Chương 57. Ly Thượng, cắm ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế nào rồi? Tìm được thủ lĩnh không?"

Hay anh em Y Lạc thấy Ly Toa và Ly Ân lo lắng tiến đến hỏi, mím môi, lắc đầu nói: "Không thấy."

Ly Toa thất vọng ngã xuống ngồi trên đất, hai tay ôm đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Y Lạc thấy nàng như vậy, đang định nói gì đó an ủi nàng, thì giọng nói của vu y Ly Nguyên từ bên ngoài truyền đến.

"Đại tỷ, tìm được rồi, tìm được Nhị ca rồi."

Ly Nguyên hét lớn một tiếng, xông vào bên trong nhà gỗ, ba ngày, suốt ba ngày ròng rã, cuối cùng cũng tìm được tung tích của đại ca, không lâu nữa, chắc chắn bọn họ sẽ tìm được hắn.

Mọi người trong nhà vừa nghe thấy tin tìm thấy người, đều mừng rỡ chạy ra khỏi nhà.

"A Nguyên, tìm được Nhị ca rồi sao? Người đâu rồi?" Ly Toa kích động cầm lấy cánh tay người đàn ông hỏi.

Ly Nguyên thở phào nhẹ nhõm, vỗ mu bàn tay nàng an ủi nói: "Đại tỷ, đừng nóng vội, nghe ta nói đã. Hôm nay bọn ta vẫn đi tìm ở rừng Mê Hoặc phía bắc, phát hiện được một vài dấu vết của sự sống mới gần đây trong một hang động, mà ở ngoài cửa động còn có vết máu và mấy vết chân thú lẫn lộn, theo ta suy đoán, chắc chắn chố ẩn nấp tạm thời của đại ca bị lũ linh cẩu phát hiện nên hắn mới không quay về đúng lúc được."

"Ý ngươi là, bọn chúng vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn còn đuổi giết Ly Thượng sao?" Ly Toa kinh ngạc, sợ hãi nhìn Ly Nguyên hỏi.

Y Lạc Y Lâm liếc nhìn nhau, cả hai đểu hiểu được suy nghĩ bên trong đối phương, Y Lạc bước lên trước nói với hai tỷ đệ: "Mục tiêu của bọn chúng không phải là thủ lĩnh mà là chị dâu, cho nên, bây giừ chúng ta có thể chắc chắn là thủ lĩnh đã cứu được chị dâu nhưng vì số lượng địch quá đông, vì vậy, tạm thời hắn chỉ có thể ẩn nấp đi thôi."

Dừng một chút, Y Lạc nói tiếp: "Ta có một ý này, không biết các ngươi thấy thế nào..."

Hai mắt Ly Nguyên sáng lên, còn chưa kịp nói hết hắn đã vội vàng nói: "Nhanh nhanh, nhanh nói cho bọn ta biết, chỉ cần có thể đưa bọn họ an toàn trở về, cách nào ta cũng sẽ thử một lần."

"Ba ngày trước, mặc dù chúng ta đã nhanh chóng chạy về kịp, nhưng vẫn có mười mấy giống cái bị bọn chúng bắt đi, Y Lâm đã tìm ra chỗ bộ lạc bọn chúng. Vốn dĩ, chúng ta có thể đợi thủ lĩnh trở về rồi để hắn quyết định kế hoạch giải cứu họ, nhưng theo tình hình hiện tại, sợ là không được. Các giống cái đó, nói thế nào thì cũng là người của bộ lạc chúng ta, ở lại chỗ đó thêm một ngày, lại càng thêm nguy hiểu. Mà trong bộ lạc linh cẩu chắc chắn có rất nhiều giống đực người thú đang ở bên ngoài tìm kiếm tung tích của Ly Thượng, nói cách khác, phòng thủ trong hang ổ bọn chúng bây giờ đang rất lỏng lẻo."

"Chúng ta có thể phái ra ba nhóm người, nhóm thứ nhất đi giải cứu các giống cái, nhóm thứ hai đi mai phục trên đường và làm công tác chi viện tiếp tế, nhóm thứ ba đi vào rừng Mê Hoặc tìm thủ lĩnh."

Tất cả mọi người ở đây thấy lời Y Lạc nói có lý, đều gật đầu tán thành.

Ở bên này, bộ lạc Ly Cơ đang lên kế hoạch giải cứu một cách có trật tự, thì Ly Thượng ở bên kia lại không được thoải mái như vậy.

Từ ngày Ly Thượng nhảy xuống sông hôm đó, bởi vì tốc độ dòng chảy rất mạnh, hắn không thể đuổi kịp được Thanh Thanh, chỉ biết trơ mắt nhìn nàng biến mắt trước mắt mình.

Lúc tìm thấy Thanh Thanh, nàng đang bị ba con linh cẩu vây quang , nhìn thấy giống cái nhỏ ướt sũng, sắc mặt nàng tái nhợt nằm trên bãi cỏ, hắn không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng lao về phía ba con linh cẩu kia đánh liên tiếp, trải qua một trận chiến đấu, lúc này hắn mới biến thành hình dạng con người, ôm giống cái ẩn nấp ở trong một cái hang động, nhưng mà khi nàng chưa kịp tỉnh lại, đám chướng mắt kia lại tìm được bọn họ.

Trong ba ngày qua, hết lần này đến lần khác hắn bị phát hiện, hắn chỉ có thể ôm giống cái còn bất tỉnh đi trốn hết chỗ này đến chỗ khác trong mưa lớn.

Không nghĩ rằng qua mười mấy năm, đám rệp này còn dám quay trở lại, chết tiệt, đợi đến khi hắn khi trở về chắc chắn sẽ băm nát bọn chúng, đặc biệt là hai tên đã ép Thanh Thanh phải nhảy xuống sông kia, nếu không giết bọn chúng hắn sẽ không làm thủ lĩnh nữa. Ly Thượng nhìn ngọn lửa, suy nghĩ trong lòng xoay chuyển ngàn vạn lần.

"Ư ...ưm...."

Một tiếng rên đánh thức người đàn ông đang chìm trong suy nghĩ, hắn đứng dậy đi đến bên giống cái đang nằm trên cỏ, lau mồ hôi trên trán nàng, lấy nước đựng trong lá cây để bên cạnh cho nàng uống.

Đã ba ngày rồi, tại sao nàng vẫn còn chưa tỉnh? Trên người nàng không có vết thương, trên đầu cũng không có dấu vết va chạm nào, nhưng Thanh Thanh vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, Ly Thượng không biết bây giờ phải làm sao cho tốt.

"Ưm .... lạnh ....lạnh quá....."

Lạnh? Tuy là mùa mưa nhưng thời tiết vẫn còn rất nóng, chẳng lẽ nước sông bị đóng băng sao?

Ly Thượng không nghĩ nhiều nữa, nằm xuống bên cạnh nàng, mặt đối mặt ôm chặt lấy nàng, muốn dùng hơi ấm trên người mình xua đi sự lạnh lẽo trong người nàng, một lúc sau, giống cái hình như đã thoải mái hơn, không phát ra gì tiếng gì nữa, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghe tiếng mưa bão bên ngoài, suy nghĩ của Ly Thượng dần dần trôi xa, không biết bây giờ trong bộ lạc thế nào, nhưng mà có huynh đệ Y Lạc ở đó, chắc cũng không có vấn đề gì, dù sao bọn họ cũng đã làm thủ lĩnh, nên có thể xử lý tốt mọi việc thôi.

Ánh lửa phía xa dần dần biến mất, người đàn ông chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Lúc nửa đêm, trong lúc ngủ mơ, Ly Thượng nhíu mày, trên người cảm thấy có gì đó khác thường, đây là cái gì vậy? Không thể diễn tả thành lời được, nhưng đây lại là cảm giác rất quen thuộc, thoải mái quá.

Hmm.... nóng quá.... cái gì vậy? Ly Thượng mở mắt ra, cơn buồn ngủ liền tiêu tan, năm giác quan đã trở lại cơ thể hắn, là ở chỗ.... bộ phận sinh dục!

Hắn nhìn xuống dưới, trong bóng tối, một bóng người màu đen đang nằm sấp trên phần thân dưới của hắn, trong miệng ngậm lấy gậy thịt của hắn, giống như là đang ăn của ngon vật lạ của núi rừng, tiếng mút thật to.

"Thanh Thanh? Nàng đang làm cái gì vậy?"

Giọng người đàn ông trầm khàn vang lên trong hang động, bóng người ở trong bóng tối dừng lại một chút, nói ra một câu ngay lập tức khiến cho máu trong người đàn ông sôi trào, tinh trùng lên não: "Ly Thượng, cắm vào ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro