Chương 55. Khởi đầu sóng gió (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Thanh nhìn về phía bốn con linh cẩu vây quanh nàng và Ly Toa, mí mắt giật giật.

Mẹ kiếp, ông trời, ngươi là muốn đùa chết ta có phải hay không? Có phải là nhìn thấy cuộc sống của ta quá nhàn hạ, đặc biệt tìm ta đến làm trò vui đúng không! Đi chết đi! Trong lòng Thanh Thanh oán niệm vô cùng, ngay cả Ly Toa bên cạnh cũng cảm giác được.

Nàng ấy nắm tay Thanh Thanh, an ủi: "Đừng sợ, nhị đệ sẽ tới cứu chúng ta.''

Lai Duy thấy hai con cái nhắc tới Ly Thượng, cảm thấy kéo dài thêm sẽ thành đêm dài lắm mộng, vì thế hắn cũng không nói nhảm, trực tiếp phân phó: "Lên, bắt hết mang đi."

Lai Nhĩ nhìn giống cái trước mắt, nước miếng đã sớm từ khóe miệng chảy xuống, nghe thấy đại ca nhà mình dặn dò, trước tiên nhào về phía Thanh Thanh.

"Thanh Thanh, ta cản bọn chúng lại, ngươi chạy trước đi."

Thanh Thanh vừa muốn giương cung bắn tên, thình lình bị Ly Toa đẩy một cái, mặc dù cảm động phần tâm ý Ly Toa bảo nàng chạy trước, nhưng một cái đẩy này đã bỏ lỡ thời cơ tốt để bắn chết bọn chúng, mà trong hai trong số bên con linh cẩu bốn đã chạy về phía nàng, hai con này dường như là mạnh nhất, không chấp nhận được suy nghĩ nhiều, Thanh Thanh quay đầu chạy ra ngoài bộ lạc.

Đi ngang qua trung tâm quảng trường, khắp nơi đều là thi thể thú nhân trẻ con cùng già nua, vài con linh cẩu còn vây quanh một chỗ vừa gầm rú vừa gặm ăn, mưa phùn cũng không che được mùi máu tươi trong không khí.

Trong dạ dày Thanh Thanh khó chịu đến cực điểm, nhưng nàng không thể dừng lại, nếu không hậu quả của cục cưng và nàng khó có thể tưởng tượng được. Nàng cắn răng chạy, đã không phân biệt được trước mắt là mồ hôi lạnh hay là nước mưa.

"Grào...... Thanh Thanh, đến chỗ ta."

Một tiếng gầm rú truyền đến, Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi lập tức chạy về phía chỗ phát ra âm thanh, chờ đi vào mới phát hiện là La Ân, cậu như là tắm rửa trong máu loãng, trên người khắp nơi là dấu vết bị cắn xé.

"La Ân, cậu ổn chứ?"

"Ta không sao, Ly Toa không phải đi tìm chị sao? Nàng ấy đâu?"

Vốn dĩ cũng sắp bắt được giống cái, nửa đường tự nhiên lòi ra một tên Trình Giảo Kim, hai huynh đệ Lai Duy nhất thời rống to: "Đừng ăn, các huynh đệ, mau tới giết con hổ thú này."

Thanh Thanh nhìn linh cẩu vây quanh bốn phương tám hướng, vừa kéo cung bắn tên, vừa nói với La Ân đang quấn lấy huynh đệ Lai Duy bên kia: "Ly Toa giúp ta ngăn cản linh cẩu, ngay tại nhà gỗ của ta bên kia."

"Bang...... Bang...... Bang......"

Từng con linh cẩu lần lượt ngã xuống, tất cả đều bị mũi tên cắm ở bụng.

Nhìn thấy huynh đệ càng ngày càng ít, Lai Duy không khỏi lo lắng, mọi chuyện đều được tính toán tốt, duy nhất chỉ có đánh giá thấp giá trị vũ lực của giống cái này, phải tốc chiến tốc thắng. Thế là hắn ta gầm lên với Lai Nhĩ, Lai Nhĩ hiểu ý, đối mặt trực tiếp với La Ân.

"Đã đến lúc rồi." Lai Duy nhìn thấu lỗ hổng phòng thủ của La Ân, rống to một tiếng đối với Lai Nhĩ, sau đó làm một động tác giả, mở năm móng vuốt, tấn công hướng về phía bụng La Ân.

"Grào Grào...... " La Ân bị móng vuốt của Lai Duy xẹt qua, đau đến kêu to thành tiếng, trên bụng lập tức nứt ra một lỗ hổng lớn, máu tươi không ngừng phun ra.

Trong chớp mắt, Lai Nhĩ thấy La Ân dừng lại trong nháy mắt, lập tức cắn vào cổ cậu.

"Vèo...." Mũi tên sắc nhọn nhanh chóng bay tới, cũng may Lai Nhĩ tính cảnh giác mạnh, nhảy ra một bước tránh thoát mũi tên, La Ân nhân cơ hội này lẻn tới bên người Thanh Thanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cậu vừa rồi cho rằng bản thân sẽ bị cắn chết.

"Cậu không sao chứ?" Thanh Thanh nhìn vết thương của cậu có thể thấy được xương, vết thương trên bụng kia sợ là đã đi mất nửa cái mạng của cậu, nghĩ thầm không thể tiếp tục như vậy nữa, người hai con linh cẩu này muốn chính là nàng, nàng không thể để cho người khác hy sinh, vì thế, nàng nhanh chóng ở bên người La Ân nói câu: "Mau đi cứu Ly Toa." Sau đó quay đầu chạy ra bên ngoài bộ lạc.

Hai huynh đệ Lai Duy thấy giống cái chạy ra ngoài, cũng không dây dưa với La Ân, rống to một tiếng lập tức theo sát phía sau nàng.

La Ân muốn ngăn cản, nhưng vết thương trên bụng quá nặng, chân mềm nhũn té ngã trên mặt đất, mấy con linh cẩu bên người còn chưa bị bắn chết thấy hổ thú bị thương nặng, nhất thời đồng loạt xông lên.

Lúc này trong rừng rậm, Ly Thượng dẫn đám quái thú đang nhanh chóng chạy vào trong bộ lạc.

Nước mưa tí tách như là một loạt kiếm sắc bén, đâm vào lục phủ ngũ tạng của mỗi thú nhân ở đây, nơi đó có nhà của bọn họ, có cha mẹ con cái của bọn họ, tuyệt đối...... tuyệt đối không thể để cho đám cừu nhân này thành công được.

Trận tàn sát mười mấy năm trước giống như đèn kéo quân hiện lên trong đầu Ly Thượng, vừa nghĩ tới Thanh Thanh cũng sẽ bị giết giống như cha mẹ hắn, tim hắn giống như bị đao cắt.

"Thanh Thanh, nàng nhất định phải chờ ta, ta lập tức tới, nàng nhất định...... nhất định phải...... chờ ta."

Ly Nguyên cùng hai huynh đệ Y Lạc lúc này trong lòng cũng là một trận đông cứng lại, tuy rằng hôm nay trong bộ lạc có mười mấy thú nhân cường tráng canh giữ ở nơi đó, nhưng cũng chống không lại được sự tấn công của đám thú kia.

"Grào Grào... Mọi người nhanh lên, sắp tới bộ lạc rồi. "Ly Thượng nhìn cọc đá cách đó không xa, gào thét nhắc nhở đám yêu thú phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro