Chương 52. Chỉ có một mình chàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Thanh dựa vào cạnh cửa, thất thần nhìn mưa nhỏ tí tách rơi xuống bên ngoài, trong lòng đang tính toán thời gian nàng đi tới đại lục này.

"Dựa theo thời gian của thế kỷ hai mươi mốt, ta tới nơi này có lẽ là có ba tháng rồi." Nàng nhẹ nhàng thì thầm, sau đó lại sờ sờ bụng, tính ra từ lúc Ly Thượng xuất thú tinh bắt đầu đến bây giờ cũng còn chưa đầy một tháng, đứa bé đã có thể phát hiện ra được.

"Có nên đặt tên cho con không?" Thanh Thanh mặt mày ôn hòa đến nhìn bụng dưới của mình, lẩm bẩm tự nhủ: "Nhưng để cho cha con chọn tên đi, tuy rằng hắn ngày hôm qua khi dễ mẹ của các con, nhưng mẹ là người rộng lượng, sẽ không cùng hắn so đo, cục cưng cũng không cần cùng hắn so đo có được hay không?"

Lúc Ly Nguyên đi tới, đang nhìn thấy Thanh Thanh đứng ở cạnh cửa sờ bụng mình lẩm bẩm, hắn có chút khẩn trương, vội đi hai bước: "Chị dâu, sao ngươi lại ra ngoài, mau mau đi vào."

Thanh Thanh ngẩng đầu, thấy người tới là Ly Nguyên, biết là hắn tới đưa thuốc, nàng gật đầu, đi vào phòng.

Ly Nguyên theo sát phía sau, sau đó lấy ra một chén nước thuốc từ trong giỏ trúc đưa cho nàng: "Nhân lúc còn nóng uống đi, đây là dược hiệu tốt. Đây chính là phiên bản nâng cấp của thuốc an thai, bên trong bỏ thêm rất nhiều nguyên liệu, những thảo dược kia rất khó tìm."

Thanh Thanh nhìn chén thuốc biến thành màu đen kia, trong dạ dày lập tức dâng lên từng đợt sóng cuồn cuộn.

"Hừ, con sư tử thúi Ly Thượng này, lúc trước còn thề son sắt nói với nàng về sau sẽ không để nàng sinh bệnh phải uống thuốc, kết quả, lúc này mới bao lâu, quả nhiên lời nói của đàn ông không thể tin được."

Thanh Thanh oán niệm đầy phẫn uất, vẻ mặt sầu muộn, bộ dáng sắp lên pháp trường quả thực khiến Ly Nguyên thích thú.

"Ha ha ha ha... Ngươi... Ngươi làm sao... Biểu tình này... Ha ha ha... Cười chết ta rồi..." Ly Nguyên vừa vỗ đùi vừa cười nhạo Thanh Thanh.

"Ha ha, cười chết ngươi đi." Trong lòng Thanh Thanh trợn trắng mắt, không để ý tới hắn.

Sau khi xây dựng tâm lý xong, nàng bưng bát lên, nhắm mắt lại, bịt mũi mình, một hơi uống vào.

"Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Mẹ nó, quá đắng, muốn giết người sao.

Ly Nguyên thấy những giọt nước mắt của Thanh Thanh đều rơi ra vì đắng, nghĩ thầm, chắc là không khoa trương đến vậy chứ, nhưng may mắn hắn đã chuẩn bị.

"Này, cái này cho ngươi ăn, đỡ đắng."

Thanh Thanh hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn về phía đồ vật trong tay hắn, đồ vật nhìn rất giống như một loại quả hiện đại sấy khô - quả nhãn, chắc là rất ngọt.

Sau khi nói tiếng cảm ơn, nàng cầm lấy ba viên trong tay hắn cắn, ừm... thật đúng là rất ngọt.

"Còn nữa không? Đưa ta một ít đi." Thanh Thanh giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt lấp lánh mà nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Lúc ngươi hái thảo dược, ngươi có từng gặp qua một loại quả hình trăng lưỡi liềm màu đỏ rực không? Cây chắc là cao như vậy, một cây có thể mọc ra rất nhiều, hương vị thì chính là rất cay, cay ấy, ngươi có hiểu hay không? Chính là có thể làm cho người ta cắn một cái là đổ mồ hôi, chính là hương vị như thế đó."

Ly Nguyên không biết giống cái hỏi cái này làm gì, nhưng hắn vẫn gật đầu: "Có, ngươi muốn cái này làm gì?"

"Hi hi, đương nhiên là ăn rồi." Vừa nghĩ tới nồi lẩu Tứ Xuyên ở hiện đại, Thanh Thanh đã thèm đến chảy nước miếng.

Ly Nguyên nhìn nàng như nhìn người bệnh thần kinh, giống cái này quả nhiên không giống người thường.

Thanh Thanh cũng không thèm để ý phản ứng của hắn, dù sao trong thời gian ngắn nàng đi không được, trước thỏa mãn vị giác của mình rồi nói sau, nàng tin tưởng ngày hôm qua ở đây những thú nhân kia chắc là nhớ kỹ những đồ án nàng vẽ, như vậy ngày ăn lẩu sẽ không xa, vừa nghĩ tới cái này, oán khí ngày hôm qua bị cắm đến đau bụng lập tức biến mất một chút cũng không còn.

Chạng vạng tối, Ly Thượng mang theo một miếng thịt nướng đi vào, hắn vừa vào cửa đã thấy được một bình hoa quả khô trên bàn đá, trong lòng hiểu rõ.

"Ly Nguyên đến đưa thuốc cho nàng sao? Có ngoan ngoãn uống hết không?" Ly Thượng đặt thức ăn xuống rồi ôm Thanh Thanh đi về phía bàn đá: "Ngoan, ăn thịt đi."

Người đàn ông không nói thì không sao, vừa nói, Thanh Thanh lập tức ủy khuất không chịu được, nàng bực bội dùng ngón trỏ chọc hắn: "Chàng còn nói nữa, rõ ràng lúc trước chàng đã đồng ý với ta, sẽ không cho ta uống thuốc nữa, chàng nuốt lời rồi. Hơn nữa, tối hôm qua chàng còn thiếu chút nữa làm bị thương cục cưng."

"Xin lỗi, ta... ta... là bởi vì quá sợ hãi, sợ nàng không cần ta nữa."

Ly Thượng nắm tay nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm Thanh Thanh: "Nàng chỉ cần một mình ta được không? Không cần kết giao với con đực khác, chỉ có một mình ta, được không?"

Ách... Thanh Thanh có chút không nói lên lời, nội tâm châm chọc, chỉ ứng phó một mình ngươi ta đã đủ mệt mỏi rồi, ta cũng không muốn suy thận, hơn nữa, quốc gia bọn ta thịnh hành chế độ một vợ một chồng, ngươi có biết không.

"Chàng không cần phải lo lắng, những người khác ta chướng mắt, chàng yên tâm đi, mặc kệ hiện tại hay tương lai ta đều chỉ có một mình chàng." Thanh Thanh chớp đôi mắt chân thành tha thiết hôn lên má hắn, sau đó lại hôn môi dưới.

Ly Thượng thấy Thanh Thanh chân thành nói nàng chỉ có một mình hắn, còn chủ động hôn hắn, lập tức đảo khách thành chủ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia.

Nhưng mà, bọn họ bên này ấm áp, bên kia rừng rậm, một âm mưu đang tấn công bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro