Chương 75. Xa cách gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thoáng cái, lại là mười ngày nữa.

Đêm đó Thanh Thanh nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Rất vất vả cô mới chìm vào giấc ngủ, nhưng hơn nửa đêm lại gặp ác mộng.

Trong mơ, cô nhìn thấy Ly Thượng ngồi ở bên vách đá rất lâu, lúc đầu ở trên mặt hắn tràn đầy đau khổ và bất lực, nhưng một lúc sau, vẻ mặt lại trở nên nhẹ nhàng vui vẻ. Trong miệng hắn dường như đang nỉ non câu gì đó, đúng lúc cô muốn tiến lại gần để nghe xem hắn nói gì, thì người đàn ông nhắm mắt lại, không hề do dự nhảy vào vực sâu không đáy.

"Không được, không được, không được!"

Trong bóng tối, Thanh Thanh sợ hãi mở to hai mắt, miệng thở hổn hển, mồ hôi lạnh trên trán chậm rãi chảy xuống từ trán tới gò má, cuối cùng nhỏ xuống lồng ngực đang run rẩy của cô.

Phải mất một lúc cô mới nhận ra mình đang ở đâu.

Làm thế nào? Thật lo lắng cho Ly Thượng, cảnh tượng ở trong giấc mơ chân thực như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự...

Vừa nghĩ tới khả năng này, cô không thể ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy xuống giường.

Sau khi thu dọn một lượt, cô cầm lấy chìa khóa xe mà Thôi Ái đưa cho mình, rồi lái xe tới "Vọng Thiên Phong".

Một tiếng sau, Thanh Thanh băng qua khu rừng rậm rạp với một chiếc đèn pin.

"Cúc cu cúc cu...cúc cu..." Tiếng cú kêu vang vọng trong màn đêm yên tĩnh này, nghe giống như âm thanh của ma quỷ, nhưng lúc này trong lòng Thanh Thanh nóng như lửa đốt, cô hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào từ thế giới bên ngoài.

Bởi vì, ở trong lòng luôn có một âm thanh như đang thúc giục cô, để cô nhanh chóng tới "Vọng Thiên Phong" tìm Ly Thượng.

Ở một góc nào đó của "Vọng Thiên Phong", Ly Thượng đang nằm trên mặt đất, gió lạnh thổi qua, anh lập tức mở đôi mắt sắc bén ra.

Đen, một mảnh đen nhánh, đây là buổi tối sao? Chờ một lát, cảnh vật xung quanh mới hiện rõ ở trong tầm mắt của anh, nhìn cây cối rậm rạp, anh không khỏi sững sờ.

Chẳng lẽ đây là ··· phần đáy vách đá?

Vừa nghĩ tới việc mình không chết, Thanh Thanh cũng có thể còn sống, cả người anh liền tràn đầy sinh lực, thẳng người đứng dậy, từ dưới đất nhảy lên, biến thành một con sư tử trắng, bắt đầu chạy tới bên cạnh tìm kiếm.

Một lúc sau, đôi tai của anh động đậy, giống như nghe được âm thanh gì đó.

Anh bước nhẹ hơn, chậm rãi đi tới gần đó.

"Thanh Thanh!"

Thanh Thanh đang cầm đèn pin đi bộ nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc này, hai mắt nóng lên, nước mắt chảy ra, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: "Ly Thượng, là em."

Ly Thượng có thể nhìn thấy rõ ràng những giọt nước mắt ở khóe mắt cô và chiếc bụng hơi nhô lên, trong lòng cũng cảm thấy chua xót.

Chạy được vài bước, anh biến thành hình người, ôm thật chặt cô vào trong ngực.

"Anh... thật sự rất nhớ em..." Giọng nói của Ly Thượng có hơi khàn khàn, trời mới biết mấy ngày này hắn làm sao lại tới được đây.

Ở bộ lạc Ly Cơ, hắn đã ngủ một giấc rất dài, cho đến khi Ly Nguyên không dùng thuốc với hắn nữa, thì hắn mới có thể tỉnh lại.

Mỗi ngày hắn đều chờ đợi nhóm người được cử đi tìm Thanh Thanh trở về báo tin, nhưng đã lâu như vậy, vẫn không có tin tức gì từ bọn họ.

Cuối cùng, hắn hoàn toàn tuyệt vọng. Vì thế, mới lựa chọn cách tự sát tại vách đá nơi Thanh Thanh rơi xuống.

Cũng may, bây giờ anh cũng tìm được cô, trái tim nơi ngực trái kia lại bắt đầu đập trở lại.

"Thật tốt, thật tốt khi có em ở đây, Thanh Thanh, hứa với anh sau này không được rời xa anh nữa, được không?"

Thanh Thanh vùi đầu ở trong ngực người đàn ông, hai tay ôm chặt lấy eo của anh, hít một hơi thật sâu, mùi hương của Ly Thượng khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn.

"Được, em đồng ý với anh, sau này, em vĩnh viễn sẽ không rời xa anh nữa."

Thanh Thanh vừa trả lời, vừa cởi chiếc quần Jean của mình xuống, gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến thân dưới của cô lạnh buốt, nhưng không thể ngăn được chỗ nóng bỏng kia của cô.

Những ngày này không có anh bên cạnh, cô giống như một cái xác không hồn. Bây giờ, cô đã sống lại, cô rất cần cảm nhận sự tồn tại của anh.

"Ly Thượng, em thật sự nhớ anh, bây giờ anh làm em đi, được không?" Thanh Thanh vừa thổi khí vào tai anh, vừa nắm lấy vật cứng hùng dũng oai vệ kia nhét vào bên trong lỗ nhỏ của mình."

Giọng nói mềm mại yêu kiều truyền vào trong lỗ tai Ly Thượng, hầu kết không kiềm chế được lên xuống không ngừng. Anh thấy giống cái của mình nhiệt tình như vậy, bèn trực tiếp bế nàng lên thân mình, sau đó cầm lấy dương vật của mình từ từ đẩy vào bên trong lỗ nhỏ của cô.

"Ưm...Ly Thượng...chậm một ít...có được không?"

"Được, anh sẽ cho vào từ từ."

Nói xong, Ly Thượng ngậm lấy môi cô, dịu dàng quấn quýt lấy cô.

"A ··· cuối cùng cũng tiến vào rồi··· Ly Thượng...gậy thịt của anh nóng quá...bây giờ em cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh rồi..." Trong mắt Thanh Thanh lại chảy ra một dòng lệ nóng, đây là hưng phấn vui sướng, cũng là nước mắt cảm động.

Cô ôm chặt lấy cổ của anh, thở dốc nói: "Ly Thượng, em chuẩn bị xong rồi, anh tới đi."

Ly Thượng cảm thấy, cơ thể mình giống như được ngâm trong một vũng nước ấm, cả người sảng khoái, nghe thấy giống cái nói đã chuẩn bị xong, anh hơi nâng mông của cô lên, nhẹ nhàng đem cái bụng căng phồng kia dời ra, sau đó cắm vào, lắc lư cái mông, tốc độ cắm vào rút ra rất đều.

"A ··· a a ··· a ha ··· thật thoải mái ··· Ly Thượng ··· Ly Thượng ··· Em rất nhớ anh··· a a a ··· Em thật sự rất nhớ anh ··· "

Thấy cục cưng trong lòng mình hạnh phúc đến mức nước mắt chảy dài trên mặt, Ly Thượng cũng cảm thấy hơi khó chịu, không muốn cô đau lòng, anh chỉ có thể tăng tốc độ, khiến cô chìm sâu vào trong vực thẳm dục vọng.

Tiếng nước chảy tí tách tí tách phát ra từ trong lỗ mật của người phụ nữ, mỗi lần gậy thịt va chạm, dâm thủy bị hai bộ phận sinh dục khít chặt ép xuống đất, nhỏ xuống tí tách không ngừng.

"Thanh Thanh, thời gian em mang thai vô cùng mẫn cảm, lỗ nhỏ ra rất nhiều nước."

Nghe vậy, người Thanh Thanh run lên, lại có một dòng xuân thủy chảy ra.

"A a a ···· có phải em rất thích anh làm em, đúng không?"

"Ưm ưm...a a a... Em thích... anh làm em..." Hai mắt Thanh Thanh mê mang, vòng tay ôm lấy người đàn ông của mình: "Ly Thượng, ngực em căng quá, anh mút cho em đi."

"Được, cục cưng của anh, bây giờ anh mút cho em." Ly Thượng đặt cô xuống, cởi áo bông ở trên người cô rồi dải xuống mặt đất, thả ngươi xuống đó, rồi vén áo len lên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro