Chương 74. Trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bộ lạc Ly Cơ, Ly Toa nhìn chằm chằm Ly Thượng đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường, cảm thấy vô cùng lo lắng.

"A Nguyên, anh Hai của ngươi bao giờ mới tỉnh lại?"

Ly Nguyên đang chế thuốc bột nghe thấy vậy, tay hơi ngừng lại, bất lực nói: "Liều thuốc đợt này có thể khiến hắn duy trì trong ba ngày."

"Tuy nhiên, để hắn ngủ say cũng không phải là biện pháp tốt."

Ly Nguyên biết Ly Toa đang lo lắng điều gì, hắn cũng không muốn như vậy.

Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, Ly Nguyên vẫn còn sợ hãi, hắn không ngờ Ly Thượng lại có tình cảm sâu đậm như vậy với Thanh Thanh, nếu không phải hắn thông minh, trên người mang theo thuốc bột khiến người ta hôn mê, bằng không, thật sự đi năm trở về hai.

May mắn thay, bọn họ giết chết Lai Duy, đầu và chân chia lìa, bị chó sói gặm ăn, không còn thân xác, dù có cấm thuật mạnh tới đâu cũng không có cách nào khôi phục được. Thanh Thanh, Y Lạc, Y Lâm cũng có thể yên nghỉ.

"Chị, ta cũng không có cách nào. Ngươi cũng biết, nếu đánh thức hẳn, thì hắn chắc chắn lại muốn đi nhảy vực nữa."

Ly Toa nghe xong lời em trai của mình nói, cũng cảm thấy rất đau lòng: "Nếu như có thể tìm thấy thi thể của Thanh Thanh và những người khác, thì có lẽ anh Hai của ngươi cũng không nghĩ như vậy. Việc cần làm gấp bây giờ vẫn là tìm Thanh Thanh và những người khác."

"Ta đi xem những tộc nhân mà ta phải đi đã trở về chưa, ngươi trước chăm sóc anh trai của ngươi." Nói xong, Ly Toa vội vàng chạy ra bên ngoài bộ lạc.

Trong một ngôi nhà gỗ nhỏ kiểu cũ của thế kỷ 21.

Thanh Thanh ngồi ở trên bàn ăn, tay phải vô thức khẩy cơm ở trong chiếc bát màu trắng, ánh mắt ngơ ngác, suy nghĩ dường như đã bay tới chín tầng mây.

Y Lạc Y Lâm nhìn thấy biểu cảm mất hồn mất vía của cô, cũng biết cô đang nhớ Ly Thượng.

Bọn họ tới đây đã hơn nửa tháng, đối với những thứ xung quanh đều biết rất rõ, vì vậy, hai anh em đều cho rằng bọn họ không thể trở về được nữa.

"Chị dâu, chúng ta cứ phải đợi mãi ở nhà Thôi Ái như này sao? Ta với Y Lâm luôn cảm thấy rất ngại, chị có thể hỏi thăm giúp chúng ta xem, chúng ta có thể làm gì giúp cô ấy được không?" Mặc dù đã tới đây khá lâu, nhưng hai anh em vẫn chưa học được ngôn ngữ ở nơi này, cho nên chỉ có thể phiền Thanh Thanh phiên dịch hộ.

Thanh Thanh đang đi lạc vào cõi thần tiên, nghe thấy giọng nói của Y Lạc thì hơi sững sờ, đúng vậy, bọn họ đã sống ở đây lâu như vậy, không thể ăn chùa ở chùa mãi được. Mặc dù cô đã lấy thẻ ngân hàng từ căn phòng trọ, nhưng bên trong cũng chỉ có mấy chục ngàn đồng, hơn nữa trong bụng cô còn có cục cưng, số tiền ít ỏi này sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hết.

Hơn nửa tháng trước, Thôi Ái đã mạnh mẽ yêu cầu cô và anh em nhà họ Y ở lại, lúc đó cô cũng không nghĩ quá nhiều. Sau khi thanh toán tiền phòng còn thiếu, liền xách hành lý của mình dọn vào phòng khách của nhà Thôi Ái.

Bây giờ xem ra lại phải đi tới đội bắn cung, không biết cô còn có thể vào được nữa không, chắc chắn ...là không thể, dù sao thì cô cũng đã biến mất hơn nửa năm.

Về phần Y Lạc và Y Lâm, bọn họ không có chứng minh thư ở đây, do đó rất khó để có thể tìm được công việc phù hợp.

Sau khi suy nghĩ một lát, Thanh Thanh ngẩng đầu lên, gật đầu với Y Lạc và Y Lâm: "Đúng vậy, chúng ta cứ tạm thời chờ ở chỗ này trước, chờ Thôi Ái trở về ta sẽ hỏi thăm giúp hai người."

Y Lạc và Y Lâm nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không, bọn họ sẽ nghĩ rằng mình trở thành loại phế vật chỉ biết sống dựa vào phụ nữ.

Buổi chiều hai ngày sau, Thanh Thanh đứng ở bên ngoài sân vận động bắn cung với vẻ mặt chán nản.

Cuối cùng, chỉ có thể bất lực thở dài: "Đúng là không thể vào được. Bây giờ nên làm gì bây giờ, ngoại trừ việc bắn cung, cô không biết làm việc gì khác."

"Đừng lo lắng, không phải cậu còn có tớ sao, tớ sẽ giúp cậu tìm một công việc huấn luyện viên câu lạc bộ, trong vòng ba ngày là cậu có thể cầm được cung."

Thôi Ái tùy ý đặt tay ở tên vai cô, tư thế tốt của hai người quả thật khiến Y Lạc và Y Lâm ở phía sau lưng không nói nên lời.

"Hoặc là, cậu có thể làm trợ lý cho tớ, phòng làm việc của tớ đang tuyển người."

Thanh Thanh nghe vậy khóe miệng giật giật: "Quên việc tớ làm trợ lý cho cậu đi, tớ không có nền tảng về thiết kế, tới đó chỉ làm phiền cậu thôi. Hay là cậu cứ giúp tớ hỏi thăm xem có công việc gì liên quan tới bắn cung không?"

Thôi Ái suy nghĩ một lát, cúng đúng, nha đầu này đang mang thai, công việc trợ lý cũng phải đi xã giao, vẫn nên tìm cho cậu ấy một công việc sáng đi chiều về là tốt nhất.

"Được, tớ giúp cậu tìm."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Y Lâm Y Lạc theo sát ở phía sau, chờ bốn người tới bãi đậu xe, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nữ lanh lảnh.

"Thanh Thanh, thật sự là cô."

Thanh Thanh bị gọi tên, quay đầu, yo hô... Thật là oan gia ngõ hẹp!

Thôi Ái cũng nghe thấy tiếng nói, đi theo Thanh Thanh nhìn về phía đó. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy thì độ tức giận lại tăng vọt lên 100%.

Cô ấy bước nhanh về phía trước, che ở phía trước Thanh Thanh, hung dữ trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt đang muốn tiến lại gần: "Chà, con đĩ trà xanh này, còn dám xuất hiện ở đây, cô có tin tôi tìm người đánh chết cô không?"

Lý Thiên Long đi theo phía sau Thẩm Tiếu Tiếu nghe thấy vậy, không hài lòng lên tiếng thay cho bạn gái mình: "Thôi Ái, cậu đang nói gì vậy, chúng ta dù sao cũng là bạn bè."

"Bạn? Ha ha ha, buồn cười chết mất, bạn bè mà lại đi cướp bạn trai của người khác sao?" Thôi Ái cũng không đợi Lý Thiên Long đáp lại, cô ấy tự hỏi rồi tự trả lời: "Đó không phải là bạn, đó là một con đĩ, một con đĩ chuyên nhặt rác của người khác."

Thẩm Tiếu Tiếu và Lý Thiên Long nghe xong những lời này thì sắc mặt đen như đít nồi, Thôi Ái còn nói hai người bọn họ một là con đĩ, một là kẻ rác rưởi, thật sự... muốn xé nát Thôi Ái ra!

Thanh Thanh nhìn Thôi Ái đang ngăn cản ở trước mặt mình, giống như gà mẹ bảo vệ gà con, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp. Cô không phải kẻ ngốc, nghe cuộc trò chuyện vừa rồi của họ, trong lòng cô cũng hiểu rõ.

Cô cũng không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn Thẩm Tiếu Tiếu và Lý Thiên Long. Cô kéo tay Thôi Ái đi về phía xe, vừa đi vừa nói: "Con đĩ đạo đức giả, con đĩ với rác rưởi thật là xứng đôi, thật tuyệt."

Sau đó cô quay đầu, thúc giục Y Lạc Y Lâm nói: "Nhanh lên xe đi, trở về nấu thịt kho tàu cho hai người ăn."

Sau khi xe chạy ra ngoài, Thanh Thanh nhìn thấy một đôi nam nữ đang tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng qua cửa kính ô tô, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

Thẩm Tiếu Tiếu, lúc trước cô đẩy tôi xuống núi, bây giờ còn dám nhảy nhót ở trước mặt tôi, vậy thì đừng trách tôi vô tình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro