Chương 67. Phân công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừng ực... ừng ực..." Mãi cho đến khi đầu vú không còn có thể tiết ra một giọt sữa nào nữa, Ly Thượng bấy giờ mới ngẩng đầu lên.

Nhìn giống cái tiến vào mộng đẹp ngủ ngon lành, hắn bất đắc dĩ bật cười, ôm nàng xoay người ở tư thế cắm vào, lúc này mới bóp mông nhỏ của nàng, lặng lẽ thầm thì: "Thanh Thanh, thật tốt khi có nàng ở bên cạnh ta."

Sau khi tự tỉnh lại lúc vừa, Thanh Thanh đã trách cứ một hồi, rõ ràng có thể để hắn cảm nhận được tấm lòng của nàng, cảm giác mập mờ trước kia đã biến mất, hiện tại, hắn có thể cảm giác được Thanh Thanh đối với hắn là cảm giác yêu thích sâu đậm.

Ha ha, không uổng phí hắn nỗ lực lâu như vậy, nhưng mà những việc hắn làm cho nàng cũng là do hắn bằng lòng làm, chỉ cần nàng ở lại bên cạnh hắn, bảo hắn làm cái gì cũng được.

Nhưng mà tiếp theo nên làm gì đây? Bộ lạc Linh Cẩu là một cái tai họa ngầm, lần này Thanh Thanh được cứu cũng là quy công với quá trình đi săn vô tình bắt được tên linh cẩu kia, bằng không, nếu ngày đó bọn họ tới trễ, bộ lạc Ly Cơ đã không còn tồn tại, Thanh Thanh cũng sẽ bị thiệt.

Tưởng tượng đến hình ảnh kia, trái tim Ly Thượng lại run lên, linh cẩu trước đến giờ vốn mang tính có thù tất báo, bọn chúng nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.

Xem ra, hai bộ lạ này sẽ không chết không ngừng rồi. Ngày mai hắn nên tìm bọn Y Lạc để thương lượng một chút.

Chiều ngày hôm sau, ba tỷ đệ Ly Thượng, hai huynh đệ nhà họ Y, cùng với Thanh Thanh tự tập tất cả ở nhà gỗ trao đổi tin tức.

Lúc này không khí trong phòng rất ngưng trọng, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau khi tầm mắt dạo qua một vòng, cuối cùng lại rơi xuống trên người người đàn ông mắt xanh tóc bạc.

Ly Thượng thấy mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, biết bọn họ đang đợi quyết định của mình.

Sau khi suy tư một lát, hắn mới trầm giọng mở miệng: "Ta đồng ý với đề xuất vừa rồi của Y Lạc, trận chiến này đánh nhanh thắng nhanh vẫn tốt hơn, bằng không đợi đến khi bộ lạc Linh Cẩu tu dưỡng tốt sau đó tiến công, đến lúc đó chúng ta chưa chắc đã là đối thủ của bọn chúng."

"Từ giờ trở đi, La Ân và Ly Toa phụ trách thiết kế và bày trí bẫy rập, Ly Nguyên phụ trách thu thập bột thuốc và nước thuốc, Y Lạc và người của ta phụ trách bố trí kế sách tiến công, Y Lâm phụ trách tìm hiểu tin tức, Thanh Thanh phụ trách dạy các giống cái cách bắn tên. Bảy ngày sau sẽ xuất phát!"

Mọi người gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lúc ra cửa gần hết rồi, Ly Toa lại nhìn Thanh Thanh, không khỏi có chút lo lắng, nàng ấy đi đến bên cạnh nàng, quan tâm nói: "Thanh Thanh, em đang có mang bé sư tử mà, không ấy để người thú khác trong bộ lại làm việc dạy học đi."

Mọi người vốn đã sắp bước chân ra khỏi cửa phòng, nghe được lời Ly Toa nói, mấy người đàn ông tức khắc dừng lại bước chân quay người, đôi mắt đồng loạt bắn tới trên người Thanh Thanh đi ở phía sau bọn họ, đặc biệt là ánh mắt chứa lửa nóng và lo lắng kia.

Mặt Thanh Thanh không khỏi đỏ bừng, nàng khẽ ho một tiếng nói: "Chị yên tâm, cái thai vẫn rất ổn, vả lại chuyện dạy giống cái bắn tên không phải việc mệt mỏi gì, các nàng ấy đã biết bắn tên, ta chỉ cần dạy cho các nàng ấy thêm một chút kỹ xảo là được."

Thấy Ly Toa còn muốn mở miệng, Thanh Thanh lập tức nói tiếp: "Không sao đâu mà, chẳng phải còn có Ly Nguyên ở đó sao, lát nữa em đi uống mấy chén thuốc là được."

Nghe nàng nói như vậy, bấy giờ Ly Toa mới thấy yên tâm: "Vậy được rồi, em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, chúng ta đi trước đây."

Nói xong, Ly Toa, La Ân, Ly Nguyên, Y Lạc và Y Lâm sôi nổi rời đi, trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại Ly Thượng và Thanh Thanh.

"Thật sự ổn không? Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói với ta đấy, nghe chưa?" Thực ra vừa rồi lúc Thanh Thanh chủ động mở miệng nói muốn dạy giống cái trong bộ lạc giương cung bắn tên, Ly Thượng đã có hơi thấp thỏm, hắn thực sự không muốn nàng phải vất vả như vậy. Nhưng mà nàng đã từng bảo rằng cơ thể mẹ thường xuyên vận động sẽ càng trở nên khỏe mạnh, sinh sản sẽ dễ dàng hơn, lúc này Ly Thượng mới sắp xếp nhiệm vụ bắn tên cho nàng.

"Ổn lắm, lúc trước khi bị truy đuổi, không phải em vẫn khỏe re sao." Thanh Thanh thấy hắn lo lắng cho mình như vậy, trong lòng ấm áp, nàng rúc vào trong lòng người đàn ông, nhìn ánh chiều nơi chân trời, không khỏi khen ngợi: "Mùa mưa cuối cùng đã qua đi, Ly Thượng, chàng nói xem lần này có thể thành công được không?"

Ly Thượng dùng sức ôm chặt người con gái trong lòng, sức lực có âm vang: "Thành công được, chúng ta nhất định sẽ thành công."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro