[Hàng xóm] Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng xóm (邻居)

Tác giả: Thanh Đoan (青端)

Editor: Dú

-----------------------------------------------

Chương 2

"Cảm ơn cậu, nếu có thể thì tôi ăn xong bữa sáng đã rồi đi được không?"

3.

Khi Trang Nam tỉnh giấc thì đầu đau như búa bổ.

Tối qua có tiệc mừng, ai nấy đều dồn dập rót rượu cho anh, lúc đi anh đã gần như mất cả thần trí.

May là ba phần cảnh giác hãy còn dư lại đã giúp anh giữ được sự liêm khiết của mình, không xằng bậy ngay trong xe với thư ký... Tình yêu công sở phải bị cấm, hôm nay phải sa thải người ta luôn.

Anh không mở mắt, tay chân giãn ra, nằm trên chiếc giường lớn.

Hệ thống sưởi của căn phòng rất tốt, giường rất mềm mại, dường như có thể khiến người ta chìm đắm, tấm chăn bồng bềnh phủ kín, thoải mái đến nỗi khiến anh nhất thời thấy lười biếng, hít hà mùi hương đang lững lờ trôi trong không khí - một thứ mùi thoang thoảng như có như không, thuộc về loại hỗn hợp giữa dầu gội đầu và sữa tắm.

Gượm đã.

Cơn sấm sét trong đầu vừa giáng xuống, Trang Nam mở mắt ra.

Thứ lọt vào tầm mắt anh là một căn phòng xa lạ.

Trong căn phòng có đặt hai, ba tủ sách cỡ lớn, chen chúc khiến căn phòng có không gian rất rộng rãi trở nên chật hẹp, tấm rèm che kín khung cửa sổ, không một tia nắng nào lọt qua được. Số đồ đạc trong phòng nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít, song hình như chủ nhân căn phòng mắc một loại chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nào đó thuộc về thần kinh nên sắp xếp đồ đạc rất ngay ngắn, vừa khéo ở ngay phần rìa của tủ sách.

Được cái gam màu trong phòng nom vẫn sống động và ấm áp chán, không khiến người ta cảm thấy áp lực chút nào.

Một đoạn trí nhớ còn sót lại nảy ra - Tối qua nữ thư ký đưa anh về hầm gửi xe, sáp lại gần toan hôn, lúc gần như đã ý loạn tình mê, anh đẩy người ta ra kịp rồi đuổi đi, chạy vội lên nhà, chút sức lực cuối cùng cũng đã cạn kiệt, bèn gượng bước đến cửa nhà, song lại phát hiện ra chìa khóa nhà vẫn còn để trong xe.

Ban đầu Trang Nam định ngồi trước cửa một lát, lấy lại sức rồi hẵng xuống nhà lấy chìa khóa, nào ngờ bất giác ngủ ngay đơ...

Chìa khóa không thể tự động bay đến để anh mở cửa được, nên hiển nhiên đây không phải nhà mới của anh.

Cửa phòng bỗng bị đẩy ra, thứ lọt vào tầm mắt trước tiên là một cánh tay thon dài và trắng nõn.

Kế đó, một người thanh niên mặc bộ áo ngủ cotton ló đầu vào, khuôn mặt cậu thanh tú, đầu lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt đượm màu hổ phách ôn hòa, chứa vài phần căng thẳng, khi nhìn thấy Trang Nam đã ngồi dậy thì co rút lại theo bản năng, rồi cụp mắt xuống rất nhanh, âm giọng rất thấp: "Trang, Trang tiên sinh, anh, ngài tỉnh rồi... Bữa sáng, đã nấu xong xuôi, ở phòng ăn... Phòng tắm nằm bên tay trái."

Dường như cậu rất không quen trò chuyện với người khác, ngại ngùng đến nỗi không giống chủ nhân của căn phòng này, mất tự nhiên hơn cả một người là khách như Trang Nam đây, giọng càng lúc càng lí nhí: "Hay là, ngài muốn về nhà trước đã?"

Trang Nam im lặng ngồi đó, kiên nhẫn nghe cậu lắp ba lắp bắp xong xuôi, thầm hiểu trong lòng rồi mỉm cười: "Cảm ơn cậu, nếu có thể thì tôi ăn xong bữa sáng đã rồi đi được không?"

4.

Sống một mình, trạch nam, sợ giao tiếp.

Song lại tốt và dịu dàng đến không ngờ.

Đó là ấn tượng của Trang Nam về cậu hàng xóm anh mới gặp lần thứ hai.

Tuy đã đề ra lựa chọn "Hay là muốn về nhà trước", nhưng khi Trang Nam mượn phòng tắm để rửa mặt xong thì một bát cháo thanh đạm nho nhỏ được bày biện từ rất lâu đã để lộ rõ rằng trước khi anh hãy còn chưa tỉnh giấc, chủ nhân của căn nhà này đã chuẩn bị bữa sáng cho anh hết cả rồi.

Một Trang tiên sinh luôn lái xe đến công ty, bữa sáng kiểu Tây đơn giản do thư ký mang đến đã lâu lắm rồi chưa được ăn một bữa ấm bụng đến thế, giữa đầu lông mày cũng thoáng nhiễm thêm ý cười. Tuy đã đói bụng đến nỗi dạ dày sôi sùng sục rồi, nhưng chủ nhân căn nhà không ở đây, anh bèn nhìn xung quanh một lượt, không động đũa trước, nương theo tiếng mà bước đến phòng bếp, nhìn cậu trai đang quay lưng về phía anh, cầm muỗng xẻng để chiên trứng.

Nghe thấy tiếng bước chân, động tác lưu loát của Lâm Ôn bị khựng lại, tuy không ngoái đầu nhưng cổ lại rụt về trong vô thức, hình như muốn che lấp phần da thịt bị phơi bày. Bị hấp dẫn bởi động tác của cậu, Trang Nam bèn chú ý đến mảng da nho nhỏ lồ lộ đó.

Đó là một màu trắng bệch thuộc về loại không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong thời gian dài, gần giống bị bệnh.

"... Trang tiên sinh à, anh ra phòng ăn, trước đi, đợi chút đã."

Lâm Ôn nhắm mắt lại, hoảng sợ trước tình trạng hai người đứng trong một căn phòng, khó khăn lắm mới đè được nỗi sợ xuống, giọng vẫn hơi run run, "Tôi, tôi ăn rồi, đang chiên trứng cho anh."

Thần kinh của cậu căng ra như dây đàn sắp đứt.

Trang Nam như thể trông thấy một chú sóc con bất cứ lúc nào cũng có thể rớt khỏi nhánh cây nhỏ nhoi, trong lòng dấy lên thứ cảm xúc không đành lòng, bèn "ừ" một cách nhã nhặn ngay, rồi quay về phòng ăn và ngồi xuống, lúc bấy giờ mới cảm thấy ngạc nhiên.

Từ hồi sinh viên đến khi đi làm, dù Trang tiên sinh chỉ dựa vào mỗi vẻ ngoài xuất sắc thì cũng là đối tượng được bao cậu trai cô gái chạy theo như vịt, chứ đó giờ đã gặp hàng xóm nào... xem anh như mãnh thú thế đâu.

5.

Tài nấu nướng của cậu hàng xóm tốt đến không ngờ.

Lúc ăn điểm tâm, cháo ngọt đã có độ nóng hợp miệng, hương vị của chao và dưa muối khá là ngon, trứng được chiên vàng ruộm được đặt trong đĩa trắng nom như mặt trời mới nhú.

Lâm Ôn làm bữa sáng xong bèn viện cớ trốn vào phòng, Trang Nam dở khóc dở cười, không biết có nên dạy cho cậu hàng xóm trẻ tuổi này phải cẩn thận phòng bị người xa lạ hay chăng.

Nhưng vì đó giờ chưa từng được ăn sảng khoái đến thế, Trang tiên sinh bụng sôi ùng ục vẫn dùng động tác tao nhã để quét sạch sành sanh toàn bộ bữa sáng mà Lâm Ôn đã chuẩn bị cho anh.

Hình như Lâm Ôn đang trốn trong phòng lén quan sát người lạ, đợi anh ăn xong xuôi rồi mới chui ra, đưa cái áo khoác đã được gấp gọn gẽ và những thứ linh tinh khác ra: "Đồ, đồ của ngài này."

Trong phòng ấm đến đến chừng ấy, hãy còn vương hương thơm thoang thoảng và mùi đồ ăn ấm nồng nên Trang Nam rất muốn ở lại thêm chốc nữa, nhưng cân nhắc đến chuyện có lẽ cậu hàng xóm sẽ không tiếp thu được, đành phải mặc áo khoác vào, nhận đồ đạc, vẻ sát phạt lãnh khốc trên bàn đàm phán đã bay biến đâu mất, nho nhã và lễ độ, dùng một thái độ ôn hòa để gọi: "Lâm Ôn à."

Cậu trai đã lâu rồi không được người khác gọi thẳng tên chẳng biết nên ứng xử ra sao.

Trang Nam vội trấn an cậu: "Tối qua đã làm phiền cậu rồi, rất cảm ơn vì cậu đã giúp tôi nhé. À, bữa sáng cậu làm ngon lắm."

Lâm Ôn chầm chậm lắc đầu, không định đáp thêm câu nào.

Thấy cậu im lặng, Trang Nam biết mình không nên ở thêm nữa, anh muốn sờ lên mái tóc mềm mại của cậu thanh niên để bày tỏ thiện ý và lòng biết ơn của mình, nhưng rốt cuộc vẫn dằn lòng được, còn nói câu "Cảm ơn" rồi mới rời khỏi căn nhà ấm áp như vậy.

Cửa phòng phía sau lưng đóng cửa cái "Cạch", cái giá lạnh trong hành lang lúc vào đông lại thừa dịp tiến lại gần.

Cách một cánh cửa, Trang Nam ngoái đầu lại ngẫm nghĩ, chắc là cậu hàng xóm trẻ tuổi giống chim sợ cành cong này đang khe khẽ thở phào ấy nhỉ.

Editor: Hôm nay đăng hai truyện lên để lặn ôn thi đến cuối tuần ;;A;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro