Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Nhị sư huynh

Đêm nay thật tối, tối như vậy lại khiến cho ta có loại cảm giác này. 

Ngươi cũng biết đấy, chính là cảm giác luôn có bóng người đi theo phía sau. Thực rất kinh khủng. Không cần cười ta nhát gan, ta vẫn luôn luôn tin rằng mình có thể thông linh (kết nối tâm linh) đấy. Nhớ năm đó bảy tuổi, khi A Viên sư muội chọc ghẹo ta, nhốt ta trong phòng chứa củi suốt một đêm liền. Đêm đó, ta thực sự đã thấy Quỷ Hỏa. 

Và giờ, ta lại đang có cảm giác chết tiệt này. 

Ta có chút hối hận vì không cầm theo hai cái đèn lồng, một cái thật sự mờ quá. Cái gì cũng là một màu tối đen, ngoại trừ nơi được đèn lồng soi đến. 

Sư phụ sau khi nhìn thấy chậu hoa lan đã rất tức giận, kêu ta mau gọi A Viên sư muội đến. Chính là, ta cảm thấy sư phụ kỳ thật đâu cần nóng giận thế. Chậu cây kia không phải mọc thêm vài nhánh dài hơn sao, vẫn chưa héo rụi hết mà. 

Nhưng sư phụ vẫn nổi xung thiên, nói lão bỏ ra mấy trăm lượng mua hoa để giờ nháy mắt chẳng còn lại gì. Nhưng ta nhớ rõ, chậu hoa này vốn là do bệnh nhân tặng. 

Mặc kệ, tìm A Viên sư muội quan trọng hơn. 

Đột nhiên, lúc ngang qua sân, ta dường như nhìn thấy gì đó ở phòng bếp mấp máy. 

Lão thiên a, không phải lại để ta gặp nữa chứ. Mười ba năm trước là Quỷ Hỏa, mười ba năm sau là Quỷ Hồn sao ? Ta thực muốn hét lên thật lớn. Nhưng như thế sẽ bị A Viên sư muội chê cười ta nhát gan mất. 

Trong lúc ta còn đang do dự, cái vật kia lại động. Dường như nó là người, bởi vì nó thế nhưng mở cửa. Quỷ sẽ không mở cửa, chúng trực tiếp xuyên tường. 

Ta quyết định đến đó điều tra. Tuy rằng quyết tâm là thế, nhưng vẫn phải thật thận trọng. Vì chẳng phải sư phụ thường nói, đừng nên bứt dây động rừng. Chậm rãi tiến sát đến, sao cảm giác đó lại tới nữa rồi. 

Chẳng còn đường lui, ta quyết định phải chủ động trước, rống to. 

"Ai ! Ai đang ở phòng bếp lén lút ?"

Vật kia hoảng sợ, động cũng không dám động. Sẽ không phải là... Ngay khi ta nghĩ đến mình phải xoay người bỏ chạy thật nhanh, thì cái vật kia nói chuyện. 

"Nhị sư huynh, là ta là ta !"

Ân ? A Viên sư muội ? Nàng tại sao lại ở nơi này ? Mặc kệ, trước tiên thở đã, ngày mai phải tìm bà cốt kiềm chế tâm linh thôi. 

"Nhưng sư muội, muội ở đây để làm gì ?" - Ta không dám gọi nàng là A Viên sư muội. Bởi vì nàng sẽ nổi điên, nên ta chỉ dám thầm gọi trong lòng. 

Nàng nói nàng định bắt chuột, ta thực cảm thấy hoài nghi.

Nửa đêm ? Đèn lồng không mang ? Tới bắt chuột ? Đầu gỗ mới có thể tin a, nhưng ta không phải đầu gỗ. Mặc dù sư muội không phải quỷ, nhưng ta cũng không muốn lưu lại thêm cái nơi mà đưa tay cũng chẳng thấy được năm ngón này, loại cảm giác đó lại lần nữa thấm vào cơ thể ta. 

Vội vàng hướng A Viên sư muội cáo biệt, mà nàng tựa hồ cũng rất muốn ta ly khai (rời đi). 

Khi ta quay lại lần hai, A Viên sư muội đã muốn bốc hỏa (tức giận), nhưng dường như nàng đều nhịn được. Còn cách nào đâu, lời sư phụ ta không dám trái. 

Lúc A Viên sư muội biết việc có liên quan đến chậu hoa lan, sắc mặt nàng so với sư phụ còn tệ hơn. Vốn định an ủi vài câu, nhưng ta nhìn thấy dường như phía sau A Viên sư muội có gì đang động, lần này không thể là người. 

Không thể tiếp tục lưu lại hơn nữa, phải đi ngay thôi. Sư muội gọi ta lại, nàng muốn đi cùng với ta. Vừa hay, thêm một người là càng thêm dương khí. 

Sư phụ quả nhiên nổi trận lôi đinh, nhưng trọng điểm không phải tại chậu hoa lan. Mà khi A Viên sư muội đề cập việc mình nữ giả nam trang, sư phụ mới thực sự bắt đầu phát hỏa. Ta không biết sư phụ vì sao phải phát hỏa, A Viên sư muội mười tám năm đóng giả nam nhân dù sao cũng thực khó chịu. Cũng giống như ta mười tám năm bị sư muội kêu là nhát gan. 

Huống hồ A Viên sư muội kỳ thật rất đẹp. Đừng nên hiểu lầm, ta không phải là thích, cũng không mến A Viên sư muội, chỉ là tình cảm sư huynh muội thôi. 

Sư phụ lại bắt đầu kể chuyện xưa. 

"A Viên, nhớ năm đó..."  bắt đầu như thế và kết thúc là "Đến bây giờ con thật chẳng có tiền đồ" mới thôi. 

Nhưng mấy năm gần đây thì lại "Ta xem con về sau làm được công trạng gì" mới bằng lòng bỏ qua. Chẳng lẽ đúng như lời A Viên sư muội nói, là bắt đầu bệnh của người già sao. 

Không biết qua bao lâu, cuối cùng sư phụ đã dừng lại, chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm. 

Nhưng có việc còn chấn động hơn, sư phụ cho chúng ta thượng kinh, đi trợ giúp một vị Vương gia muốn cướp ngôi. Không phải, là Vương gia bị vu tội cướp ngôi. Chúng ta trầm mặc ba lần. Ta biết, mọi người đều không dám xem nhẹ, bởi vì mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên ba chúng ta - ba sư huynh muội rời khỏi y quán. 

Sư phụ kỳ vọng vào chúng ta rất nhiều. Nghe những lời chân thành của lão, ta thật muốn khóc. 

Ta sẽ khóc, bởi vì sư phụ đối với ta tựa như phụ thân. Dù vị phụ thân này giống như một đứa bé bướng bỉnh. 

Ta không biết vì cái gì sư phụ biết rõ A Viên sư muội muốn đổi nữ trang thượng kinh, nhưng không ngoài dự đoán, sư muội lại bị cự tuyệt. Thật tiếc thay cho A Viên sư muội. Bởi ta biết A Viên sư muội luôn muốn câu được một con rùa tế, theo như lời nàng nói, ví như con trai của Vương gia, hay như Hoàng tử con vua. 

Thật ra thì ta rất cao hứng, bởi vì kinh thành là chốn dưới chân thiên tử, dương khí có thể rất mạnh. Dù có ở y quán nơi vô số người chết tập trung. Nhưng ta không dám biểu hiện quá nhiều ra bên ngoài, chỉ thực bi thương, đầu gỗ mới có thể không tình cảm chút nào cười ra tiếng. Nhưng ta không phải đầu gỗ. 

Dù là sư phụ gọi ta A Mộc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro