Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta chia tay đi."

Sau khi bị chia tay, Khâu Vũ Thần đến quán bar uống rượu để kỷ niệm cho mối tình tồi tệ của mình.

Nói thật thì Khâu Vũ Thần không thích không khí của quán bar lắm, người thì đông đúc, âm nhạc thì ồn ào và cả mùi thuốc lá lẫn với mùi rượu. Khâu Vũ Thần thường thích uống một tách cà phê trong một quán cà phê yên tĩnh hơn.

Khâu Vũ Thần ngồi một mình ở quầy bar, gọi một ly Whiskey, sự im lặng của anh có vẻ không thích hợp với không gian ở đây.

Đây là lần đầu tiên Khâu Vũ Thần yêu đương, người yêu của anh là một cậu sinh viên đại học, nguyên nhân đối phương đề nghị chia tay là vì yêu xa quá mệt mỏi, hai người không hợp nhau.

Khâu Vũ Thần yêu đương hoàn toàn là để quên đi một người đã biến mất khỏi thế gian này, đó là mối tình đầu của anh, mối tình thầm kín này đã sống trong ký ức của anh suốt bảy năm.

Bạn bè xung quanh đều không nhìn nổi mà khuyên anh nên yêu người mới, dù sao thì cách tốt nhất để quên đi một người chính là tìm một mối quan hệ mới, tuy cách làm này có chút cặn bã, nhưng anh vẫn làm theo.

Anh và cậu sinh viên kia quen nhau trên một diễn đàn, ban đầu hai người trò chuyện rất vui vẻ, sau đó đối phương nói muốn hẹn hò, Khâu Vũ Thần cũng đồng ý trong sự hồ đồ.

Khâu Vũ Thần luôn rất thận trọng trong mối quan hệ này, có lẽ là vì xem đối phương như công cụ để quên đi người kia, nên anh luôn cảm thấy có lỗi. Khâu Vũ Thần là người lớn tuổi hơn, ngược lạ hạ thấp vị trí của bản thân sau khi cả hai xác nhận quan hệ, anh rất ít khi quấy rầy cậu, sợ sẽ tạo thêm gánh nặng cho đối phương, nhưng cũng chính vì sự cẩn thận này đã khiến đối phương cảm thấy hai người không hợp nhau nên hôm nay mới đề nghị chia tay. Khâu Vũ Thần muốn nói thêm gì đó, nhưng tin nhắn gửi đi chỉ nhận lại một dấu chấm than màu đỏ.

Khâu Vũ Thần cảm thấy mình không có số yêu đương, có lẽ sẽ độc thân đến hết đời. Anh nâng ly rượu lên, khóe miệng nở một nụ cười cay đắng, lẩm bẩm: "Mẹ nó, tình yêu chết tiệt." Sau đó nốc hết ly rượu.

Lần đầu tiên Khâu Vũ Thần nhận ra mình thích con trai là vào năm lớp mười hai. Người đầu tiên khiến anh rung động là một em trai nhỏ hơn anh hai khóa, cũng chính là người đã biến mất khỏi thế gian bảy năm --- Hoàng Hồng Hiên.

Hai người gặp nhau ở sân bóng rổ. Lần đầu tiên Khâu Vũ Thần gặp Hoàng Hồng Hiên còn có cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra đã từng gặp cậu ở đâu. Thật ra ban đầu hai người không hợp nhau lắm, có lẽ là con trai ở độ tuổi đó đều rất thích cạnh tranh với những người có kỹ năng tương đương với mình.

Quan hệ giữa hai người dịu đi cũng nhờ một trận bóng rổ.

Hôm đó có một trận giao hữu với trường học bên cạnh, một thành viên của đội đối thủ bất ngờ lao về phía Khâu Vũ Thần, Khâu Vũ Thần còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh ta đẩy ngã, cảm giác đau đớn ập đến.

"Mẹ nó, cậu có bệnh à!"

Đây là lần đầu tiên Khâu Vũ Thần nghe thấy Hoàng Hồng Hiên tức giận mắng người. Hoàng Hồng Hiên thường ngày rất vui vẻ hòa hợp với mọi người, trông cũng không giống một người dễ tức giận vì những điều nhỏ nhặt.

Hoàng Hồng Hiên lập tức chạy đến chỗ Khâu Vũ Thần đỡ anh dậy, khoác tay Khâu Vũ Thần lên vai mình.

Hoàng Hồng Hiên đỡ eo Khâu Vũ Thần, để toàn bộ trọng tâm của anh đều đặt lên người cậu.

"Đi đâu vậy?" Khâu Vũ Thần hỏi.

"Phòng y tế! Đồ ngốc!" Giọng điệu của Hoàng Hồng Hiên nghe có vẻ sốt ruột thiếu kiên nhẫn.

Khâu Vũ Thần có chút oán giận, rõ ràng người bị thương là anh, vậy mà cậu còn hung dữ với anh như vậy.

Đến phòng y tế, Hoàng Hồng Hiên lập tức nói rõ tình hình với bác sĩ của trường. Bác sĩ kiểm tra vết thương của Khâu Vũ Thần, sau khi đắp thuốc lên mắc cá bị bong gân và đầu gối bầm tím của Khâu Vũ Thần còn dặn dò trong thời gian ngắn không thể vận động mạnh. Sau khi Hoàng Hồng Hiên liên tục xác nhận với bác sĩ không cần đến bệnh viện lớn chữa trị, bác sĩ rốt cuộc không chịu nổi nữa mà phàn nàn:

"Bạn học à, tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không vấn đề gì, nghỉ ngơi một tháng là khỏe, em cứ phải làm khó tôi mới được sao? Bạn trai bạn gái người ta còn không để ý nhiều như em vậy đâu, thằng nhóc này, em đừng có làm phiền tôi nữa."

Hoàng Hồng Hiên cuối cùng bị đối phương chặn miệng không nói được lời nào, Khâu Vũ Thần nằm trên giường không khỏi bật cười.

"Cười cái gì." Hoàng Hồng Hiên trợn mắt nhìn anh nói.

Khâu Vũ Thần không nói nên lời, bĩu môi với Hoàng Hồng Hiên rồi quay đầu sang hướng khác, trong lòng không ngừng nhẩm đi nhẩm lại cái tên Hoàng Hồng Hiên một vạn lần.

"Này, sô cô la." Hoàng Hồng Hiên đưa một viên sô cô la đến bên miệng Khâu Vũ Thần, Khâu Vũ Thần cắn một nửa, Hoàng Hồng Hiên rất tự nhiên bỏ nửa còn lại vào miệng mình, Khâu Vũ Thần không hiểu cách làm này của cậu, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận.

"Vị ngọt của sô cô la có thể chữa được nỗi buồn, lúc em không vui đều làm như vậy." Hoàng Hồng Hiên nói với Khâu Vũ Thần.

Những ngày sau đó, Hoàng Hồng Hiên luôn chở Khâu Vũ Thần trên yên sau xe đạp. Ban đầu Khâu Vũ Thần còn từ chối, nhưng Hoàng Hồng Hiên không hề bỏ cuộc. Thật ra hai người không tiện đường, ngày nào Hoàng Hồng Hiên cũng phải xuất phát sớm nửa giờ chỉ để đón Khâu Vũ Thần đến trường.

Khâu Vũ Thần thừa nhận, anh đã rung động trong mấy ngày đó. Anh bắt đầu trở nên to gan hơn, lúc ngồi ở phía sau sẽ lén lút nắm góc áo của Hoàng Hồng Hiên, lén lút đến gần Hoàng Hồng Hiên hơn, trên người Hoàng Hồng Hiên tản ra hương gỗ nhàn nhạt.

Một tháng sau, vết thương của Khâu Vũ Thần gần như đã khỏi hẳn, anh cũng không còn cái cớ nào để ngồi trên yên sau xe đạp của Hoàng Hồng Hiên. Đôi khi Khâu Vũ Thần nghĩ, sao không bị thương nặng hơn chút, như vậy anh cũng có thể chiếm giữ vị trí sau xe đạp của Hoàng Hồng Hiên lâu hơn.

Một ngày nọ, sau giờ học, Khâu Vũ Thần không đợi được Hoàng Hồng Hiên, ngược lại đợi được lời xin lỗi từ người đã đẩy anh trên sân bóng hôm trước. Mặt cậu ta lấm lem, bước đi khập khiểng, Khâu Vũ Thần cảm thấy khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn tha thứ cho đối phương.

Nhưng cũng sau hôm đó, Khâu Vũ Thần đã không còn gặp lại Hoàng Hồng Hiên nữa. Anh từng đi tìm cậu, nhưng nghe bạn học trong lớp nói Hoàng Hồng Hiên đã chuyển trường rồi.

Từ đó, tình cảm thầm kín của Khâu Vũ Thần cũng đã biến thành bảy năm ký ức.

Khâu Vũ Thần rất đẹp trai, lại đến quán bar một mình, bartender có ý xấu với anh nên đã cho thêm gì đó vào rượu của Khâu Vũ Thần. Khâu Vũ Thần uống xong liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bartender vỗ nhẹ vào người Khâu Vũ Thần, sau khi xác nhận anh đã bất tỉnh liền quyết định đưa người đi, nhưng còn chưa đi đến trước mặt anh đã bị một người ném ngã xuống đất, mọi người xung quanh đều sợ hãi né xa.

"A, mẹ nó, mày là ai vậy?" Bartender đau đớn ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy rõ người nọ, lập tức trở nên cung kính: "Ôi trời anh Hiên, sao anh đến mà không nói với tôi một tiếng, sao tôi dám đắc tội với anh Hiên chứ, mong anh bỏ qua cho tôi."

Sự xuất hiện của Hoàng Hồng Hiên khiến bartender vô cùng kinh ngạc.

"Người của tôi cũng dám động vào?" Hoàng Hồng Hiên dẫm chân lên tay bartender, xoay qua xoay lại, tiếng kêu thảm thiết của anh ta khiến cậu vô cùng thích thú.

"Anh Hiên, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi." Bartender khóc nức nở liên tục cầu xin tha thứ.

"Cút." Hoàng Hồng Hiên nhấc chân lên, hung hăng nhìn chằm chằm bartender nói, bartender lăn người bỏ chạy, quán bar cũng khôi phục sự náo nhiệt ban đầu.

Tiếng nhạc ầm ĩ trong quán bar khiến Khâu Vũ Thần hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy mấy tiếng hét, tác dụng của rượu khiến anh cảm thấy choáng váng không thể ngẩng đầu lên nổi. Anh chống vào quầy bar, run rẩy đứng dậy, nhưng chân mềm nhũn, lập tức ngã vào một vòng tay ấm áp, mùi gỗ quen thuộc làm cho Khâu Vũ Thần tham lam hít thêm mấy hơi.

Khâu Vũ Thần đẩy người nọ ra, lắc đầu cố gắng nhìn rõ đối phương. Người đối diện là người mà anh không thể quen thuộc hơn được nữa, nhưng trên mặt Hoàng Hồng Hiên đã mất đi sự ngây ngô ngày nào, trở nên trưởng thành và chững chạc hơn, nhưng về cơ bản vẫn giống khi còn trẻ.

"Hoàng Hồng Hiên?" Người mà mình ngày đêm nhớ mong đột nhiên xuất hiện trước mặt, Khâu Vũ Thần hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Hoàng Hồng Hiên, oán trách: "Sao em nói đi là đi vậy, em có biết anh tìm em lâu lắm rồi không?" Khâu Vũ Thần vô cùng tủi thân, như một đứa trẻ không lấy được kẹo, gương mặt đỏ bừng và ánh mắt mơ hồ của Khâu Vũ Thần khiến anh càng thêm quyến rũ dưới ánh đèn mờ ảo.

Hoàng Hồng Hiên giữ chặt vai Khâu Vũ Thần, giúp anh giữ thăng bằng. Khâu Vũ Thần còn không an phận, vươn tay chạm vào chóp mũi Hoàng Hồng Hiên, nở nụ cười hài lòng với cậu.

"Anh không biết anh như vậy rất đẹp sao?" Hoàng Hồng Hiên nói với Khâu Vũ Thần.

Trong giọng nói của Hoàng Hồng Hiên có chút tức giận xen lẫn với đau lòng. Cậu tức giận vì Khâu Vũ Thần một mình đến quán bar uống rượu, nếu cậu không đến, không biết anh sẽ bị đưa đi đâu nữa. Cậu cũng đau lòng vì lời oán trách tủi hờn vừa nãy Khâu Vũ Thần, lần này cậu sẽ không bỏ lại anh một mình nữa.

Khâu Vũ Thần nhìn Hoàng Hồng Hiên trước mặt, tác dụng của rượu khiến cho cảm xúc lấn át lý trí, anh hôn lên môi Hoàng Hồng Hiên. Lý trí lập tức bị cắt đứt, dục vọng ập tới, Hoàng Hồng Hiên khẽ cắn mút đôi môi của Khâu Vũ Thần, Khâu Vũ Thần cứng đờ để cậu chiếm lấy môi lưỡi của mình từng chút một.

Một luồng nhiệt khô nóng truyền vào cơ thể Khâu Vũ Thần, anh bắt đầu không ngừng kéo quần áo của mình, lúc này Hoàng Hồng Hiên mới nhận ra nhiệt độ cơ thể của Khâu Vũ Thần không đúng lắm, dìu anh ra khỏi quán bar.

Một chiếc ô tô đậu trước cửa quán bar chờ sẵn: "Chú Lý, đến khách sạn đi."

Sau khi lên xe, Khâu Vũ Thần không ngừng kéo áo nói: "Nóng quá." Hoàng Hồng Hiên một tay đỡ vai Khâu Vũ Thần để anh tựa vào lòng mình, tay kia thì cản động tác của anh lại: "Vũ Thần, chúng ta đợi một chút được không." Khâu Vũ Thần ngoan ngoãn gật dầu, rúc vào lòng Hoàng Hồng Hiên.

Khi đến khách sạn, Khâu Vũ Thần đã mềm nhũn như nước, Hoàng Hồng Hiên đỡ anh vào thang máy.

Hoàng Hồng Hiên đã bao trọn căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn này suốt năm, nhưng đầy là lần đầu tiên lễ tân nhìn thấy cậu đưa người về, còn là một người đàn ông, các nhân viên lễ tân nhìn nhau, chỉ thiếu viết bốn chữ "quần chúng ăn dưa" thật to lên mặt.

Trong thang máy Khâu Vũ Thần cũng không yên phận, liên tục sờ tới sờ lui trên người Hoàng Hồng Hiên, không biết đang lẩm bẩm gì đó.

"Em là ai?"

Khâu Vũ Thần có gắng ngẩng đầu rồi lại gục xuống, miễn cưỡng mở mắc nhìn Hoàng Hồng Hiên một cái, rồi lắc đầu xua tay nói: "Không biết."

"Không biết mà anh còn đi theo em!" Hoàng Hồng Hiên tức giận, giữ chặt vai Khâu Vũ Thần để anh đứng thẳng người nhìn cậu.

Khâu Vũ Thần cong môi, vươn tay nhéo má cậu nói: "Gạt em thôi, em là Hoàng Hồng Hiên chứ còn ai."

Hoàng Hồng Hiên mỉm cười hài lòng, luồn tay vào trong áo Khâu Vũ Thần hung hăng nhéo eo anh một cái, Khâu Vũ Thần giật mình không nhịn được rên rỉ một tiếng.

"Kêu lại em nghe xem." Hoàng Hồng Hiên nhìn Khâu Vũ Thần, vuốt ve eo anh nói.

Khâu Vũ Thần lắc đầu từ chối yêu cầu của đối phương.

"Đợi lát nữa sẽ có cơ hội cho anh kêu."

Ra khỏi thang máy, Khâu Vũ Thần cuối cùng không chịu được sự khô nóng trên người nữa, hôn lên môi Hoàng Hồng Hiên. Nói thật thì kỹ năng hôn của Khâu Vũ Thần cũng không tốt lắm, nhưng Hoàng Hồng Hiên để mặc anh hôn lung tung, mãi đến khi Khâu Vũ Thần bắt đầu cởi cúc áo của mình.

Hoàng Hồng Hiên không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy làn da ửng đỏ của Khâu Vũ Thần, ôm lấy eo anh đi nhanh về phía cửa phòng. Khâu Vũ Thần đột nhiên bị ôm lên, mất trọng tâm, hai chân quấn lấy eo cậu, hai tay còn không thành thật vuốt ve cổ Hoàng Hồng Hiên.

Hoàng Hồng Hiên cảm thấy trong cơ thể như có một ngọn lửa bùng cháy càng lúc càng to, mở cửa phòng ép Khâu Vũ Thần vào tường hôn anh, vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp, khiến cho Khâu Vũ Thần thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng thở dốc, Hoàng Hồng Hiên như một kẻ điên tham lam chiếm lấy anh, chiếm lấy từng hơi thở của Khâu Vũ Thần.

Mãi đến khi Khâu Vũ Thần không còn chút sức lực nào, Hoàng Hồng Hiên mới chậm lại một chút.

Tay Khâu Vũ Thần lại bắt đầu không yên phận cởi cúc cáo của Hoàng Hồng Hiên, Hoàng Hồng Hiên giữ tay anh lại, hỏi: "Khâu Vũ Thần, em là ai?"

Khâu Vũ Thần nhíu mày, có chút thiếu kiên nhẫn nói: "Hoàng Hồng Hiên, anh nói mấy lần rồi."

"Bây giờ chúng ta đang làm gì?" Hoàng Hồng Hiên lại hỏi tiếp.

"Làm tình."

Ngọn lửa trong người Hoàng Hồng Hiên như bị đổ thêm một thùng xăng vào, Hoàng Hồng Hiên không nhịn được nữa ôm Khâu Vũ Thần đi đến bên giường, đặt anh xuống chăn.

Hoàng Hồng Hiên cởi từng cúc áo của Khâu Vũ Thần, hôn từ nốt ruồi trên trên má, đến cổ, đến ngực, và bụng dưới của anh, nụ hôn của Hoàng Hồng Hiên rơi trên làn da đỏ bừng của Khâu Vũ Thần, chiếm lấy anh từng chút từng chút một.

Khâu Vũ Thần không thể chịu nổi nhiệt độ trong cơ thể, vươn tay xuống nửa thân dưới thăm dò, miệng không ngừng nói: "Khó chịu quá... Hoàng Hồng Hiên, giúp anh với."

Hoàng Hồng Hiên nhìn vẻ mặt khó chịu của Khâu Vũ Thần, động tác ngược lại càng chậm hơn, cậu cầm lấy cà vạt trong tay trói chặt hai tay của Khâu Vũ Thần vào nhau.

"Xin em đi, xin em em sẽ giúp anh." Hoàng Hồng Hiên nhìn Khâu Vũ Thần nói.

Cậu vén tóc mái trên trán Khâu Vũ Thần, đầu ngón tay lướt qua chóp mũi, đến môi, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi anh.

"Xin em." Khâu Vũ Thần hai mắt đỏ hoe, cầu xin Hoàng Hồng Hiên.

Hoàng Hồng Hiên mỉm cười hài lòng, cởi khóa quần của Khâu Vũ Thần, lấy chai dầu bôi trơn ở đầu giường, bóp một ít vào tay.

Phía dưới của Khâu Vũ Thần đã nóng đến cương cứng từ lâu, Hoàng Hồng Hiên cầm lấy, đây là lần đầu tiên có người chạm vào nơi này, Khâu Vũ Thần run rẩy, tay Hoàng Hồng Hiên từ từ trở nên nhanh hơn, Khâu Vũ Thần rên rỉ một tiếng rồi bắn vào trong tay cậu.

"Thoải mái không?" Hoàng Hồng Hiên đứng dậy hỏi.

Khâu Vũ Thần gật đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, có lẽ là quá mệt, một lát sau đã ngủ thiếp đi.

Bên dưới của Hoàng Hồng Hiên cũng đã cương cứng đến đau đớn, đối mặt với người mà cậu ngà đêm mong nhớ, sao có thể không muốn chiếm lấy anh, nhưng cậu cũng không phải loại người thừa nước đục thả câu, cậu muốn ăn sạch Khâu Vũ Thần không chừa mảnh xương, nhưng phải là lúc anh còn tỉnh táo.

Cậu đắp chăn cho anh, sau đó vào nhà tắm mở nước lạnh để dập tắt ngọn lửa trong cơ thể.

Tác dụng của rượu còn chưa hết, Khâu Vũ Thần lại ngủ không ngoan chút nào, Hoàng Hồng Hiên ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy chăn nằm dưới đất.

Hoàng Hồng Hiên nhặt chăn lên, cẩn thận đắp cho Khâu Vũ Thần, sợ sẽ đánh thức anh.

Hoàng Hồng Hiên đi đến bên kia giường, chui vào trong chăn, nằm nghiêng người ôm Khâu Vũ Thần vào lòng.

Hương gỗ nhàn nhạt trên người Hoàng Hồng Hiên khiến Khâu Vũ Thần cảm thấy rất dễ chịu, vì thế không nhịn được đến gần cậu hơn, Hoàng Hồng Hiên cúi đầu hôn lên trán anh.

Ánh trăng xuyên qua khe hở của tấm rèm chiếu vào bên giường, sự nhớ nhung suốt bảy năm qua cuối cùng cũng đã trở thành quá khứ sau đêm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro