Chương 7 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoàng Hồng Hiên, cuối tuần này chúng ta đi gặp chú và dì đi." Khâu Vũ Thần đã suy nghĩ rất lâu mới nói ra câu này.

Dù phía trước có chông gai, nhưng Khâu Vũ Thần đã quyết định sẽ không bao giờ buông tay Hoàng Hồng Hiên nữa, bởi vì tình yêu có thể vượt qua muôn vàn khó khăn.

Hoàng Hồng Hiên nắm lấy tay anh, gật đầu.

"Nếu như cha mẹ em đuổi chúng ta ra ngoài thì sao?"

"Thì chúng ta sẽ bỏ trốn." Khâu Vũ Thần không chút do dự, như thể anh đã sớm lường trước kết quả này.

Hoàng Hồng Hiên mỉm cười, gật đầu trả lời anh: "Được thôi, chúng ta sẽ bỏ trốn."

Hoàng Hồng Hiên luôn ở thế chủ động trong bất kỳ chuyện gì, chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ. Cậu quen để Khâu Vũ Thần dựa vào mình, quen gánh vác tất cả áp lực, nhưng tất cả những gì Khâu Vũ Thần nói hôm nay đều khiến áp lực trên vai Hoàng Hồng Hiên không còn là gánh nặng nữa, bởi vì người cậu yêu còn dũng cảm hơn cả cậu.

Đêm trước ngày đi gặp cha mẹ của Hoàng Hồng Hiên, Khâu Vũ Thần đã bắt đầu căng thẳng. Thật ra nói không lo lắng là nối dối, ai mà chẳng muốn tình cảm của mình được cha mẹ chúc phúc chứ.

Khâu Vũ Thần chọn quần áo hết nửa giờ đồng hồ, Hoàng Hồng Hiên nói đẹp không biết bao nhiêu lần, đều chỉ đổi lại được một câu: "Không được không được, để anh thử bộ khác."

Hoàng Hồng Hiên biết Khâu Vũ Thần muốn thể hiện tốt nhất, nên đã chiều theo ý anh, bởi vì cậu sẽ dành toàn bộ sự kiên nhẫn của mình cho Khâu Vũ Thần.

Hoàng Hồng Hiên khui một chai rượu vang, ngồi trên sô pha nhấm nháp rượu, nhìn Khâu Vũ Thần ra vào phòng ngủ liên tục.

"Bộ này thì sao? Có trang trọng quá không?" Khâu Vũ Thần chọn một bộ vest đen, phối với một chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

Hoàng Hồng Hiên nhìn từ trên xuống dưới một vòng rồi đứng dậy đi về phía anh.

"Cảm giác thiếu thứ gì đó." Hoàng Hồng Hiên đi vào phòng ngủ, lấy một chiếc cà vạt trong tủ ra, vừa thắt giúp Khâu Vũ Thần vừa nói: "Được rồi."

"Đàn anh à, ngoài em ra thì có ai khen anh đẹp chưa?" Hoàng Hồng Hiên nói.

Khâu Vũ Thần đỏ mặt lắc đầu: "Chưa."

"Vậy chỉ có em mới được nói, chỉ có em mới được xem." Hoàng Hồng Hiên bất ngờ hôn lên môi anh, cậu dễ dàng cạy răng Khâu Vũ Thần ra, đầu lưỡi không ngừng xâm nhập khuấy động bên trong, mùi rượu vang nhàn nhạt lan ra trong miệng hai người.

Hoàng Hồng Hiên vừa hôn vừa ép Khâu Vũ Thần vào tường, không ngừng cướp lấy hơi thở của anh.

Hoàng Hồng Hiên cởi cúc áo vest của Khâu Vũ Thần, luồn tay vào trong, nhẹ nhang xoa eo của anh cách một lớp áo sơ mi,. Mãi đến khi Khâu Vũ Thần thở không nổi nữa Hoàng Hồng Hiên mới miễn cưỡng tha cho anh, chẳng qua là đổi thành mổ nhẹ vào môi anh, cậu vẫn không thể rời khỏi miệng Khâu Vũ Thần.

Khâu Vũ Thần giữ tay Hoàng Hồng Hiên đang đặt trên eo anh, thở hổn hển nói: "Đừng... Hoàng Hồng Hiên... Quần áo sẽ bị nhăn đấy..."

"Lát nữa em sẽ ủi phẳng giúp anh."

Hoàng Hồng Hiên đưa tay cởi cúc áo của Khâu Vũ Thần, anh cảm thấy mình thật sự say rồi, chỉ là chút rượu trong nước bọt từ miệng đối phương cũng có thể khiến anh đắm chìm, phản ứng cơ thể của Khâu Vũ Thần là lời hồi đáp tốt nhất cho tình yêu mãnh liệt của Khâu Vũ Thần.

Khâu Vũ Thần cong chân tiếp nhận tinh lực tràn đầy của em trai, mỗi một cú thúc đều khiến Khâu Vũ Thần tìm thấy sự kích thích của dục vọng trong đau đớn, mồ hôi, nước mắt, nước bọt hòa vào nhau, cả hai không ngừng thăm dò cơ thể của đối phương, tiếng thở dốc và tiếng tim đập như đang nói rằng hai người động tình đến mức nào.

Hai người lăn lộn đến nửa đêm, Hoàng Hồng Hiên quả thật nói được làm được, sau khi Khâu Vũ Thần ngủ say, cậu đã đi ủi lại bộ vest bị ném vào trong góc.

Khâu Vũ Thần bị đồng hồ báo thức đánh thức, sự mệt mỏi khiến anh cảm thấy lười biếng không muốn dậy, nhưng sau khi nhìn thấy ghi chú "gặp cha mẹ", anh lập tức tỉnh táo lại, nhưng cơn đau còn đọng lại từ tối qua vẫn còn đó không hề biến mất.

Khâu Vũ Thần vỗ nhẹ vào Hoàng Hồng Hiên bên cạnh, gọi cậu dậy.

Hoàng Hồng Hiên vòng tay ôm lấy Khâu Vũ Thần, miễn cưỡng nói: "Hay là hôm nay đừng đi nữa?"

"Không được." Khâu Vũ Thần từ chối thỉnh cầu của Hoàng Hồng Hiên, gỡ tay Hoàng Hồng Hiên ra rồi xuống giường đi vào phòng tắm.

Đứng trước gương, Khâu Vũ Thần cảm thán may mà hôm qua anh đã ngăn Hoàng Hồng Hiên hôn vào cổ mình, nếu không hôm nay thật sự không biết làm sao.

Hoàng Hồng Hiên đã gọi tài xế trong nhà đến đón, xe đã đỗ sẵn dưới lầu, đơi Hoàng Hồng Hiên chọn được một bộ vest màu xanh đậm, hai người nắm tay nhau xuống lầu giống như một cặp đôi dắt tay nhau vào lễ đường.

Khi xe càng đến gần, tay Khâu Vũ Thần càng đổ nhiều mồ hôi, anh hít sâu mấy lần để bình tĩnh lại.

"Đừng căng thẳng, có em ở đây." Hoàng Hồng Hiên chạm vào lưng Khâu Vũ Thần, an ủi anh.

Khâu Vũ Thần cho rằng trong chuyện này anh đã quá ích kỷ với Hoàng Hồng Hiên, cho dù kết quả thế nào anh cũng sẽ không bao giờ buông tay, nếu nhận được lời chúc phúc vậy thì mọi người đều vui, còn nếu nhận được sự phản đối thì anh sẽ thật sự dắt Hoàng Hồng Hiên bỏ trốn, trốn đi đâu cũng được, miễn là có Hoàng Hồng Hiên bên cạnh là được, Khâu Vũ Thần đã tự hỏi vì sao mình lại ích kỷ như vậy, nhưng câu trả lời mà anh nhận được là vì tình yêu sẽ khiến con người ta trở nên cố chấp và ích kỷ.

Đến cửa, Khâu Vũ Thần đã dừng một lúc lâu trước khi bước vào bước đầu tiên, nhưng từng bước sau đó anh đều không hề do dự, hai người nắm tay nhau vào trong.

Cha Hoàng và mẹ Hoàng đều đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Khâu Vũ Thần cúi người lễ phép chào hỏi: "Chào chú, chào dì, cháu là Khâu Vũ Thần, xin lỗi vì hôm nay đã đến làm phiền hai người, đây là quà mà hôm qua cháu và Tiểu Hiên đã chọn cho hai người, mong chú và dì không chê." Khâu Vũ Thần đặt quà lên bàn.

Không ai nói gì, bầu không khí trong phòng rơi vào im lặng một cách quỷ dị, mặc dù Khâu Vũ Thần cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi, nhưng vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh. Hoàng Hồng Hiên liếc mắt một cái là nhìn thấu lớp ngụy trang của anh, nắm lấy tay anh càng chặt hơn.

"Cha, mẹ, chúng con ở bên nhau rồi." Lời nói của Hoàng Hồng Hiên phá vỡ sợ im lặng.

"Hoàng Hồng Hiên, chẳng lẽ nỗi khổ mấy năm qua vẫn chưa giúp con hiểu ra sao?" Mẹ Hoàng chậm rãi lên tiếng.

"Con hiểu rồi, mẹ." Hoàng Hồng Hiên cười giễu, nói tiếp: "Con đã hiểu rằng, con không bệnh, con cũng hiểu rằng người con yêu là ai."

Chỉ thấy sắc mặt cha Hoàng tái xanh, ông cầm tờ báo bên cạnh lên ném về phía cậu, giận giữ hét lớn: "Tôi thấy các người đều có bệnh! Bệnh nặng lắm!"

Hoàng Hồng Hiên kéo tay Khâu Vũ Thần giơ lên trước mặt cha mẹ: "Chúng con không phải đến để xin hai người đồng ý, chúng con đến để thông báo với hai người một tiếng, nếu hai người không đồng ý cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến quan hệ của chúng con cả." Hoàng Hồng Hiên nói xong kéo Khâu Vũ Thần đi ra cửa.

"Hoàng Hồng Hiên đợi đã!" Cha Hoàng ngăn hai người lại, thở dài một hơi rồi mới nói tiếp: "Cái đó, đến cũng đến rồi, ngồi xuống cùng ăn bữa cơm đi."

Nghe vậy trên mặt Hoàng Hồng Hiên và Khâu Vũ Thần không khỏi hiện lên nụ cười, hai người đã thành công rồi, cho dù con đường phía trước đầy chông gai, họ cũng đã dũng cảm tiến tới, cuối cùng tìm thấy cầu vồng.

"Hôm nay không được rồi, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội." Hoàng Hồng Hiên kéo tay Khâu Vũ Thần chạy ra ngoài.

Giờ phút này Khâu Vũ Thần cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, hai người nhìn nhau, hốc mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy nhau.

"Hoàng Hồng Hiên, đợi đã." Khâu Vũ Thần nhẹ nhàng đẩy Hoàng Hồng Hiên ra, Hoàng Hồng Hiên hơi sửng sốt nhưng vẫn buông anh ra, Khâu Vũ Thần lấy một chiếc hộp trong túi ra, quỳ một chân xuống, mở hộp, bên trong có một chiếc nhẫn.

"Hoàng Hồng Hiên, chiếc nhẫn này giá ba mươi nghìn tệ, ý anh không phải là trả hết nợ trước kia của chúng ta, mà là muốn dùng ba mươi nghìn tệ này để bao trọn cả đời này của em, em có bằng lòng không?"

Đôi mắt Hoàng Hồng Hiên ươn ướt, rơi nước mắt, cậu gật đầu đưa tay phải cho Khâu Vũ Thần.

Một cơn gió thổi qua, mang theo hương hoa diên vĩ thoang thoảng, vào lúc này đôi tình nhân đã giao ước trọn đời.

---END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro