Chương 90. Quay về bộ lạc Ly Cơ (Toàn văn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm hôm đó, Ly Thượng khó có được không dây dưa Thanh Thanh, chờ sau khi người phụ nữ nhỏ bên cạnh ngủ, anh mang theo ba nhóc con đi ra ngoài một chuyến.

Khi bốn người trở về, trong nhà rất yên tĩnh.

Ly Thượng tiến vào ổ chăn của cô gái nhỏ, sau khi đem lửa nóng của mình một lần nữa nhét vào trong cơ thể cô, lúc này mới an tâm ôm cô tiến vào mộng đẹp.

Hôm sau, Vọng Thiên Phong.

Thanh Thanh cùng Ly Thượng đã sớm mang theo bốn bé con chờ ở địa điểm ước định.

Nhưng mà, Thôi Ái cùng anh em nhà họ Y cũng đã muộn hơn một giờ.

Thanh Thanh có chút lo lắng, đi tới đi lui tại chỗ, giống như con ruồi không đầu.

"Đừng quay nữa, quay nữa, đầu anh sắp chóng mặt rồi." Ly Thượng ôm lấy eo người phụ nữ, đem cô kéo vào trong ngực của mình.

"Đây không phải là em lo lắng sao, đoạn đường từ chỗ Thôi Ái đến nơi này, rõ ràng không tắc, anh xem bọn họ đều đến giờ này, còn không tới, có phải hay không xảy ra chuyện gì?" Càng nói, Thanh Thanh lại càng lo lắng.

Ly Thượng thấy người phụ nữ trong ngực sắc mặt không tốt lắm, bất đắc dĩ lại buồn cười nói: "Bọn họ có thể có chuyện gì? Cho dù có gặp cướp thì Y Lạc Y Lâm chẳng lẽ lại ngồi không?"

À, chuyện này......

Thanh Thanh giật giật khóe miệng, tuy rằng không nói gì, nhưng cũng có chút đạo lý, bọn Y Lạc là hai con báo đen, Thôi Ái cùng bọn họ cùng một chỗ, chắc chắn là không có việc gì.

"Được rồi, vậy chúng ta chờ một chút."

Mười lăm phút sau, ba bóng người thấp thoáng ở cách đó không xa.

Thanh Thanh nhìn thấy, vội vàng phất tay: "Thôi Ái, mau mau, nơi này."

Chờ đến gần, Thanh Thanh vội vàng tiến lên, ân cần nói: "Các cậu sao lại đến trễ như vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

Thấy Thanh Thanh hỏi, Thôi Ái lập tức đem những gì mình nghe được hôm nay mặt mày hớn hở kể lại cho Thanh Thanh nghe một lần.

"Cái gì? Cậu nói là thật? Lý Thiên Long thật sự ở cùng một chỗ với mẹ kế hắn?" Thanh Thanh hiếm khi được ăn dưa, cũng không khỏi bắt đầu nhiều chuyện.

"Đúng vậy, sau khi Thẩm Tiếu Tiếu vừa bị kết án, tên họ Lý kia đã làm tình với mẹ kế mình, làm thì làm đi, còn phải làm trong thư phòng của cha hắn, lúc ấy phía sau cha hắn còn theo rất nhiều người làm ăn, trong đó có anh trai tớ ở đó, hôm nay tớ mới vừa biết. Hì hì, tớ lợi hại chứ."

Nói xong, Thôi Ái liền kề sát vào người Thanh Thanh, vẻ mặt cầu xin khen ngợi.

"Cậu đến muộn vì chuyện này sao?" Thanh Thanh hỏi.

"Ừm... coi là vậy đi..." Thôi Ái ánh mắt né tránh, hai bên má nổi lên hai đám mây đỏ khả nghi, sợ Thanh Thanh đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng, vội vàng nói sang chuyện khác: "Ôi trời, tớ nói cho cậu biết, lúc Lý Thiên Long bị cha hắn phát hiện còn đang cùng mẹ kế hắn bạch bạch bạch, cha hắn tức giận đến hình tượng cũng không để ý, cầm gậy đánh golf đập lên người con trai hắn, nếu không có anh trai tớ hỗ trợ lôi kéo, Lý Thiên Long sợ là mất mạng. Nhưng, tên đàn ông chó kia cuối cùng vẫn bị đập thành trọng thương khiêng vào bệnh viện."

Thanh Thanh nghe được thổn thức không thôi, Ly Thượng phía sau cũng ôm lão Tứ cùng ba đứa con trai nhìn nhau vài lần.

Hai huynh đệ Y Lạc Y Lâm cũng là nhân tinh, thấy Ly Thượng cùng bọn nhỏ trao đổi ánh mắt, lúc này biết đây là trò đùa dai của bọn họ.

Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến bọn họ, nhiệm vụ của bọn họ chính là đem Thôi Ái bắt đến bộ lạc Ly Cơ, sau đó mỗi ngày......

Hắc hắc hắc...... Vừa nghĩ tới mỗi ngày có thể ôm Thôi Ái tiểu bảo bối ngủ, khóe miệng hai huynh đệ không ngừng giương lên.

"Y Lạc, Y Lâm, lối vào mà các ngươi nói ở nơi nào?" Ly Thượng nhìn hai anh em vẻ mặt đắc ý, trong lòng đương nhiên rõ ràng bọn họ đang suy nghĩ cái gì. Nhưng lúc này mặt trời sắp lặn về phía tây, nên là lúc lên đường.

Thấy Ly Thượng mở miệng hỏi, hai anh em Y Lạc Lâm mở ba lô ra, lấy ra mấy bó dây thừng cứu viện, chỉ vào vách núi phía sau Ly Thượng, nói: "Chúng ta phải dựa vào những sợi dây thừng này đi xuống, dưới vách núi ước chừng năm trăm mét có một cây hồng thụ, bên phải cây hồng thụ có một vòng xoáy sương mù, tiến vào vòng xoáy, chúng ta có thể trở về."

Li Thượng nghe xong, ngược lại không có biểu tình gì, nhưng Thanh Thanh cùng Thôi Ái nghe xong, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng các cô cũng không nói gì, nếu Y Lạc Y Lâm đều nói khẳng định như vậy, nghĩ đến cũng là trải qua rất nhiều lần mò cùng điều tra, các cô tin tưởng cặp anh em này.

Mọi người liếc nhau, sau khi trao đổi xong trình tự của mình, Y Lâm ôm Thôi Ái xuống trước, sau đó chính là Ly Lạc, Ly Văn, Ly Hà, kế tiếp là Ly Thượng, Thanh Thanh, cuối cùng là Y Lạc.

Đoàn người đâu vào đấy dựa vào dây thừng leo lên, một giờ sau, Thanh Thanh và Ly Thượng đã nhìn thấy cây đỏ và lốc xoáy sương mù kia.

Trên cây, bọn Ly Lạc đã không ở, nghĩ đến, chắc là đã đi vào.

"Thanh Thanh, ôm chặt Ly Thanh." Ly Thượng nghiêm túc nói.

Thanh Thanh gật đầu, ôm chặt con gái nhỏ ngủ ngon lành trong lòng, sau đó tùy ý để Ly Thượng ôm hai mẹ con các cô, nhảy vào trong vòng xoáy.

Bạch quang chợt lóe, trên cây đỏ, sớm đã không có bóng người, chỉ còn lại có rơi xuống vài mảnh lá đỏ.

Một nông trại cách bộ lạc Ly Cơ hai mươi mét.

Ly Toa ưỡn bụng mang thai, cách hàng rào, đổ cỏ xanh trong giỏ trúc vào ổ thỏ, sau đó, vác giỏ trúc trống bắt đầu về nhà.

Nhưng mà, vừa mới xoay người, bà bà Cam Hoa cười tủm tỉm đi tới chào hỏi nàng ấy.

Ly Toa cực kỳ bất ngờ, bởi vì, nàng ấy đã rất lâu không gặp được vị lão tổ tông này.

Từ ngày đó bộ lạc linh cẩu đem bộ lạc Ly Cơ cướp sạch không còn gì, bà bà Cam Hoa tựa như bốc hơi khỏi nhân gian. Lúc ấy, tất cả mọi người cho rằng bà ấy là bị đám linh cẩu kia bắt đi, nhưng mà, trong người trở về cũng không có bà ấy, trong tộc nhân đã chết cũng không có.

Bởi vậy, mọi người nhất trí cho rằng vị lão tổ tông này là du sơn ngoạn thủy.

Ly Toa nhìn vị bà lão tinh thần phấn chấn trước mắt, không xác định hỏi: " Bà bà Cam Hoa, trong khoảng thời gian này, bà đã đi đâu? Tất cả mọi người đang tìm bà."

Bà bà Cam Hoa thần bí cười, chống gậy, ghé sát vào Ly Toa, nói: "Ta chính là đi ra ngoài một chút, lần này ta trở về, chính là nói cho các ngươi biết, thủ lĩnh sắp trở lại, ngươi cùng bọn La Ân đi đón bọn họ một chút đi."

Nghe vậy, đôi mắt Ly Toa phóng to, lại phóng to.

Nàng không dám tin nhìn bà bà Cam Hoa, khóe miệng có chút run rẩy: "Bà bà Cam Hoa, ngươi nói là thật? Ngươi vừa rồi nói tiếp bọn họ, bọn họ là chỉ ai? Ngoại trừ Li Thượng, còn có những người khác? Là Thanh Thanh sao? Huynh đệ Y gia? Vậy chúng ta đi đâu đón bọn họ?"

Bởi vì quá mức kích động, Ly Toa liên tiếp hỏi rất nhiều vấn đề.

Bà bà Cam Hoa cũng không để ý, biết Ly Toa vội vàng, nàng ấy chỉ về phía rừng rậm sương mù: "Ngươi cùng bọn La Ân đi về hướng đó, chờ gặp được, ngươi sẽ biết có người nào trở về."

Nói xong, bà bà Cam Hoa chống quải trượng hướng về phía ngược lại bộ lạc Ly Cơ rời đi, nàng vừa đi còn vừa lớn tiếng nói: "Bộ lạc Ly Cơ, thời đại phồn hoa sắp tới rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro