Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Quay lại góc nhìn của Viên Nhất Kỳ 

Đêm không ngủ. 

Không phải vì việc ngày mai thượng kinh, mà là vì đêm nay sư phụ lại ngăn cản ta khôi phục thân phận nữ tử. Mười tám năm ! Mười tám năm ta đều lấy thân nam tử đối với mọi người. Biết rõ ngọn ngành chỉ có sư phụ, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh. Thật sự quá khó tiếp thu. Nhớ rõ năm ta 15 tuổi, ta thầm mến Nhị thiếu gia ở võ quán đối diện, muốn qua kết giao bằng hữu. Thế nhưng hắn lại nói - "Sư phụ các ngươi không có chuyện gì lại mở y quán rồi thụ võ. Rõ ràng là muốn cướp đoạt đường sống của chúng ta. Ta không cần cùng ngươi làm bằng hữu."

Ngày đó ta khóc năm canh giờ. 

Ta nghĩ, nếu ta lấy thân phận nữ nhi hỏi Nhị thiếu gia, hắn sẽ không chút do dự đáp ứng yêu cầu của ta. Bởi vì ta không xấu, còn rất xinh đẹp. Hồi Tiểu Hoa mười tuổi. nàng từng lôi kéo góc áo của ta, giọng nũng nịu vui vẻ nói ta tương lai hãy làm tướng công của nàng, ta cự tuyệt. Tuy rằng ta giả nam trang rất tuấn tú, nhưng thật sâu trong ta cũng hiểu được đạo lý : nữ tử cùng nữ tử là không thể. 

Vì cái gì sư phụ cứ gắng bắt ta phải duy trì thân phận nam tử ? Ta cảm giác ngoại trừ cái lý do lão thường nói, còn có nguyên nhân khác. Có đôi khi, ta thật sự hy vọng rằng mình đúng là nam nhân, chính là lại sợ hãi sư phụ sẽ bức ta mặc đồ nữ nhân. Hay là, thật sư phụ có sở thích đó ?

Nghĩ đi nghĩ lại, ta liền ngủ mất. Tuy rằng bụng vẫn còn rất đói. 

"Sư muội ! Sư muội !" - Tựa hồ mới ngủ không bao lâu, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ. 

"A... Gì thế..." - Ta trở mình lại, muốn lần nữa đi vào giấc ngủ. 

"Trời đã sáng ! Lên đường thôi !" - Nghe thanh âm như là Nhị sư huynh. Hắn tựa hồ rất hưng phấn. Bất quá, hắn vì cái gì hưng phấn vậy ?

"Hiện tại trời còn chưa sáng mà ?" - Ta ngồi dậy, dụi dụi mắt. 

"Sư phụ cùng Đại sư huynh đang chờ muội. Xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong rồi." - Giọng điệu Nhị sư huynh nghe thật giống đi chơi xuân. Xin ngươi, xem sư phụ kìa, chúng ta là đi chịu chết đó. 

Quay đầu nhìn trời vẫn còn tối đen, ta chẳng muốn động. 

"Sư muội ? Sư muội, muội có ở bên trong không sư muội ?" - Nhị sư huynh đột nhiên khẩn trương hơn. 

Sợ Nhị sư huynh có thể bất thình lình xô cửa mà vào, ta vội vàng đáp - "Có ta đây."

Xe ngựa đang dừng trước cửa, sư phụ vẻ mặt nghiêm túc đứng ở bên tường. Đại sư huynh thì hình như đã lên xe. Nhị sư huynh tiếp nhận hành lý của ta, hưng phấn nói cùng sư phụ rồi nhảy lên xe ngựa, hoàn toàn chẳng còn chút bộ dáng luyến lưu nào như tối qua. 

Ta hướng sư phụ nói tiếng bảo trọng rồi cũng lên xe, lão gọi ta lại. 

"Nhất Kỳ." - Thậm chí còn kêu hẳn tên ta. Sư phụ, người không phải thật sự cho rằng con không về đấy chứ. 

Ta có chút kinh ngạc xoay người, lại chứng kiến sư phụ chảy xuống hai hàng nước mắt. Lão thiên a, xem ra lần này thật là chỉ có đi mà không có về rồi. Để bảo toàn tính mạng, ta có nên hay không cự tuyệt thượng kinh ?

"Aiya, vi sư... vi sư thật không nỡ..." - Lão bắt đầu nghẹn ngào, khóc tựa như tiểu hài tử. Tuy rằng lão bình thường cũng là một Lão Ngoan Đồng (người già có tính trẻ con).

"Sư phụ..." - Ta có chút đau lòng gọi lão. Bộ dạng sư phụ luống cuống thế này là lần đầu tiên ta thấy. Được rồi, Viên Nhất Kỳ, nắm chắc cơ hội. 

"Sư phụ, đồ nhi cũng luyến tiếc người..." - Ta đi tới ôm lấy sư phụ, đứng thẳng lên nói - "Sư phụ, nếu như vật, người hãy chỉ phái A Vân cùng A Mộc đi thôi. Con lưu lại chiếu cố lão nhân gia người." - Mau đáp ứng, mau đáp ứng đi. 

"Ai da, A Viên." - Lại khôi phục cái xưng hô dành cho công nhân bến tàu kia. - "Hãy hảo hảo bảo trọng thân thể. Vi sư ở đây không sao cả, con cứ an tâm đi đi." - Quả nhiên, lão nhân này vẫn quan tâm nhất là chính mình mà. 

Không còn cách nào khác ngoài kết thúc màn thầy trò chia lìa đầy cảm động, ta nói tiếng bảo trọng rồi xoay người lên xe. 

Đại sư huynh vẫn vẻ mặt lạnh lùng, trong tay ôm kiếm, ngồi sát trong cùng. Còn Nhị sư huynh nhấc tấm rèm vải hướng ngoài cửa sổ nhìn ngắm. Này này này, xe ngựa còn chưa chạy mà, vội vã ngắm cảnh như vậy làm gì ?

"Đi !" - Xa phu thét to một tiếng, xe ngựa lập tức hướng về phía trước chạy nhanh. Điên thật, xe xóc quá, không thể nghĩ rằng lão tử đầu kia đem chúng ta ném vào nước sôi lửa bỏng cũng không bỏ thêm ít ngân lượng thuê cái xe tốt hơn. 

"Lần này sư phụ đối với chúng ta thật tốt a." - Nhị sư huynh đột nhiên thực thỏa mãn nói. 

"Hả ?" - Ta cho là mình nghe lầm. 

"Lần trước ta cùng sư phụ ra ngoại thành chẩn y, chiếc xe ngựa đó so với chiếc này còn tệ hơn. Lần này sư phụ chắc phải bỏ không ít tiền ?" - Nghe xong Nhị sư huynh trả lời như vật, ta thật sự đối với lão nhân kia không còn bất cứ ý kiến gì. 

Trong xe nhất thời tĩnh lặng, Đại sư huynh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần dù mày cau, ta thì vẫn như cũ lo lắng cho tương lai sắp tới, còn Nhị sư huynh lại hướng đầu ra ngoài cửa sổ thưởng thức phong cảnh. Hình như trong ba người chúng ta, chỉ có mình hắn là chẳng hề lo lắng gì. 

Mất chín ngày để chúng ta đến kinh thành. Đôi khi dừng chân ở dịch trạm ven đường, có đôi khi cứ như vậy ngủ trong xe ngựa. Đại sư huynh suốt dọc đường không hề nói chuyện, Nhị sư huynh cũng dần dần từ ngắm phong cảnh chuyển sang cúi đầu ngủ gà ngủ gật, còn ta thì bắt đầu từ lo lắng chuyển sang muốn thật nhanh đến nơi, đi xe ngựa như thế này thật muốn phát điên. Ta nghĩ có khi chưa thấy được cửa kinh thành ta đã bị bức điên mà chết rồi.

"Các vị quan khách, đã đến Thẩm Vương phủ." - Xe ngựa đột nhiên dừng lại, xa phu hướng chúng ta nói. 

Ta bước xuống cửa sau xe ngựa, chứng kiến trước mặt chẳng hề có cái đại môn (cửa lớn) xanh vàng rực rỡ nào như thường ngày tưởng tượng, chỉ thấy có một cái cửa gỗ nhỏ chẳng khác cửa phòng chứa củi ở y quán là bao. Ta nhìn xa phu, vẻ mặt như hỏi ngươi có phải đi nhầm chỗ không. 

"Đây là cửa sau của Thẩm Vương phủ." - Xa phu đang bận rộn giúp dọn sạch hành lý, chứng kiến nét mặt của ta liền hảo tâm nói cho ta hay. 

"Các vị đây là do Lương đại phu phái tới a." - Hai gia đinh đang đứng trước cửa, hành lễ xin mời vào - "Vương gia trong phủ đợi chờ đã lâu." - Tiến vào bên trong, ta mới thật sự có cảm giác đây đích thực là Vương phủ. Bên trong có đủ các loại trang hoàng bằng vàng kim rất rực rỡ. 

Bước vào chính sảnh, ta nhìn thấy một vị lão nhân râu hình chữ bát đang ngồi sâu bên trong, hắn chính là Vương gia. Chỉ là hai phiết râu lại lại mọc dài hơn nữa, khiến cho hắn thoạt nhìn càng giống kim quy, ta cố gắng nén xuống để không cười thành tiếng. 

"Bái kiến Vương gia." - Bước đến trước mặt Vương gia, chúng ta hướng lão ôm quyền hành lễ. 

"Không cần đa lễ." - Vương gia đứng dậy, cười cười, nhưng vẫn lộ ra thập phần mỏi mệt - "Các vị đường xa bôn ba, thật là khổ cực." - Biết là tốt rồi. 

Nhị sư huynh lại vẻ mặt thành khẩn nói - "Vương gia, ngài còn bệnh nặng trong người, sao không trở về phòng nghỉ ngơi, còn đặc biệt nghênh đón chúng ta." - Người này đêm hôm đó căn bản là chẳng thèm nghe sư phụ nói chuyện, hoàn toàn không nắm được gì. 

Thẩm Vương gia có điểm kinh ngạc, còn đầu ta thì đeo một mảng đen xì, Đại sư huynh đổi tay cầm kiếm. 

"Ha ha, xem ra Lương đại phu còn chưa đem hết sự tình nói rõ ràng cho các vị. Thỉnh các vị ngồi xuống nghe ta nói rõ sự tình." - Vương gia nói xong định kêu người dâng trà, ta bước lên phía trước ngăn cản nói - "Vương gia không cần, ngài không cần để ý đến Nhị sư huynh, xin cứ nói vào trọng điểm."

Vương gia lại chút kinh ngạc nhìn ta, rồi nói: "Hảo, vậy ta liền nói rõ ràng mọi chuyện."

"Chắc hẳn các vị đã biết, ta bị gian thần vu tội cướp ngôi. Nếu Hoàng thượng tưởng chuyện này là thật, e rằng không chỉ ta mất đầu, gia nhân của ta nhất định cũng sẽ không thể không liên quan. Cho nên lần này ta mời các vị đến đây, là muốn các vị mang theo nữ nhi của ta thoát khỏi kinh thành." - Trọng điểm này quả thật kinh bạo (chấn động mạnh).

"Vương gia, ngài là muốn chúng ta mang con gái của ngài lẩn trốn ?" - Ta so với Vương gia còn kinh ngạc hơn. Việc này nếu bị phát hiện cũng là chém đầu.

"Ai da, bổn vương già rồi, nay với những lời vu oan đó cũng vắt bao nhiêu tâm huyết mong làm sáng tỏ, chứng minh tâm mình trong sạch. Chỉ sợ rằng không được bao lâu, Hoàng thượng lại muốn đưa mọi việc làm rõ ngọn ngành." - Vương gia nói xong, sắc mặt càng ảm đạm. - "Bổn vương chỉ có duy nhất một khuê nữ tròn mười tám tuổi. Thật không đành lòng khiến nhi nữ ở bên để bị giày vò."

"Vậy..." - Mặc dù có chút không thích hợp, nhưng ta muốn được nói ra - "Vì cớ gì Vương gia lại tìm tới một vị thầy thuốc đã cứu mình nhiều năm trước ? Chẳng lẽ không còn người khác đáng tin ?"

Vương gia đột nhiên vẻ mặt quả quyết nói - "Lương đại phu xưa nay là người rất minh bạch, lại cứu bổn vương một mạng. Bổn vương tin hắn." - Ách, xin hỏi một người đem chậu hoa bệnh nhân tặng nói thành chính mình tốn mấy trăm lượng bạc mua thì đáng tin không ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro