Chương 56. Khởi đầu sóng gió (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người chạy như điên trên đường, thấy cổng bộ lạc ở ngay trước mắt, Ly Thượng vừa chạy vừa hô to lên ra lệnh: "Y Lạc dẫn đội đi phía đông, Y Lâm phía nam, Ly Nghuyên đi phía Tây, ta phụ trách phía Bắc, mọi người chia nhau ra hành động."

"Rõ" Đám thú ở sau gầm lên một tiếng, sau đó tự động tách ra thành bốn hàng, chạy rẽ sang bốn hướng khác nhau.

Nhìn những xác chết ven đường, trong lòng Ly Thượng đột nhiên lạnh đi một nửa. Thanh Thanh, ta đến đây, chờ ta, nhất định phải chờ ta.

"Nhị đệ, nhị đệ, mau cứu La Ân đi."

Có một tiếng gọi từ phía trước truyền đến, Ly Thượng xuyên qua màn mưa bụi nhìn giống cái trước mặt, là Ly Toa, hai mắt Ly Thượng sáng lên, trầm giọng ra lệnh, nói: "Bốn người ở lại giúp La Ân, những người khác tiếp tục đi về hướng Bắc."

"Gừ gừ gừ...... là, thủ lĩnh."

Ly Toa nhìn thấy mấy giống đực gia nhập thêm vào vòng chiến đấu, ngay lập tức chạy vội tới bên cạnh La Ân: "Làm sao rồi? Còn chịu đựng được nữa không? Ly Thượng đã trở lại, Ly Nguyên cũng ở đây rồi, để ta đưa ngươi tới chỗ hắn."

"Chờ một chút", La Ân ngăn nàng lại, quay đầu nói với Ly Thượng còn đang cắn xé một con linh cẩu kia: "Thủ lĩnh, mau đuổi theo đi, bên ngoài bộ lạc, Thanh Thanh ở bên ngoài bộ lạc...."

La Ân còn chưa nói xong đã liền ngã xuống, máu cùng với màn mưa pha vào nhau thành một vũng loang lổ, Ly Toa nhìn thấy thế thì vô cùng hoảng sợ: "La Ân, La Ân...."

Thấy La Ân ngã xuống, Ly Thượng nhìn mấy con linh cẩu còn sót lại đang yếu đuối giãy giụa, trầm giọng ra lệnh,nói: "Qua đây mang La Ân đến chỗ vu y đi." Ngay sau đó, hắn nói với Ly Toa: "Chăm sóc hắn cho tốt", rồi lấy đà nhảy một cái chạy ra ngoài bộ lạc.

Lúc này, bên bờ sông.

"Giống cái nhỏ à, trò chơi trốn tìm đã kết thúc rồi, tốt nhất là ngươi đi theo bọn ta đi, đỡ phải tự làm khổ bản thân mình."

Hai huynh đệ Lai Duy không ngờ giống cái này lại thông minh như vậy, đáng lẽ bọn họ đã có thể bắt được nàng ngay gần bộ lạc rồi, không ngờ lại bị nàng lừa rơi vào bẫy suýt chút nữa thì chết, may mà bọn họ thông minh, biết giúp đỡ nhau thoát ra.

"Ồ? Đi với các ngươi sao? Ta được lợi gì hả?"

Sau khi chạy một quãng đường dài như vậy, lúc này đầu óc Thanh Thanh cũng đã choáng váng, nhưng mà, không còn ngửi thấy mùi máu tanh nữa, cảm giác cồn cào trong bụng cũng giảm đi rất nhiều.

Nàng lấy lại bình tĩnh, vừa nói chuyện lá mặt lá trai với hai con linh cẩu này, vừa hướng mắt ra quan sát tình hình xung quanh, bây giờ trong ống tre chắc còn một mũi tên cuối cùng, chắc chắn phải tận dụng thật tốt.

(lá mặt lá trái: lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, lươn lẹo)

Thấy giống cái đã bị dồn ép đến mức này rồi, Lai Nhĩ cũng không nóng vội nữa, thân thể hắn biến đổi thành hình dạng người, sau đó liền lộ ra bộ phận sinh dục, nhìn giống cái trước mặt bắt đầu vuốt ve nó. Qùy đầu màu đỏ nhô ra khỏi đám lông trên bụng, những sợi dâm dịch dính ở chỗ trần trụi đó, di động giữa không trung theo sự vuốt ve của tên đàn ông.

Thanh Thanh ghê tởm quay đầu đi chỗ khác, không hề quay sang nhìn về phía Lai Nhĩ. Qua cái bẫy vừa rồi, có thể thấy con linh cẩu kia có vẻ khó đối phó hơn, mũi tên cuối cùng này cũng chỉ có thể tạm xử lý được một con kia .

Lai Nhĩ không thèm quan tâm đến ánh mắt ghê tởm của Thanh Thanh, hắn vừa vuốt ve, vừa dâm tà nhìn chằm chằm bên dưới nàng mà chảy nước miếng, đồng thời miệng cũng phát ra tiếng kêu sung sướng: "Ôi··· thật sướng, giống cái bé nhò à, ngoan ngoãn đi theo các anh đi, chúng ta chắc chắn sẽ khiến cho ngươi thoải mái."

"Ồ? Nhưng mà, vu y nói, thân thể ta mềm mại yếu đuối, chỉ có thể giao hợp được với một giống đực thôi, nhiều quá ta sẽ chết mẩt." Thanh Thanh nũng nịu quay lại đáp, gót chân chậm rãi lùi về hướng bờ sông: "Ngưởi bên cạnh kia trông có vẻ mạnh mẽ hơi ngươi, hay là, để ta đi theo hắn đi."

Lai Duy thấy giống cái nhắc đến mình, hai cái tai cứ vẫy vẫy, trong lòng thầm khen giống cái này cũng rất có mắt nhìn.

Hắn quay đầu nhìn về phía em trai mình, nhíu mày nói: "Lai Nhĩ, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để giao hợp, tốt nhất là cứ bắt giống cái này về trước đã rồi muốn làm gì cũng chưa muộn."

Ngay lúc này, Thanh Thanh nắm được đúng thời cơ, nhanh nhẹn rút mũi tên bắn đi ngay: "Vút..." mũi tên bắn thẳng về phía Lai Duy đang nghiêng đầu nói lý.

Trong nháy mắt, nàng không quan tâm Lai Duy có bị bắn trúng hay không, vội xoay người chạy về phía bờ sông cách đó vài bước, vừa chạy vừa kêu lên: "Các ngươi là đồ cầm thú vô nhân tính, sao lại có thể sát hại những người thú vô hại kia chứ, thủ đoạn tẫn nhẫn như vậy, dù ta có phải chết cũng sẽ không đi theo các ngươi."

"Bùm" một tiếng, Thanh Thanh nhảy thẳng xuống giữa dòng sông đang chảy xiết.

"Thanh Thanh, đừng mà!"

Người Thanh Thanh vừa rơi xuống sông, dường như nàng lại nghe thấy tiếng của Ly Thượng, ngay sau đó chính là tiếng dã thú lao vào cắn xé nhau.

Ly Thượng đến rồi sao? Ha ha ha, ha ha ha, nàng sắp được cứu rồi.

Thanh Thanh chỉ muốn ló đầu lên để cho Ly Thượng biết nàng không có bị gì, nhưng không ngờ rằng dòng nước lại chảy xiết như vậy, nàng còn chưa kịp ló đầu ra, cả cơ thể nàng đã bị dòng nước xung quanh đập vào rồi bị cuốn đi thẳng xuống hạ lưu.

Li Thượng đi theo mùi hương của Thanh Thanh, thật vất vả mới đuổi kịp tới, nhưng thứ hắn nhìn thấy lại chính là hình ảnh giống cái tự nhảy xuống sông, mùa mưa nước sông chảy nhanh hơn nhiều so với bình thường, nhảy thằng xuống như vậy, không biết được sống chết như thế nào.

Hắn muốn nhảy xuống cứu nàng, nhưng hai con rệp chết tiệt này cứ thay nhau ngăn hắn lại, Ly Thượng bị hụt hơi, ngay lập tức bị hai con linh cầu xám quấn lấy.

"Ly....Thượng...."

Xa xa, một giọng nữ yếu ớt xuyên qua màn mưa nhẹ nhàng truyền vào tai Ly Thượng đang chiến đấu, không ổn rồi, sợ là với thể lực của giống cái không thể chịu đựng được nữa.

Ly Thượng lùi về phía sau, làm một động tác giả, sau khi thu hút được đối thủ, dùng sức lui về phía sau, đạp mội cái rồi nhảy nhào vào giữa dòng sông.

Lai Nhĩ khập khiễng bước đến cạnh anh trai hắn, do dự hỏi: "Làm sao bây giờ đại ca?"

Lai Duy nhìn thoáng qua tốc độ của dòng chảy, nham hiểm cười một tiếng, nói: "Thắng hay bại còn chưa biết được, có lẽ chúng ta đi tìm giống cái kia trước đã. Đi, gọi các anh em trong bộ lạc cùng nhau đi dọc bờ sông tìm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro