11.2. Chúng ta kết hôn đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng nhẽ phải giống người ta tìm hiểu ba năm, yêu sáu năm mới gọi là bắt đầu muộn?!  

"Lam Anh, đừng lo lắng."


Kỳ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đang đan chặt vào nhau của Lam Anh, đôi mắt anh cũng nhíu lại theo từng vết hằn nơi đuôi mắt của cô. Nhấn chân ga cho chiếc xe lao đi trong đêm tối, một tay cầm bánh lái, tay còn lại của anh vẫn trung thành nắm chặt lấy như muốn truyền thêm chút hơi ấm cho cô.

Bánh lăn vừa dừng lại cũng là lúc Lam Anh vội vã mở cửa xe chạy ào vào trong.

"Mẹ!" – cô gọi lớn.

Lam Anh đứng tròng nhìn cảnh nhà tan hoàng như vừa trải qua một cuộc hỗn chiến. Ảnh của gia đình bị dỡ xuống, giấy báo lộn xộn vương vãi khắp ngóc ngách, tivi lớn giờ không thấy đâu, bàn ghế cũng xộc xệch phân nửa, cốc chén vỡ tan còn vương mảnh sành trên nền gỗ lạnh.

"Mẹ ơi, mẹ ơi" – Lam Anh vội chạy lên gác để tìm bà Thu, cô không còn giữ được bình tĩnh nữa.

"Mẹ..."

Lam Anh khựng lại trước cửa phòng của bố mẹ, cảnh tượng trước mắt khiến nước mắt trực ứa cũng đã tuôn rơi. Mẹ đang ngồi bên giường, vừa khóc vừa xoa lưng cho thằng Bin ngủ. Bà Thu dùng tay bịt chặt những tiếng khóc nấc liên hồi, người hơi chút lại rung lên một hồi. Thằng Bin chẳng biết gì nên cứ thế là ngủ say, nó còn rất ngây thơ mút tay theo thói quen. Cô không thể tưởng tượng, mới ngày nào gia đình còn sung túc, mẹ của cô vẫn là bà la sát chính hiệu, vậy mà giờ đây suy sụp héo khô đến nỗi không thể nhận ra mẹ của ngày nào.

Chậm rãi bước đến phía sau bà Thu, vòng tay ôm chặt lấy bả vai đang run lên liên tục, Lam Anh cũng khóc nấc lên.

"Mẹ, sao lại thành ra thế này?"

Hít sâu giữ chặt cảm xúc, bà Thu cố điều chỉnh giọng nói của mình:

"Bố con giờ ở đâu mẹ cũng không biết, mấy ngày nay mẹ cũng không thể liên lạc với ông ấy! Bọn họ đến một cái là làm loạn hết cả lên như vậy."

"Mẹ, đừng... khóc nữa"

Lam Anh vội vã lấy tay áo lau những hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt giờ gầy hốc hác, hõm mắt sâu cùng quầng thâm hiện rõ chứng tỏ lâu lắm mẹ không có giấc ngủ ngon.

Hai mẹ con cô ôm nhau khóc, cứ khóc như vậy mà tiến thoái lưỡng nan không thể làm gì.

--------------------------------------

Những cơn gió lạnh buổi đêm cơ hồ làm khô nước mắt trên khuôn mặt thất thần của Lam Anh, giờ đây trong cô hỗn độn không biết phải làm sao mới phù hợp. Ai có thể cứu gia đình cô lúc này, ai có thể giúp gia đình cô hồi phục về nguyên trạng? Lam Anh đưa mắt ra xa nhìn ánh sáng màu đỏ nhấp nháy trên đỉnh nhà cao ốc, hy vọng chẳng nhẽ chỉ còn có thể dựa vào đó?!

"Anh đóng mui xe vào nhé!" – Kỳ không thấy cô phản ứng gì, thỉnh thoảng chỉ thấy cô co lại khi có những đợt gió lạnh ập đến.

"Anh Kỳ..."

"..."

"Chúng ta kết hôn đi!"

Đôi mắt Kỳ mở rộng ngay sau khi nghe từ miệng Lam Anh thốt ra câu đó. Anh ngạc nhiên đến nỗi bàn tay chỉnh mui xe cũng chưa chạm được đến nút ấn liền bị đông cứng giữa chừng.

"Em..."

"Chúng ta kết hôn anh nhé!"

Lam Anh quay sang đối mặt với Kỳ, đôi mắt ngấn nước trước đó giờ đây khô khan vô cảm xúc. Tuy đôi môi vẽ lên nụ cười nhẹ nhưng trong lòng đã đau như có dao sắc nhọn đâm phải. Cô còn có thể làm gì khác? Ai cũng biết ngoài làm viện trưởng của Emerald, bố Kỳ còn là tay trùm trong ngành tài chính. Nếu có có bố anh ấy hậu thuẫn, hẳn mọi chuyện sẽ quay trở lại vị trí ban đầu. Mẹ sẽ không còn đau khổ, bố không phải trốn tránh, thằng Bin lại được đùm bọc trong một gia đình có thể nói là ổn định.

Nhiều hạnh phúc như vậy, hy sinh chỉ một của chính mình cũng là chuyện tốt phải không?

"Vì gia đình nên em phải làm vậy?" - Kỳ khẽ thở dài, anh đan hai tay vào nhau, dựa lưng vào ghế hướng đôi mắt ra phía con đường vắng tanh trước mắt – "Em thật sự có thể sao?"

"Em làm được, nên... xin anh... hãy kết hôn với em." – Lam Anh dùng chút sức lực còn lại khẩn thiết xin Kỳ.

Nhìn bộ dạng kiệt quệ đến mức đáng thương của cô, trong lòng anh khẽ gợn lên một chút thương cảm. Dùng ngón tay ấm áp quẹt nhẹ nước mắt lăn trên gò má, Kỳ nói:

"Xin lỗi vì không giúp được gì cho em!"

Lam Anh nhoẻn miệng cười, nhẹ đẩy tay anh ra, cô cố lấy tinh thần đối diện với anh – "Nếu anh kết hôn với em... đã là giúp em rất nhiều rồi."

"Vậy còn... Huân?"

Huân?! Lam Anh khựng người khi Kỳ nhắc đến anh ấy. Đúng, còn anh ấy nữa, phải làm sao? Làm sao để đối diện với anh ấy, làm sao để nói với anh ấy đây?

Dường như ký ức theo gió ùa về đồng loạt trong trái tim Lam Anh! Cái ôm đó, giọng nói đó, nụ hôn đó... tất cả chỉ mới khởi đầu thôi tại sao lại kết thúc chóng vánh đến vậy? Người ta thường nói bắt đầu nhanh kết thúc cũng không chậm... chẳng nhẽ là như vậy? Chẳng nhẽ phải giống người ta tìm hiểu ba năm, yêu sáu năm mới gọi là bắt đầu muộn?! Chẳng nhẽ...

Lam Anh đặt tay lên trái tim đau buốt, đôi chân không đứng vững nổi liền để thân hình khuỵu xuống ngay trước cổng ký túc. Cô khóc, khóc rất lớn, gào khóc như muốn cho ra hết những đau khổ cô đang phải chịu.

"Huân... xin lỗi anh rất nhiều."

-----------------------------------------------

Đăng và anh đã uống say đến nỗi con người kiệm nụ cười như anh giờ đây cũng nhoẻn miệng liên tục với cốc rượu màu nâu sáng trước mặt.

"Anh là Trần Huân đúng không?"

Giọng nói lạ từ đâu đậu vào vành tai anh khiến thú vui ngắm nghía rượu bị dập tắt. Lờ đờ mang khuôn mặt đã ửng hồng vì hơi men, anh cố nhíu mày để tránh những ảo giác làm người trước mắt bị phân ra ba bốn hình ảnh không rõ đâu là thật.

"Có vẻ anh uống nhiều quá rồi." – cô gái với bộ đầm bó sát rất chủ động mà tiến đến bên anh đỡ lấy thân hình chuẩn bị đổ rạp.

Anh thấy cô ta dựa vào mình thì vội khoát tay tránh khỏi, nhếch mép cười, anh lại quay lại với cốc rượu ánh nâu trước mặt.

"Em có thể bầu bạn với anh, người con trai được vạn người mong muốn."

"Khoa trương"

"Anh không biết sao?" – cô gái đó tỏ vẻ ngạc nhiên lắm – "Anh vừa mới bước vào là tất cả những cô gái ở đây đều phải đứng dậy, thử hỏi không là vạn người mong muốn là gì?"

"..."

"Em có nghe qua về tiểu sử của anh, khá khiến có cảm giác muốn độc chiếm"

Nhíu mày khi nghe lời thổ lộ không chút giấu giếm của ả bên cạnh, anh quay sang nhìn lại lần nữa xem cô ta là ai mà lại có thể mạnh miệng như vậy. Lại còn biết tiểu sử? Đứa nào bán thông tin của anh ra ngoài, anh biết sẽ liền bóp méo miệng người đó ngay.

"Đừng cố nhìn nữa, mắt anh khiến người ta muốn ngộp thở. Em chẳng phải trong số những người con gái anh quen đâu, chỉ là một người ở tầng lớp dưới muốn được đổi đời thôi."

"Rất mạnh dạn!"

"Em tên Dương, đây là số điện thoại của em, khi nào anh muốn vui vẻ hãy gọi em. Đối với anh, em sẽ không quản thời gian đâu." – nói rồi cô ta đặt trước mặt anh một tờ giấy có ghi rõ số điện thoại.

Nhìn dáng cô ta rời khỏi cộng nghe mấy lời cô ấy nói làm anh tỉnh cả rượu, hiếm thay có loại mạnh dạn như cô ta. Giơ tờ giấy dưới ánh đèn, anh đọc qua rồi tiện tay đút vào túi áo vest.

Tay chợt chạm vào điện thoại làm anh sực tỉnh vì cả tối anh không liên lạc gì với Lam Anh, không biết cô ấy có lo lắng gì không? Vội vã bật màn hình lên, anh liền nhận ra đã để lỡ tổng cộng là ba cuộc gọi nhỡ đến từ cô. Một cuộc vào lúc mười giờ, còn hai cuộc là mới cách đây chưa lâu. Đang định nhấn gọi, nhưng nhìn đồng hồ đã điểm ba rưỡi sáng, tay anh liền dừng lại.

Khẽ thở dài vì tâm trạng cùng bộ dạng bê tha của mình, Huân đặt tiền lên bàn rồi với lấy chiếc ca-vát bên cạnh xoay người rời khỏi. Trước khi ra ngoài không quên mang theo anh bạn thân giờ đã ngủ vùi gục trên ghế dài gần đó.

-------------------------------------------------------

Vì nghĩ đến cả tối qua đã để cô phải lo lắng khi không liên lạc được cho anh nên từ sáng sớm anh đã đứng đợi Lam Anh ở ngoài cổng ký túc xá với một phần ăn sáng trên tay.

"Lam Anh" – thấy cô đi qua mà không để ý thấy mình, Huân liền gọi giật lại.

Không phải là không để ý mà là Lam Anh cố ý để không phải nhìn thấy anh. Cả đêm qua nghĩ hàng trăm cách, cuối cùng cô cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài phũ phàng với anh. Tất cả chỉ mới bắt đầu, mong anh sẽ không đau lòng, kết thúc ở đây có lẽ tốt nhất.

Chậm rãi xoay mình về hướng anh, nụ cười trên môi anh làm khóe mắt cô cay cay... Xin anh đừng đau lòng vì em, xin anh!

Cô bước đến gần anh, gượng gạo nở nụ cười, Lam Anh hỏi qua loa: "Sao anh lại ở đây?"

"Mang quà ăn sáng cho em, với cả..."

"Anh rảnh không? Chúng ta nói chuyện một chút."

Nụ cười trên môi trước đó liền bay biến ngay khi cảm nhận được thái độ khác thường từ phía Lam Anh, đôi mắt Huân khẽ đanh lại nhìn bóng dáng cô ấy đi trước mà không khỏi nghi hoặc.

Dừng ở phía sau nhà truyền thống nơi có ít sinh viên qua lại, Lam Anh mở lời trước...

"Anh Huân, chúng ta... dừng lại ở đây thôi."

Mái tóc bay bay trong gió lạnh, đôi mắt khẽ nheo lại sau khi nghe tuyên bố lạ lùng của Lam Anh. Huân không phản ứng thái quá, anh chỉ ôn tồn hỏi:

"Có chuyện gì xảy ra với em?"

"Chúng ta dừng lại thôi. Xin lỗi đã để anh hiểu nhầm tình cảm. Em không hề thích anh, em chỉ cố tình tiếp cận anh thôi. Trừ lần đầu tiên là vô tình đổ cà phê lên anh, tất cả lần sau đều là em cố tính lôi kéo sự chú ý từ anh. Em biết anh nhiều người mê mẩn nên mới cố ý để anh thích em, còn sự thật là em không hề có chút xúc cảm nào với anh cả. Giờ em không muốn có anh ở bên cạnh nữa, nên xin anh đừng đến tìm gặp em."

Cố dặn lòng không được khóc khi thốt ra những lời nói vô tình với anh như vậy, Lam Anh phải cố lắm mới đóng kịch được như thế. Dũng khí dùng hết cũng đến lúc cô không thể đối diện được thêm, quay người bước đi... cô thật sự rất muốn trốn chạy.

Nhíu đôi mày đẹp, Huân vươn tay giữ chặt lấy khuỷu tay của cô khi Lam Anh đang định chạy trốn.

"Anh không ngốc như em. Đừng nói những lời không thật lòng như vậy!"

"Đừng tự tin như vậy" – Lam Anh cắn chặt lấy môi dưới – "Đừng cho anh là trung tâm của vũ trụ."

"Có biết là nghe em nói khó tin như thế nào không?" – Huân quay Lam Anh lại phía mình, nắm chắc vai cô mà nói.

"Đối với anh là như vậy thôi!"

Lam Anh ngước nhìn anh bằng đôi mắt lạnh buốt, giằng mình ra khỏi anh, cô nhất quyết bước đi.

Nhìn lòng bàn tay trống trải, Huân không thể tin từ miệng Lam Anh có thể thốt ra được những lời như thế! Anh tuy không tin, một chút cũng không thể tin! Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy, bản thân anh cũng chưa thể nghĩ ra trong một đêm có thể xảy ra chuyện gì thật kinh khủng. Nhưng với thứ âm ỉ nơi trái tim này, Huân chỉ có thể biết rằng, cô ấy đã quá thành công  khi đâm anh một nhát thật đau như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro