Chương 89. Từ biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày bốn tháng tư, tiết Thanh Minh, ngoài cửa sổ mưa dầm kéo dài.

Thanh Thanh ở thế giới này không có thân nhân, người duy nhất nhớ nhung, chỉ có viện trưởng cô nhi viện.

Viện trưởng vừa giống cha của cô, cũng giống mẹ của cô, cuộc đời mười năm trước của Thanh Thanh, đều là một tay bà ấy nuôi lớn.

Sau năm mười tuổi, cô tiến vào trại huấn luyện, mỗi ngày ngoại trừ bắn súng chính là chạy bộ, ngoại trừ chạy bộ chính là leo núi, có thể nói, từ mười tuổi đến mười tám tuổi, trong tám năm này, Thanh Thanh vẫn làm bạn với thể thao.

Ngày mai phải lên đường trở về bộ lạc Ly Cơ, bởi vậy, hôm nay Thanh Thanh mang theo Ly Thượng, ở trong siêu thị mua một ít đồ dùng hàng ngày cùng thực phẩm dinh dưỡng, đi tới thăm cô nhi viện.

Vừa vào cửa, sân quen thuộc đập vào mi mắt Thanh Thanh.

Bởi vì là mùa xuân, cây đại thụ trong sân kia đã xanh biếc dạt dào, trên xích đu dưới tàng cây có một cô bé phấn điêu ngọc trác nhẹ nhàng đung đưa, xung quanh cô bé, mười mấy đứa bé khác đang chơi dây da cùng diều hâu bắt gà con, nhìn cảnh tượng này, Thanh Thanh dường như thấy được tuổi thơ của mình.

"Con là?"

Một thanh âm già nua cắt đứt suy nghĩ của Thanh Thanh, cô xoay người.

"Con là...... Thanh Thanh?"

Nhìn lão nhân tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, hốc mắt Thanh Thanh lập tức đỏ lên: "Vâng, con là Thanh Thanh."

Viện trưởng lão nhân thấy Thanh Thanh khóc, bước lên phía trước, giữ chặt tay của cô, trấn an nói: "Ôi chao, con khóc cái gì, nhìn thấy ta không vui sao?"

"Không... không phải, con rất vui được gặp ngài." Thanh Thanh một tay lau nước mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

"Thanh Thanh à, một năm qua, con đi đâu vậy? Sao đột nhiên không có tin tức gì vậy?" Viện trưởng có chút lo lắng, năm trước nha đầu này đều sẽ cách ba bốn tháng lại đây thăm bà ấy, nhưng một năm gần đây cô đột nhiên không có tin tức, bà ấy đều cho rằng nha đầu này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thanh Thanh có chút tự trách, tuy rằng lúc trước nàng sinh hoạt ở bộ lạc Ly Cơ không có cách nào liên lạc người của thế giới này, nhưng là, gần đây nửa năm cô đã về tới thành phố A, dựa theo đạo lý mà nói, cô hẳn là sớm một chút lại đây thăm hỏi viện trưởng cùng những đứa bé này.

"Viện trưởng, con xin lỗi, một năm nay con ra nước ngoài thi đấu, cho nên vẫn không tới thăm ngài." Hiện tại, chỉ có thể dùng cái này qua loa tắc trách, Thanh Thanh không hiểu có chút chột dạ.

"Thì ra là thi đấu, vậy thi đấu thế nào? Thắng không?" Nha đầu này, thật có năng lực, lại có thể đi thi đấu quốc tế, viện trưởng nhất thời cảm thấy tự hào.

"Thắng, đây là tiền thưởng, ngài cầm đi." Nói xong, Thanh Thanh ý bảo Ly Thượng lấy thẻ ngân hàng ra.

Ly Thượng đưa tay ra, đưa tới trước mặt viên trưởng, ngữ khí cung kính: "Viện trưởng, ngài cất kỹ."

Nhìn chàng trai đẹp trai cao lớn trước mắt này, viện trưởng ngẩn người, vừa rồi chỉ lo nhìn nha đầu, ngược lại đã quên vị bên cạnh này của cô.

Viện trưởng có chút xấu hổ, nhưng lại có chút nghi hoặc, chẳng lẽ người đàn ông này là......

Nghĩ đến cái gì, trên mặt viên trưởng lập tức nở hoa: "Thanh Thanh à, đây là... bạn trai con sao?"

Không đợi người phụ nữ bên cạnh mở miệng, Ly Thượng lập tức tiếp lời viện trưởng, nói: "Viện trưởng, con là chồng của Thanh Thanh, con tên là Ly Thượng. Lần đầu gặp mặt, thật vui khi được biết ngài."

Giới thiệu xong, Ly Thượng cúi đầu với viện trưởng.

Đối với bà lão này, tối hôm qua Thanh Thanh đã giới thiệu với anh rất cẩn thận, Ly còn biết Thanh Thanh khi còn bé đều là vị viện trưởng này chiếu cố, bởi vậy, cúi đầu, đối với bà lão trước mắt này là thích hợp nhất.

"Ha ha ha, thì ra hai người đã kết hôn rồi, chúc mừng chúc mừng." Viện trưởng thấy chàng trai này lễ phép như vậy, trong lòng rất là hài lòng.

Thanh Thanh nghĩ thầm, đâu chỉ kết hôn, ngay cả đứa nhỏ cũng có, trọn vẹn chính là bốn người.

Nhưng, vì tránh cho không cần thiết gặp phải phiền toái, Thanh Thanh hôm nay cũng không có đem bọn nhỏ mang đến, dù sao, tuổi này của cô là sinh không ra đứa trẻ lớn như vậy. Nếu viện trưởng biết, không bị hù chết mới là lạ.

"Viện trưởng, thẻ này ngài mau cất đi, lát nữa mua cho bọn nhỏ chút đồ ăn và đồ dùng." Thanh Thanh nhét thẻ trong tay Ly Thượng vào lòng bàn tay bà lão.

Viện trưởng bị nhét đầy tay, vội vàng trả lại cho Thanh Thanh, "Ôi chao, chính con ở bên ngoài cũng phải sống, tiền cho ta, con làm sao bây giờ. Con cầm lấy, ta không cần tiền của con."

"Viện trưởng, ngài cầm đi. Con có chồng nuôi, nhưng bọn nhỏ trong cô nhi viện cần số tiền này, đây là một chút tâm ý của chúng con."

Thấy Thanh Thanh đều nói như vậy, viện trưởng cũng không tiện cự tuyệt nữa, sau khi đem thẻ trong tay giấu kỹ, lúc này mới nhớ tới, hai người này đều đến lâu như vậy, bà ấy cũng không để cho hai vợ chồng người ta đi vào uống chén trà, thật sự là thất sách.

"Thanh Thanh, Ly Thượng, theo ta vào ngồi một chút, các con nói cho ta biết, các con quen biết như thế nào, cũng để cho bà lão ta được hưởng không khí vui mừng."

Nói xong, viện trưởng đi trước dẫn đường.

Thanh Thanh và Ly Thượng nhìn nhau cười, tay nắm tay, cất bước đuổi theo bà lão đang phấn chấn phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro