Phiên ngoại 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Dũng bị đánh cho ngu người, hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại bị đánh.

Tiểu Quả kinh ngạc chạy tới.

"Làm sao thế? Tiểu Hoa, hắn làm chuyện gì sai, sao lại đánh hắn?"

"Còn hỏi ta?" Tiểu Hoa vừa tức vừa oán trừng mắt nhìn Tiểu Diệp: "Ngươi cho là chuyện các ngươi lén lút làm không ai biết
sao? Đừng xem ta như kẻ ngốc, ta hận các ngươi!"

Dứt lời, Tiểu Hoa lại giận dữ đá Đại Dũng một cái rồi òa khóc chạy đi.

"Tiểu Hoa!" Đại Dũng ôm chân, muốn đuổi theo nhưng lại không cẩn thận vấp phải tảng đá trên mặt đất.

"Này ... Chúng ta lén lút làm cái gì vậy?" Tiểu Diệp choáng váng, vội vàng đỡ Đại Dũng đứng dậy.

Lúc ngã sấp xuống, cái bọc ở giữa hai chân bị va đụng, đau tới mức xanh mặt, không đứng dậy nổi.

Tiểu Diệp không kéo Đại Dũng dậy nổi, còn tưởng Tiểu Hoa đá quá ác, đánh phải ngồi xuống bên cạnh Đại Dũng.

"Chẳng lẽ là ... Tiểu Hoa biết chuyện Tiểu Cúc rồi?" Đại Dũng vừa lo vừa đau đưa ra suy đoán.

Hắn không dám trắng trợn ôm lấy vật đang sưng lên giữa hai chân, đành phải khoanh chân lại, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt.

"Nhưng nàng ấy nói là chuyện tốt chúng ta làm, có thể thấy là ... "

Tiểu Diệp chợt hiểu ra: "Chuyện không kéo dài bị phát hiện rồi?"

Tiểu Diệp phỏng đoán có thể là chuyện nàng lén lút giúp Đại Dũng đã bị Tiểu Hoa phát hiện, chỉ là không biết Tiểu Hoa giận
chuyện nào, giận nàng biết mà không nói hay là giận Đại Dũng không kéo dài? Hay là chuyện Tiểu Cúc?

Mặc kệ chuyện Tiểu Cúc hay chuyện không kéo dài bị Tiểu Hoa phát hiện, chuyện nào cũng không tốt cho Đại Dũng.

"Giờ làm sao đây?" Đại Dũng cảm thấy loạn cào cào, không biết làm sao cho phải: "Nhất định là Tiểu Hoa không muốn thành thân với kẻ vô dụng như ta."

"Nói ngốc nghếch cái gì!" Tiểu Diệp đánh Đại Dũng một cái, thúc giục: "Đuổi theo đi, nói rõ ràng với người ta, nói đã có thuốc có
thể giúp ngươi kéo dài, không cần lo lắng."

"Được, ta đi ngay đây!" Đại Dũng chịu đựng đau đớn đứng lên, miễn cưỡng chạy được hai bước lại quay ngược trở về: "Chỗ
gia ... "

"Yên tâm, ta sẽ giúp các ngươi nói một tiếng, ngươi mau đi đi!" Tiểu Diệp đẩy hắn một cái, hại Đại Dũng suýt nữa té ngã.

Cũng may lần này hắn giữ được thăng bằng, nếu ngã thêm lần nữa, chỉ sợ mệnh căn sẽ gãy.

Đại Dũng khập khiểng đuổi theo Tiểu Hoa.
"Sao mà Tiểu Hoa lại đá ác như vậy chứ?Không chừng là ghen với Tiểu Cúc thật." Tiểu Diệp nhìn theo bóng lưng Đại Dũng, lắc đầu bất đắc dĩ: "Một mối nhân duyên tốt đẹp mà sao lại nhiều phong ba như vậy?" Tiểu Diệp thở dài: "Hy vọng Tiểu Hoa đừng
chê Đại Dũng."

Dù sao các nàng cũng là "người đáng thương" quanh năm mặt đỏ tim đập vì bị gia và phu nhân "náo loạn" hằng đêm, đến nỗi thân thể nóng ran khó ngủ, khó tránh khỏi sẽ lấy gia làm tiêu chuẩn để đánh giá phương diện kia của người chồng tương lai.

"Thật ra gia cũng quá lâu, chẳng trách lần nào phu nhân cũng mệt tới tận trưa mới dậy được." Tiểu Diệp lẩm bẩm: "Trượng phu của mình đừng có lâu như gia, ta chịu không nổi, Thẩm đại phu gầy như vậy hắn là không ... Ây, mình lại nghĩ cái gì vậy?"

Nàng tát mình một cái: "Sao mà cứ nghĩ về hắn hoài vậy?"

Nàng dừng một chút, thở dài một hơi.

"Người người ta thích là phu nhân ... "
Nhún vai, thở dài, vỗ vỗ mặt, lấy lại tinh thần.

"Làm việc làm việc ... Phải nói trước với gia một tiếng, hy vọng bọn họ đừng giận dỗi quá lâu, phải làm lành sớm sớm mới
được ... "

Tiểu Hoa nhỏ nhắn mảnh khảnh, đi lại nhẹ nhàng, chạy rất nhanh, Đại Dũng trì hoãn một chút mới đuổi theo thì đã không còn thấy bóng người.

Hắn không từ bỏ, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng thấy được Tiểu Hoa trong một góc kho hàng ít người đi qua

Nàng đứng khóc dưới cái bóng của hai vách tường, đầu vai không ngừng run rẩy, tiếng khóc bị đè nén khiến Đại Dũng vừa đau lòng vừa tức giận.

Hắn đau lòng vì thấy Tiểu Hoa buồn, tức giận vì sự vô dụng của bản thân, càng giận vì nhất thời không chịu nổi cám dỗ mà làm
chuyện đó với Tiểu Cúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro