Chương 54. Khởi đầu sóng gió (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha ha ha, thủ lĩnh, ha ha ha, mau tới đây, trong cạm bẫy chúng ta đặt có một con nai, ha ha ha, chị dâu thật có bản lĩnh, lại có thể thiết kế ra ý tưởng hoàn mỹ như vậy." Y Lâm đứng bên hố thú, hưng phấn vừa rống vừa cười, hấp dẫn tất cả mọi người cách đó không xa.

Ly Thượng đi tới bên cạnh y, cúi đầu nhìn vào trong hố, một con nai trưởng thành đang đứng ở trong vũng nước y y a a kêu to.

"Mau bắt nó lại." Ly Thượng phân phó xong, nhìn nước mưa cao gần nửa mét trong hố, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Xem ra, hố thú thích hợp vào ngày nắng, nếu chúng ta không tới kịp, có thể con mồi sẽ chết hoặc sẽ nổi lên mặt nước rồi chạy trốn."

Y Lâm ở bên cạnh nghe được lời nói của thủ lĩnh, cũng cảm thấy có chút đạo lý, vừa định nói chút gì đó, xa xa truyền đến một giọng nói lo lắng khác.

"Nhị ca, mau đến đây, lưới bắt thú, lưới bắt thú..."

Nghe ra sự khẩn trương trong lời nói của Ly Nguyên, Ly Thượng lắc mình một cái, hóa thành sư tử trắng lập tức chạy về phía đó, hai huynh đệ Y Lạc Y Lâm nhìn nhau, cũng đồng thời hóa thành báo đen, một thân một mình chạy theo sát Ly Thượng phía trước, mọi người cũng biết tình huống không ổn, nhao nhao hóa hình đuổi theo.

Khi mọi người đến nơi, chỉ thấy trên một cây đại thụ treo một con linh cẩu hôn mê, mà thủ lĩnh của bọn chúng đang vây quanh con mồi bị lưới đánh úp, điên cuồng rống lên.

Hiện trường có rất nhiều thú nhân đều ở trong trận săn giết năm đó mất đi chí thân, cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, dường như là trong nháy mắt, bầy thú bắt đầu xôn xao lên, từng tiếng thú rống phẫn nộ nhắm thẳng về phía cừu nhân trong lưới thú.

Tiếng ồn ào thật lớn vang lên quanh quẩn trong thế giới nhỏ bé này, linh cẩu bị mắc trong lưới chậm rãi mở mắt, nhìn thấy phía dưới đều là thú nhân trong bộ lạc Ly Cơ thì kinh hãi, nghĩ thầm: Xong đời, lúc này nó làm chuyện xấu rồi. Sớm biết vậy đã không nên bị cám dỗ đi cắn miếng thịt đặt ở dưới tàng cây kia, nếu không làm sao sẽ mắc mưu đây.

Linh cẩu nhìn đôi mắt thú đang dữ dỗi nhìn nó, ngay cả lưới thú cũng run lẩy bẩy giữa không trung.

Ly Thượng thấy nó tỉnh lại, hét lớn với nó: "Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Nói đi!"

"Nói mau nói mau, nếu không ta sẽ ăn ngươi!"

"Ăn hắn! Ăn hắn! Ăn hắn!"

Nhìn phía dưới, bầy thú ra sức nói muốn ăn nó, trực giác linh cẩu cho biết tình huống hiện tại không ổn, làm sao bây giờ? Không biết thủ lĩnh Lai Duy có bắt được những con giống cái kia không, hiện tại cũng không biết lúc nào rồi, hay là trước tiên kéo dài thêm thời gian để bảo toàn mạng sống.

Nghĩ tới đây, linh cẩu run rẩy yếu thế nói: "Đừng ăn ta đừng ăn ta, ta chỉ đi ngang qua, không tìm được thức ăn, thấy trên mặt đất có miếng thịt nên muốn đi lên cắn một miếng mà thôi, không có mục đích gì khác."

"Nhị ca, nó nói dối, để ta tới giết hắn." Ly Nguyên vẫn lấy trạng thái hình người đứng ở một bên quan sát con mồi trong lưới, hắn rõ ràng bắt được ánh mắt lưu chuyển kia, con linh cẩu chết tiệt này sắp chết đến nơi rồi còn muốn nói dối.

Dứt lời, Ly Nguyên lập tức cầm lấy cung tiễn nhắm ngay linh cẩu giữa không trung, ý đồ bắn chết nó.

"A a a... đừng... đừng giết ta... ta nói ta nói..."

Bên này bộ lạc Ly Cơ.

"Ly Toa, chị không cần đặc biệt đến đây với em, thân thể em rất tốt." Thanh Thanh nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất đan lồng tôm đối diện, cười rót một chén nước đưa cho nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng hỗ trợ đan lồng.

"Này này này, ngươi đừng nhúc nhích, lên giường nằm là được." Vừa nghĩ tới nhị đệ nhà mình vài ngày trước thiếu chút nữa khiến Thanh Thanh sinh non, Ly Toa lại cảm thấy có lỗi, cho nên cố ý mỗi ngày tới đây cùng nàng giải sầu.

"Em không, em muốn đan lồng tôm."

Bởi vì động thai, cho nên mấy ngày nay nàng bị Ly Thượng cưỡng chế ở nhà nghỉ ngơi, Thanh Thanh tay ngứa tâm cũng ngứa, luôn muốn làm chút gì đó. Lúc này Ly Toa còn không cho nàng động thủ làm việc đan dệt, tính tình phản nghịch của nàng lập tức xông lên ngực, lời nói ngạo kiều cứ như vậy thốt ra.

"Ha ha ha, sao ngươi đáng yêu như vậy, được được được, ngươi là tổ tông, ngươi quyết định." Ly Toa không còn cách nào khác, chỉ có thể vui vẻ chiều theo ý nàng.

Một lát sau, Ly Toa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, quay đầu hỏi Thanh Thanh bên cạnh: "Ngươi có nghe thấy âm thanh bên ngoài không?"

Thanh Thanh buông đồ trong tay xuống, nghiêng tai nghe một chút, gật đầu: "Hình như là tiếng ồn ào.

Thấy giống cái muốn dậy, Ly Toa lập tức đè nàng xuống: "Ngươi ngồi đây, ta đi xem một chút sẽ trở lại."

Mấy tháng nay, trong bộ lạc vẫn bình an vô sự, chỉ là đoạn thời gian trước thành viên trong bộ lạc Tạp Lý gia nhập, bởi vậy, Thanh Thanh chỉ cho rằng tiếng ồn ào bên ngoài là xích mích ngoài miệng giữa hai thú nhân trong bộ lạc, Ly Toa hẳn là sẽ xử lý tốt loại chuyện nhỏ này, bắt đầu an tâm tiếp tục làm việc trong tay.

Một lát sau, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, theo sau đó chính là một tràng tiếng hô lớn: "Thanh Thanh, mau, trốn đi."

Trốn? Có chuyện gì vậy? Trực giác nói cho Thanh Thanh biết tình huống hiện tại rất không ổn.

Nàng đứng lên, lập tức chạy đi lấy cung tiễn của mình mở cửa. Trong nháy mắt cửa mở, tay nàng đã bị Ly Toa nắm lấy: "Không còn kịp rồi, chạy mau."

"Ly Toa, Ly Toa, chị bình tĩnh một chút, trước tiên chị nói cho em biết có chuyện gì?" Thanh Thanh bị Ly Toa kích động dọa sợ, giữ chặt tay nàng ấy không cho nàng ấy đi.

Nhưng mà không đợi Ly Toa trả lời, một giọng nói đã chen vào.

"Ta tới nói cho ngươi biết này, giống cái, ha ha ha, thủ lĩnh chúng ta muốn mời các ngươi đi bộ lạc Hắc Phong ngồi một chút, ngươi cảm thấy thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro