[Hàng xóm] Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng xóm (邻居)

Tác giả: Thanh Đoan (青端)

Editor: Dú

----------------

Chương 1

"Giống như vào một ngày đông, chú sóc con kéo con chim lớn đang đông cứng trước cửa nhà vào ổ mình vậy."

1.

Vội mua thức ăn trong chợ sau giờ cao điểm buổi tối, Lâm Ôn ngẩng đầu nhìn cổng tiểu khu hãy còn cách mình hơn trăm mét, tay siết chặt, cẩn thận nhìn chung quanh, đè mũ thấp hơn nữa, bước đi nhanh hơn.

Sống một mình suốt một thời gian dài, chứng sợ xã hội mức độ cao trở nên nghiêm trọng hơn, nếu không phải vì đống thức ăn còn dư trong tủ lạnh đã hết sạch thì trừ phi phải ra đổ rác, cậu sẽ không nhấc chân ra khỏi nhà nửa bước.

Thế giới bên ngoài giống như cái miệng khổng lồ của một con thú đồ sộ vậy, dù là người đi đường xa lạ hay những bé con ven đường, cậu vẫn né tránh một cách cẩn thận, mà vẫn không để người ta nhìn ra manh mối gì.

Căng thẳng khôn cùng.

Rõ là thành phố A đã hạ nhiệt độ suốt mấy ngày nay, nhiệt độ đã vượt dưới mức 0 độ, ấy vậy mà Lâm Ôn vẫn vã mồ hôi khắp người, mãi đến khi bước qua lằn ranh của tiểu khu thì mới thả lỏng được.

Nội cái việc mua một căn phòng chung cư xa hoa ở đây với giá đắt đỏ và môi trường yên tĩnh, người sống trong tiểu khu mới xây này không nhiều lắm, không phải cứ đi được vài bước lại đụng phải một người.

Cậu đương thầm nhớ lại lần trước mình trò chuyện với người khác là khi nào thì đã đi vào thang máy, mới vừa nhấn số tầng, cửa hãy còn chưa khép thì đã có một bàn tay chặn lại.

Trái tim Lâm Ôn run rẩy bẩy, lùi về phía sau hai bước theo bản năng, rặt một vẻ từ chối giao tiếp với người khác. Mùi rượu thoang thoảng tỏa ra từ người đó, nhoáng cái trong tầm mắt khi cụp xuống đã xuất hiện một đôi giày da đen bóng bẩy và ống quần âu thẳng thớm.

Chắc là một người có vóc dáng khá là cao đây.

Cậu yên lặng phỏng đoán trong lòng, vẫn không định ngẩng đầu lên. Cửa thang máy chầm chậm khép, người đàn ông đứng cách cậu vài bước có lẻ nhoẻn miệng cười: "Cậu cũng là cư dân sống ở tầng hai mươi tư à? Tôi mới chuyển qua đây, nghe người môi giới bảo, trên tầng hai mươi tư tạm thời chỉ có hai chúng ta ở thôi."

Một chất giọng dễ nghe, từ tính và trầm thấp, tựa một loại rượu ngọt nồng.

Lâm Ôn cứng người một lát, biết rằng lúc này không thể không đáp lời, nghẹn ứ mãi lâu sau mà vẫn không tìm được dũng khí để đối mặt với người ta đâu ra, chỉ đành cúi đầu tiếp, "Ừ" rất khẽ khàng: "... Chào anh."

"Tôi tên là Trang Nam." Anh hàng xóm mới không hề để bụng về thái độ của cậu chút nào, vẫn dùng giọng nói thân thiết chứa ý cười để bắt chuyện, "Cậu tên gì nhỉ?"

... Đừng bắt chuyện với tôi nữa.

Lâm Ôn căng người ra như dây cung, thang máy dần dần đi lên, lưng cậu mướt mồ hôi lạnh, nhắm mắt lại rồi mới tìm được cảm giác để chuyện trò: "Lâm, Ôn."

Hiển nhiên anh hàng xóm mới đã phát hiện ra biểu hiện khác với người thường của cậu cư dân cũ này, song mặt vẫn không biến sắc, không hề biểu lộ ra ngoài: "À xin lỗi cậu, mùi rượu trên người tôi khiến cậu không thoải mái ư? Tiệc tùng ở công ty, không thể không uống đôi ba chén được..."

Ting.

Âm thanh cứu rỗi đã vang lên.

Cửa thang máy mở ra, Lâm Ôn lắc đầu, khẽ đáp "Không đâu", Trang Nam còn chưa kịp mở lời thì cậu đã lách ra khỏi thang máy chạy trối chết, động tác nhanh nhạy như một chú chim có được sự tự do, nhoáng cái đã biến mất.

Trang Nam đã nốc vài chén rượu, cách suy nghĩ cũng ì ạch hơn lúc thường, nhìn Lâm Ôn chạy như trốn thì chỉ biết ngỡ ngàng trừng mắt nhìn theo.

Hình như cậu hàng xóm mới không hoan nghênh mình lắm thì phải.

2.

Khi gặp lại anh hàng xóm mới lần nữa, đã là buổi tối của một tháng sau đó.

Đêm đã đen kịt, hành lang tầng hai mươi tư vắng lặng. Lâm Ôn xách túi rác, mở cửa ra, đèn cảm ứng nhạy sáng, ở bên cánh cửa phía đối diện luôn đóng chặt là một người đương run rẩy trong vô thức dưới trời đông khắc nghiệt.

Lâm Ôn vội bước qua, hãy còn chưa tới gần mà cậu đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.

Cậu do dự, lay người đàn ông nọ thì phát hiện anh ta đã say tí bỉ, bèn nhất thời yên tâm hơn. Đèn cảm ứng lại tắt, cậu giậm chân, nhoáng cái bốn phía đã sáng rỡ, người đàn ông đưa lưng về phía cậu xoay người một cách khó chịu, gương mặt đẹp trai hoàn toàn lộ ra trước mặt cậu.

Dù đang nhắm mắt, nhưng vẫn khiến lòng người rung động.

Sống hơn hai mươi năm nay, lần đầu tiên Lâm Ôn hiểu được "Hoạt sắc sinh hương" là gì.

Gò má cậu nóng bừng, chú ý thấy trên cổ áo người đàn ông có một vết son môi thì hơi ngẩn ra, trong lòng dấy lên cảm giác quái lạ - Tuy tùy tiện phỏng đoán về người khác là không hay, nhưng nghề nghiệp của người hàng xóm mới này vẫn đầy nghi vấn lắm.

Có vẻ ngoài đẹp trai, ra vào trong đêm khuya, mỗi lần gặp toàn là say xỉn, trên áo có vết son mập mờ...

Ừm, không được tùy tiện kỳ thị người khác, nghề nghiệp không phân cao thấp, thân phận không phân địa vị.

Lâm Ôn bình tĩnh, nhớ lại tên anh, khẽ gọi: "Trang Nam, tỉnh dậy đi, về nhà hẵng ngủ tiếp."

Đối mặt với người hàng xóm không đáp lời, cảm giác căng thẳng của Lâm Ôn tan biến hơn nửa, lại gọi thêm vài tiếng, song vẫn không thấy đáp lại, bèn hơi bó tay.

Đây là ngủ say quá rồi.

Nhiệt độ của thành phố A đã xuống dưới mức 0 độ, ra khỏi căn nhà ấm áp là phải đối mặt với cơn gió lạnh căm cắt vào xương cốt, dù là ở hành lang của chung cư cũng không tốt được bao nhiêu, giờ mới được mấy phút mà cậu đã thấy tay chân mình chết lặng, mất hết cả tri giác.

Nếu cứ để mặc anh hàng xóm này nằm ở đây suốt đêm thì có khi mai sẽ lên đầu đề tin tức ấy chứ.

Lâm Ôn cắn môi, lắp bắp nói câu xin lỗi, vươn tay lục lọi trong túi Trang Nam.

Chìa khóa xe, ví, thẻ từ, điện thoại... Lật hết một lượt, nhưng không có chìa khóa nhà.

Người đã lớn vậy rồi mà ra khỏi cửa lại quên đem chìa theo à?

Lâm Ôn suýt mắng ra thành tiếng, nhìn người đàn ông đang ngủ yên trên đất thì nhất thời thấy khó xử.

Đã trễ thế này rồi, gọi cho ai cũng không hay, huống chi cậu lại có lòng sợ hãi bẩm sinh với chuyện gọi điện thoại.

Đèn cảm ứng lại tắt.

Lâm Ôn âm thầm tự cổ vũ cho mình vài tiếng, đỡ Trang Nam dậy.

Quả nhiên vóc người của anh chàng này rất cao, nhưng vào giờ phút này, đôi chân dài lại trở thành nỗi phiền phức, tăng không ít sức nặng cho Lâm Ôn. Cũng may mùi rượu trên người anh không nồng lắm, trái lại còn ngập tràn mùi hormone nồng đậm hơn cả, vô thức dựa đầu vào vai cậu, hơi thở nóng hừng hực.

Lâm Ôn cẩn thận, đáng thương, cả người đều căng ra, gian nan kéo người đàn ông khỏi mặt đất, nhấc từng bước về nhà mình.

Giống như vào một ngày đông, chú sóc con kéo con chim lớn đang đông cứng trước cửa nhà vào ổ mình vậy.


Editor: Hôm nay là ngày debut của con em, các cô dì chú bác thiện lành gần xa hãy cùng cưng nó với em nha :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro