10.3. Khó xử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật là... đã lâu lắm rồi, nhưng xin lỗi vì đã không gìn giữ nó cẩn thận, để giờ đánh mất trong sự mệt mỏi như thế này.  

Nếu nhìn kỹ ra thì tất cả sinh viên trong phòng ăn đều chưa động đũa một chút nào đến món ăn của mình trừ anh. Người thì mải ngắm nghía như cô, người thì mải ngồi nói ra nói vào, người mải GATO, người mải nghĩ xem làm thế nào để làm quen với công chúa, còn có đôi nào đó thì tập trung tranh cãi đến nỗi quên tất cả.


"Đừng nói với tôi là anh cũng giống bạn ấy nha."

"Ý em giống là giống như thế nào?" – Đăng nhíu mày.

"Mà cũng đừng nói là anh quen bạn ấy nhé?!" – Hương híp mắt soi Đăng một lượt phán xét.

Nhìn thái độ của Hương, Đăng chỉ còn nước cười lấy lệ. Công nhận, con gái có một khả năng hết sức đặc biệt đó là: kể cả là sai thì vẫn có thể làm ra vẻ cho mình đúng được.

"Anh á, sao quen được với cô ấy. Hay để anh ra thử làm quen?" – Đăng xoa cằm suy nghĩ.

"Anh dám..." – như thấy mình lố với cái nhướn người quá cao, Hương liền dịu giọng đánh trống lảng – "Quen ai việc của anh, kệ anh thích làm gì thì làm!" – nói rồi nhỏ nhanh chóng thu dọn rồi quay người bước đi.

"Ơ, Hương..." – cô thấy nhỏ bỏ đi thì liền gọi lại nhưng ngay lập tức bị Đăng giữ vai – "Để anh lo cô ấy cho, còn em xem có ai ăn sắp bội thực đến nơi rồi kìa." – Đăng híp mắt cười không quên đánh mặt sang ai đó vẫn đang hùng hục ăn không màng sự đời.

Theo ánh mắt của Đăng, Lam Anh nhìn sang anh đang hết uống nước rồi lại cắm mặt vào ăn, khẽ nhíu mày nhẹ, Lam Anh dịch chuyển từ chỗ mình sang bên anh.

"Anh hôm nay đói lắm à?"

Nghe tiếng của cô, Huân mới nhận ra mình được gần ba mươi phút không ngẩng cổ. Bàn tay gắp lia lịa dừng lại giữa chừng, anh khẽ thở dài một nhịp rồi chỉ trả lời.

"Ừm"

"Vậy anh ăn cả phần của em này." – Lam Anh đẩy đồ ăn của cô qua bên anh – "Em no rồi."

Huân mở to mắt nhìn đống thức ăn ngồn ngộn mới được đưa qua, đang định nói gì đó thì trước mắt anh hiện ra khuôn mặt gượng gạo đến biến dạng của Lam Anh làm anh phải nhíu mày một cái.

"Sao vậy?"

"Thật không công bằng!" – Lam Anh bĩu môi.

"Không công bằng gì?"

"Anh nhìn xem" – cô hất mặt hướng của công chúa – "Em tưởng bạn ấy quay ra nhìn em, em vẫy tay chào, hóa ra lại là nhìn anh. Thật không công bằng mà."

Ánh mắt của Huân và Nam Mi chạm nhau trong giây lát, nhưng dường như anh không màng mà ngay lập tức quay sang nhìn cô đang phụng phịu chọc chọc miếng cá kho tộ.

"Cà phê không?" – Huân nhoẻn miệng cười.

"Có được không ạ?" – cô e dè.

"Ừm, em khao là được rồi. Đi thôi!" – nói rồi anh mạnh dạn đứng dậy cũng rất thoải mái hướng phía cổng sau bước tới.

Nhìn anh lạnh lùng rời khỏi, lại nhìn thấy Lam Anh ngốc nghếch bám theo anh chọc ghẹo, trong lòng Nam Mi nổi lên một sự khó chịu dâng đến tận cổ. Bóp chặt đôi đũa trong tay, trên khuôn mặt xinh đẹp của Nam Mi nhẹ hiện lên tia giận dữ.

"Cô chủ, cẩn thận làm đau mình." – ông quản gia bình thản cúi mình trước Mi.

"Ông nhìn xem, anh ta còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Hhh, tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là phớt lờ tôi."

Giận dữ ném đôi đũa vào giữa bữa ăn "hoàng gia", Nam Mi hất mặt đi thẳng ra phía cửa chính nhà ăn mất hút, báo hại mấy anh áo đen phải đi theo, còn ông quản gia già có vẻ đã quen thì chỉ bình thản đeo găng tay vào rồi lặng lẽ dọn tất cả đồ ăn vẫn còn như mới.

"Dạo này không thấy anh ta đến gặp em" – Huân dựa lưng vào chiếc ghế dài ở dưới gốc cây đối diện Golden Bell, nơi mà anh trước đó đã không chấp nhận lời xin lỗi của cô.

"Mấy ngày trước có đến gặp."

"Vậy sao?"

"Ừm"

---------------------------------------

"Anh Kỳ" – Lam Anh ngạc nhiên nhìn Kỳ cùng ai đó đang đứng nhìn vào ký túc nữ.

Dáng người cao cao với chiếc áo măng-tô đen dài trùm quá hông, hai tay vì lạnh nên để gọn gàng bên hai túi áo, mái tóc cắt cao lộ ra vầng trán rộng... hôm nay anh ấy không đeo kính nữa nên có thể nói bao nhiêu đẹp đẽ của anh đều được phơi bày triệt để. Người bên cạnh dường như cũng anh tuấn không kém, anh ta da trắng như trẻ em, nhưng qua bộ Âu phục vừa vặn có thể thấy cơ thể anh ta rất đẹp, rất hoàn hảo, chứ không "trẻ con" như làn da của mình. Nếu để diễn tả, thì chỉ thể nói có cảm giác như, hai người con trai này đã làm cho khung cảnh trước ký túc nữ thêm phần màu sắc và mờ ảo hơn rất nhiều.

"Lam, đi học về rồi sao? Có mệt không?"

Tuy cô vẫn còn rất đề phòng ánh mắt của anh, ánh mắt rực lửa vào đêm đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nhưng không thể phủ nhận rằng, người con trai này luôn dành cho cô một âm lượng đặc biệt để hỏi han: nhẹ nhàng như gió mà lại đong đầy tình cảm, làm sự đề phòng trước đó nhanh chóng bị gỡ bỏ.

Lam Anh khẽ nhoẻn miệng cười, tay vô định bấu chặt lấy quai cặp – "Vâng em mới về, có chuyện gì sao anh?"

"Anh đến để chào em thôi." – Kỳ cười nhẹ.

"Chào? Anh lại phải đi nước ngoài sao?" – Lam Anh có chút ngạc nhiên.

"Không, anh về thành phố. Đến thời gian này, anh phải làm đại luận cho kỳ tốt nghiệp rồi nên việc học cũng không cần phải diễn ra ở trường."

"À, vậy sao?" – Lam Anh nhún vai – "Vậy anh phải làm thật tốt đó nhé!"

Nụ cười tươi đã lâu lắm rồi anh không thấy. Thời gian qua cứ như tảng đá ngàn cân chắn ngang giữa anh và cô. Anh thừa biết cô thích Huân và cũng càng khẳng định Huân rất quan tâm đến cô, nhưng bản thân anh không sao có thể rời tay cô ra. Cứ cò kéo như vậy, bản thân anh cũng rất mệt mỏi, nhưng không còn chọn lựa nào khác, đã bắt đầu thì không thể kết thúc... Bước chậm đến bên nụ cười vốn dĩ sẽ phải tồn tại trên đôi môi này mãi, Kỳ đặt bàn tay to lớn của mình lên đôi má ửng hồng vì trời hanh khô của cô, nó ấm và mềm mại quá.

Lam Anh thấy hành động của anh thì ngay lập tức nhích xuống nửa bước để tránh né, Kỳ không nhướn tới nữa mà để mặc bàn tay bị bỏ rơi giữa không trung. Khẽ nắm lại, Kỳ cười nhưng đôi mắt anh mang muôn phần sầu muộn làm cho khuôn mặt có chút méo lệch.

"Ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, anh hứa từ giờ sẽ không ai có thể bắt nạt được em nữa đâu."

"Anh đừng lo, em không sao đâu!" – Lam Anh gật đầu thể hiện mình không sao trước anh, như lần đầu anh và cô cùng vui vẻ đi về đến trước cổng ký túc.

Nhìn cái đầu chuyển động của cô cùng đôi môi luôn luôn tỏa sáng, nụ cười trên môi anh chợt biến mất chỉ còn lại đôi mắt vẫn mang vạn phần u sầu. Thật là... đã lâu lắm rồi, nhưng xin lỗi vì đã không gìn giữ nó cẩn thận, để giờ đánh mất trong sự mệt mỏi như thế này.

Mau quay trở lại với dáng vẻ vốn có sau lời nhắc của Tùng, Kỳ nhìn Lam Anh lại lần nữa bằng đôi mắt tiếc nuối rồi mới quyết định bước chân đi.

-------------------------------------------------

"Thật sự, anh ấy cứ như vậy, em thấy không quen. Dù rằng đã có rất nhiều chuyện diễn ra khiến tình bạn giữa em và anh ấy bị thành ra như thế này, nhưng hầu như đều do hai bên gia đình, anh ấy cũng rất vất vả." – Lam Anh nhìn ngôi nhà lấp lánh ánh vàng dù trong điều kiện nào vẫn tỏa sáng kỳ diệu trước mắt, tại nơi đây cô đã quen hai người con trai có thể coi là quan trọng, cũng có thể coi bọn họ như trải nghiệm mới nhất suốt mười chín năm sống trên đời của cô. Cô thật mong mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng nào đó tốt hơn chứ không phải cứ cuốn đi một cách khó chịu như thế này.

Mọi cử chỉ hành động của cô đều bị Huân nhìn thấu, cốc cà phê trên tay uống được một nửa cũng bị ứ nghẹn. Anh trước lúc đó còn rất khoan khoái vì Kỳ không đến gặp cô ấy, vậy mà ngay lúc sau liền bị chính suy nghĩ của mình chơi xỏ. Lại vì thái độ khó chịu cộng tiếc nuối của cô ấy làm anh uống cũng không xong. Khẽ đặt cốc cà phê sang một bên, Huân nhẹ hỏi:

"Nhà em... thế nào rồi?"

"Nhà?" – Lam Anh quay sang nhìn anh – "À, sáng nay mẹ em có gọi, vẫn vậy, nếu em đính hôn với anh Kỳ thì viện trưởng sẽ giúp." – cô thở dài.

"Không còn ai khác có thể ngoài ông ấy sao?"

"Em cũng hỏi vậy, nhưng mẹ em bảo không hiểu sao tất cả đều từ chối, không thẳng thừng thì cũng gián tiếp bỏ lại bố em. Giờ ông ấy rất khó khăn. "

Khẽ nhíu mày với thông tin cô nói, bố cô ấy thua lỗ nặng đến nỗi mà tất cả mọi người đều phải né tránh sao?! Thật có gì đó không đúng.

"Sẽ...không sao đâu."

Huân nhẹ đánh mặt sang nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cô, bàn tay nâng lên lưng chừng định ôm lấy bờ vai cô thì chợt điện thoại trong túi quần reo lớn...

Huân rút lại cánh tay mình, rồi cũng lôi điện thoại ra xem ai gọi. Nhưng khi vừa nhìn thấy màn hình nhấp nháy, khuôn mặt anh ngay lập tức đanh lại. Liếc nhìn Lam Anh đang mở to mắt soi xét hành động của anh, Huân khẽ thở hắt rồi đứng dậy đi ra cách đó một quãng.

"A..." – vừa mới mở máy anh liền phải đưa nó cách xa lỗ tai vài thước.

"..."

"Không rảnh."

"..."

Cầm điện thoại mà ngỡ như đang mang phải đá, Huân không chắc có phải đây là điện thoại anh hay sử dụng không?! Đưa nó ra trước mặt trong khi ai đó vẫn đang nói bên trong, thở dài lấy hơi, anh chỉ đưa lên nói – "Tôi biết rồi" – rồi cụp máy ngay.

"Không sao chứ anh?" – Lam Anh lo lắng với thái độ của anh thì hỏi.

"Không sao, hôm nay em tự về được không?"

"Được, anh có việc thì cứ đi đi."

"Ừm" – quay người bước đi, nhưng được hai bước thì anh dừng lại, hơi quay mặt về phía sau, anh nói – "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi".

Dù có hơi bất ngờ và không hiểu về những gì anh nói, nhưng Lam Anh vẫn cảm thấy ấm áp. Cô nhoẻn miệng cười:

"Em tin anh."

Tối hôm đó...

"Tại sao mình mày chịu thôi còn lôi tao vào?" – Đăng đã ngồi trong ghế lái đợi anh sẵn ở đầu cổng học viện.

Đóng cửa xe nặng nhọc, Huân chỉnh lại bộ tây phục và chiếc ca-vát cho thật gọn gàng, dường như không để ý những gì Đăng nói.

"Này này, đừng có phớt lờ thế chứ! Tao cũng không phải tài xế của mày nha." – Đăng nhếch mày nhìn dáng vẻ thờ ơ đến mức ngụy tạo của anh mà bực mình nói.

"Rốt cục có đi hay không?" – anh lạnh lùng nói, mắt cũng chẳng thèm nhìn Đăng lấy một cái.

"Đi thì đi, đúng là... kiếp trước chắc tao nợ mày nhiều lắm ấy."

Chiếc xe chầm chậm di chuyển rồi nhanh chóng lao đi trong ánh chiều tà, đi hết đường ngoại thành thưa thớt, mới đó thôi mà đã vào đến nội thành Hà Nội sầm uất. Ở học viện giờ này chỉ nghe thấy tiếng thạch sùng kêu, còn vào chốn phồn hoa tấp nập này, dễ đến cả chó sủa cũng chẳng nghe được. Đặt tay lên lề cửa sổ, Huân chán nản nhìn những dãy nhà nối tiếp nhau san sát, kề kề. Đi qua phố cổ, nhìn đoạn đường ngày đó cô đứng đợi với chiếc váy thủy thủ bay bay trong gió, lại được thằng em trai lém lỉnh rất biết tạo điều kiện cho cô phải ngượng ngùng... lại nghĩ đến thân hình khúc gỗ của Lam Anh khi ngồi sau xe anh, Huân khẽ cười thành tiếng.

"Gì mà vui vậy?" – Đăng tò mò.

"Không có gì, nghĩ đến chuyện vui thôi!"

"Lần đầu tiên đi gặp Nam Mi mà tao thấy mày vẫn có thể nghĩ được đến chuyện vui đấy." – Đăng nhướn môi lên tỏ vẻ bất ngờ lắm.

Mới nghe thấy từ miệng Đăng thốt ra cái tên đó thôi mà như có ngay một xô nước lạnh miễn phí tạt vào nụ cười vẫn còn ấm nóng của anh. Cứ nghĩ đến phải gặp đại công chúa đó, trong lòng anh đã cảm thấy chán chường, mệt mỏi lắm rồi... Nếu không vì hoàn cảnh, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ anh "dám" tơ tưởng đến người như cô ta.

Đi được một lúc nữa, cũng từng đó thời gian trong xe chìm trong bể im lặng thì chiếc thể thao của anh và Đăng dừng trước một cánh cổng to lớn - đó là căn biệt thự nằm sâu trong một con ngõ, tách biệt với sự sầm uất ồn ã ở bên ngoài. Cả anh và Đăng đều xuống xe cùng lúc và cả hai người không ai bảo ai đều đứng đó chứ không nhấn chuông.

"Mày định không cho Lam Anh biết thật đấy à?"

"..."

"Tao nghĩ nên sớm cho cô ấy biết đi, công chúa đã đột nhập được vào học viện thì chẳng có gì là không thể đâu."

"....Vào thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro