Chương 88. Dọn dẹp trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trại huấn luyện trường bắn thành phố A.

Thanh Thanh đứng trước cửa sổ thủy tinh lập thể, nhìn phong cảnh xa xa, trong phòng nghỉ trống trải vô cùng yên tĩnh.

Một lát sau, một trận tiếng bước chân từ xa đến gần, cô biết, hôm nay chính chủ nơi này đến.

"Thanh Thanh, tôi nghe đồng nghiệp nói cô tới tìm tôi, đã lâu không gặp, tôi thật sự rất nhớ cô." Nói xong, Thẩm Tiếu Tiếu muốn tiến lên ôm Thanh Thanh.

Thanh Thanh xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh thấy bóng dáng phía sau bổ nhào tới, thân hình chợt lóe, tránh đi cơ thể đáng ghét kia, lạnh lùng nói: "Được rồi, Thẩm Tiếu Tiếu, đừng làm bộ làm tịch, nơi này không có người ngoài, cũng không có camera, thu hồi diễn xuất dối trá của cô đi."

Thân thể Thẩm Tiếu Tiếu cứng đờ, sau đó, tựa như không thèm để ý kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tùy ý nói: "Thanh Thanh, sao vậy, tới cửa bới lông tìm vết?"

"Ha ha ha, nói đi, cô muốn từ trên người tôi đạt được cái gì?" Thanh Thanh thấy ả ta cũng không giả bộ, cô cũng kìm nén sự tức giận lại.

"Cô nói gì? Tôi nghe không hiểu. "Thẩm Tiếu Tiếu giả vờ nghe không hiểu.

"Đừng giả vờ nữa, Thẩm Tiếu Tiếu, từ ngày gặp mặt ở quán lẩu, cô phải đến câu lạc bộ của tôi hỏi thăm đồng nghiệp của tôi về chỗ ở của tôi, tôi tự nhận là, chúng ta cũng không có tình bạn sâu đậm như vậy, đáng để cô hao hết tâm tư như vậy." Thanh Thanh nghĩ đến hai ngày trước một đồng nghiệp trong câu lạc bộ chạy tới nói với cô có một cô gái đang hỏi thăm mình, lúc ấy người đầu tiên cô nghĩ tới chính là Thẩm Tiếu Tiếu.

Hôm nay vừa hỏi, quả nhiên, thật đúng là ả ta! Bát bà này, thật đúng là không bớt lo. Thanh Thanh âm thầm khinh bỉ Thẩm Tiếu Tiếu.

"Đúng, tôi là hỏi thăm tin tức của cô, nhưng..." Dừng một chút, Thẩm Tiếu Tiếu nói tiếp: "Nhưng tôi cũng không phải là vì côi, hai ta làm cái giao dịch thế nào?"

Thanh Thanh thấy Thẩm Tiếu Tiếu vẻ mặt cười gian, cả người buồn nôn, chính là ngược lại muốn nhìn xem người phụ nữ này lại đang làm ra cái chủ ý quái quỷ gì: "Ừ? Giao dịch? Giao dịch gì?"

Thẩm Tiếu Tiếu thấy Thanh Thanh bị lừa, ả ta cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: "Tôi coi trọng bạn trai hiện tại của cô, Lý Thiên Long tôi trả lại cho cô, cô đem người đàn ông tóc bạc mắt xanh kia giao cho tôi, thế nào?"

"Ha ha ha... ha ha ha..." Thanh Thanh như là nghe được một chuyện hài hước lớn nhất trên đời, trực tiếp ôm bụng lớn tiếng cười nhạo người phụ nữ trước mắt này: "Thẩm Tiếu Tiếu à Thẩm Tiếu Tiếu, cô cũng không nên nói cho tôi biết, một năm trước cô tại Vọng Thiên Phong đẩy tôi xuống nguyên nhân chính là vì Lý Thiên Long?"

"Nhưng cũng đúng, Lý Thiên Long trong nhà có chút tiền, bộ dạng cũng không tệ, hắn ta ngược lại đáng giá để cô vì hắn mà mạo hiểm."

"Ây, nhưng mà làm sao bây giờ? Chồng hiện tại của tôi yêu tôi vô cùng, cho dù cô chỉnh thành Phạm Băng Băng, anh ấy cũng sẽ không liếc mắt nhìn cô một cái." Thanh Thanh cố ý cắn hai chữ" chồng "rất nặng, đồng thời trong lời nói còn ám chỉ Thẩm Tiếu Tiếu là một người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ.

Thẩm Tiếu Tiếu đời này chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn, duy nhất không thể nhẫn chính là bị người ta châm chọc diện mạo của mình.

Hai năm trước, vì có được Lý Thiên Long, ả ta tốn không ít tiền ở trên mặt của mình, cũng may, ả ta cuối cùng cũng có được người đàn ông này, tiền này tiêu ra ngoài cũng đáng giá.

Thế nhưng, Thanh Thanh lại một lần nữa đề cập tới, hơn nữa ngày mùng ba tết cái gọi là ông xã Thanh Thanh kia trước mặt mọi người nói mình là xấu xí, thù mới hận cũ cộng lại, Thẩm Tiếu Tiếu rốt cuộc nhịn không được nữa.

Ả ta hét lớn: "Cô không nên đắc ý, năm đó tôi có thể cho cô chết một lần, hiện tại, tôi cũng có thể cho cô chết lần thứ hai."

Thanh Thanh thấy Thẩm Tiếu Tiếu thẹn quá hóa giận, biết cơ hội đã tới, vì thế, phối hợp hỏi: "Thẩm Tiếu Tiếu, năm đó tôi đắc tội cô như thế nào, cô cho dù thích Lý Thiên Long, có thể quang minh chính đại theo đuổi hắn, dù sao khi đó tôi cùng Lý Thiên Long kết giao không lâu, tình cảm một chút cũng không sâu đậm, chỉ cần cô chú ý một chút, Lý Thiên Long chắc chắn sẽ thích cô. Nhưng mà, cô vì sao muốn hẹn tôi đến Vọng Thiên Phong, còn đẩy tôi xuống?"

Lúc này, đổi lại Thẩm Tiếu Tiếu cười nhạo Thanh Thanh, ả ta ôm bụng, cười rất lớn tiếng, toàn bộ trong phòng nghỉ đều là tiếng cười kiêu ngạo của ả ta: "Ha ha ha ha, Thanh Thanh, hóa ra cô cũng ngu xuẩn đến thế, đến bây giờ còn không có hiểu rõ vì sao tôi đẩy cô xuống, ha ha ha..."

Thanh Thanh cũng không thèm để ý Thẩm Tiếu Tiếu mắng mình là ngu xuẩn, cô cũng không nói lời nào, lẳng lặng nhìn người phụ nữ đối diện cười điên cuồng.

Một lát sau, tiếng cười dừng lại, Thẩm Tiếu Tiếu cuốn lấy mái tóc dài trước ngực mình, ngữ khí trào phúng: "Lý Thiên Long tính là cái rắm, đương nhiên, đẩy cô xuống, người đàn ông này đúng là một trong những nguyên nhân, nhưng quan trọng nhất là, cô không nên đoạt vinh quang của tôi, cản trở sự phát triển của tôi."

"Vinh quang gì? Phát triển gì? "Nhìn vẻ căm hận trên khuôn mặt tươi cười của Thẩm Tiếu Tiếu, trong đầu Thanh Thanh dường như nắm bắt được cái gì.

Quả nhiên, đoạn văn kế tiếp đã giải thích vì sao năm đó cô bị Thẩm Tiếu Tiếu theo dõi.

"Mỗi ngày, tôi tập luyện, tập luyện và luyện tập, ngay cả lòng bàn tay của tôi cũng bị bao phủ bởi một lớp chai dày, tôi chỉ hy vọng giành được chiếc cúp đó trong trận chung kết, nhưng..."

"Nhưng... ngày đó, cô lại cướp đi sân khấu và tiếng vỗ tay vốn nên thuộc về tôi, dựa vào cái gì? Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi không ai muốn, không có bối cảnh gì, dựa vào cái gì có thể tìm được bạn trai giàu có như vậy, dựa vào cái gì có người bạn tốt như Thôi Ái, còn nữa, cô có tư cách gì để giành được chiếc cúp đó."

"Trong trại huấn luyện chỉ cần có cô, tôi vĩnh viễn đều phải xếp thứ hai, vĩnh viễn không có ngày nổi danh. Cho nên, tôi chỉ có thể làm cho cô biến mất, chỉ khi cô biến mất, tôi mới có thể lấy được vị trí quán quân."

Một phen nói liên miên cằn nhằn vang vọng trong không gian yên tĩnh này, mí mắt Thanh Thanh rũ xuống, một lát sau, cô đi tới gần Thẩm Tiếu Tiếu, lên tiếng hỏi: "Cũng bởi vì ghen tị, cho nên mới muốn hại tôi?

"Đúng, tôi chính là muốn cô tan xương nát thịt. Cô hiện tại nên thức thời nhanh chóng rời khỏi, ngoan ngoãn đem người đàn ông kia giao cho tôi, nếu không..." Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Tiếu Tiếu lại một lần nữa lộ ra sát ý.

Thanh Thanh nhìn thấy, nghĩ thầm người phụ nữ này thật sự là hết thuốc chữa.

"Chú cảnh sát, hai người vào đi."

Thanh Thanh dứt lời, cửa lớn bị mở ra, sáu cảnh sát nhanh chóng chạy về phía Thẩm Tiếu Tiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro