Thanh Thanh thấy vẻ mặt người đàn ông khó chịu tưởng là hắn tức giận. Kết quả, thật là, cây gậy nóng bỏng dưới mông kia, cảm giác tồn tại quá rõ ràng, nàng có chút kinh sợ, nàng không muốn mới sáng sớm đã bị cắm đâu.

Nàng uất ức cầm lấy cái bát, một lúc lâu vẫn không dám đưa lên miệng uống.

Ngay lúc người phụ nữ đang khổ sở đấu tranh làm thế nào để không phải uống thuốc, thì một giọng nói như âm thanh từ trên thiên đường vang lên.

"Một cái chân giò đã đủ chưa?" Người đàn ông tóc vàng hùng hổ xông vào cửa, đặt thức ăn lên chiếc bàn đá nhỏ bên cạnh, quay đầu lại nhìn sang giống cái nhỏ nhắn hai mắt sáng ngời đang nhìn chằm chằm hắn, nói:"Nhìn ta làm cái gì, uống thuốc nhanh đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro