11.3. Kết thúc!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huân sẽ là ánh sao tuyệt đẹp nhất mà cô có dịp được nhìn thấy trong cuộc đời, dù một lần cũng đủ nhớ mãi.  

Gượng gạo nhìn thời gian trôi qua, gượng gạo nhớ lại từng kỉ niệm cô và anh có với nhau, Lam Anh chỉ biết khóc. Nép mình trong góc tường của phòng truyền thống, Lam Anh nấc lên từng hồi. Thà anh chạy theo mắng chửi dằng xé, có lẽ còn khiến thâm tâm cô thoải mái hơn bây giờ. Cô biết, anh sẽ không bao giờ tự cho bản thân cơ hội níu kéo bất kể một cái gì, anh trước nay luôn tôn trọng tất cả quyết định của cô, chưa một lần phản bác. Nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh không có tình cảm gì với cô, nhưng thật sự cô có thể hiểu được lòng anh chắc chắn đang đau đớn và quặn thắt như thế nào. Hôm nay được nhìn thấy nụ cười hiếm có đó của anh, cô mới hiểu rằng: cô sẽ cả đời hối hận vì đã buông tay anh. Nhiều lúc cười nhạt nghĩ về tình cảnh của mình, chuyện tình như một kịch bản viết sẵn những lại không thể kết thúc đẹp như dự định. Đúng là phim ảnh và đời thật luôn khác nhau, đúng là tiểu thuyết và thực tại luôn là khoảng cách quá lớn...


Góc phòng truyền thống nhỏ bé dường như không thể bì kịp với sự cô đơn trống trải của Huân giữa đất trời. Anh vẫn đứng đó, chưa rời đi. Tay anh vẫn nắm chắc đồ ăn sáng giờ đã nguội ngắt mà có lẽ sẽ chẳng có cơ hội cho cô ấy thưởng thức. Trước nay anh luôn lý chí, nhưng tại con người ngốc nghếch Lam Anh đó, giờ bản thân anh còn không hiểu anh thành ra cái gì. Tại sao mới hôm quá đó thôi còn vui vẻ, hôm nay ngay lập tức có thể chia tay? Hay tại anh không gọi cho cô ấy nên cô ấy tức giận? Có được là lí do đó không? Nếu như vậy anh thề có thể quỳ rạp trước nhà cô ấy qua đêm để xin lỗi.

Siết chặt bàn tay trống không và mang trái tim tổn thương không được băng bó, Huân quay người bước đi và cùng tiện tay cho đồ ăn sáng anh mua cho cô và anh vào thùng rác bên đường.

Nếu cô ấy muốn kết thúc... anh hứa sẽ không níu kéo!

Cũng đã qua ba ngày kể từ khi buông tay, Lam Anh dường như không hề biết chút nào tin tức về Huân. Ở trường cũng như thư viện, anh dường như đã bốc hơi hoàn toàn. Ngay cả khi có buổi gặp mặt sinh viên, cô cũng không có hội thấy anh nữa vì anh giờ đã không còn là GB như ngày trước, nên chắc hẳn GB tài chính không phải là anh! Nghe chuyện của cô, Hương vừa đánh vừa mắng lại vừa khóc vì thương cô. Nó la hét sao cô bệnh hoạn thế, kiểu gì cũng có cách giải quyết sao phải vội đồng ý kết hôn. Lúc đó chẳng biết làm sao ngoài ngồi khóc, cô biết rằng nếu kết hôn thì cô sẽ phải rời học viện vì Kỳ đã đi thực tập ở Hà Nội tháng trước, tất lẽ cô cũng không thể tiếp tục học ở đây nữa.

Như vậy... có lẽ thật sự giữa cô và anh, đây là kết thúc!

Hôm nay bố mẹ Kỳ đến nhà cô bàn chuyện đám cưới cũng như đưa ra những gì họ sẽ giúp cho gia đình cô. Cảm giác, giống như một buổi kí kết hợp đồng hơn là một buổi dạm ngõ.

Ngồi trước bàn trang điểm, từ khóe mắt khẽ rơi một giọt nước mắt, Lam Anh thở dài vô định. Cô đã thật sự rất mệt mỏi, ngày trước sẵn sàng sẽ có một bàn tay không cần cô phải mở miệng cũng tự đưa ra đỡ lấy cô. Ngày trước nếu muốn khóc sẽ sẵn sàng có một bờ vai vững chắc đưa ra đón lấy cô vào lòng. Nhưng cô đã tự bỏ rơi anh, cô phải chịu trách nhiệm, không có quyền đòi hỏi gì thêm ngoài sự biến mất của anh trong cuộc đời cô.

"Lam, con xong chưa?" – mẹ mang khuôn mặt thương xót nhìn cô. Bà Thu hiểu rằng, cô là bị ép buộc và là vì do gia đình nên cô mới phải làm vậy.

"Con xong rồi, mọi người đến rồi sao mẹ?"

"Ừ"

"Mẹ..." – Lam Anh cười – "mới đây thôi trong mắt con mẹ là bà la sát thứ thiệt, hơi tí là cốc đầu con...Mọi thứ thay đổi nhanh quá mẹ nhỉ?"

Nhìn cô nói mà nước mắt cứ chảy ra, bà Thu trong lòng bi thương liền tiến nhanh đến ôm lấy đôi vai nhỏ bé mà gánh quá nhiều trọng trách của Lam Anh. Cô cũng ôm lấy bà, vùi vào lòng bà. Cô muốn quay lại thời gian vẫn còn ở bên Anh, học dốt đến hồn nhiên, vô tư đến ngớ ngẩn. Cô muốn là cô gái 19 tuổi đúng nghĩa... thật sự rất muốn!

Khi xuống đến dưới, gia đình Kỳ đã chờ sẵn. Cô Duyên vẫn như vậy – sang chảnh và quyền quý, viện trưởng uy nghiêm, còn Kỳ... thật sự rất rất bảnh. Anh khoác lên mình bộ tây phục bắt mắt và chắc chắn phải rất nhiều nhiều VND bỏ vào đó, mái tóc cắt cao lộ vầng trán rộng, cặp kính tri thức cùng má lúm đồng tiền gắn mác tên anh. Thấy cô bước xuống, Kỳ liền đứng dậy đến bên... anh ấy vẫn luôn như vậy, dịu dàng và nhẹ nhàng, nhưng sao... cô không thể cho phép bản thân chấp nhận anh?

"Lam Anh, lại đây ngồi." – cô Duyên vồn vã dịch người sang một bên .

Lam Anh nghe lời thì ngồi cạnh cô Duyên... à không, phải là, mẹ chồng... mẹ chồng đó! Nhìn mẹ cười gượng, cô cũng chỉ có thể gượng cười theo. Có lẽ tuần sau, hoặc tháng sau thôi, cô ấy là mẹ chồng của cô. Những người con gái khác thể nào cũng rất muốn vị trí của cô, một người chồng hoàn hảo yêu thương, gia đình chồng thế lực, mẹ chồng cưng chiều... thật hoàn hảo quá mà! Nhưng có lẽ như vậy, nên cô hoàn toàn không hứng thú, và chủ yếu rằng... cô không yêu Kỳ nên không thể bất chấp để yêu gia đình anh ấy được!

"Bọn mình định đầu tháng sau sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa, Thu thấy thế nào?"

"Tùy viện trưởng với Duyên thôi, mình không có ý kiến gì cả."

"Vậy tốt quá!" – cô Duyên vồn vã nắm tay Lam Anh – "...con thấy thể nào?"

"Con theo cô." – Lam Anh gượng nói.

"Cô gì mà cô, giờ mà mẹ rồi. Gọi mẹ, Lam Anh nhé!" – cô Duyên vuốt mái tóc dài của cô, ân cần nói.

Liếc nhìn sang mẹ, được nhận cái gật đầu, Lam Anh mới nhẹ thốt lên – "Vâng... mẹ!"

Sau cuộc nói chuyện ngắn mà như dài hàng ngàn thế kỉ, Kỳ đưa cô lên phòng. Trong đôi mắt anh có thể nhìn thấu sự không phục của Lam Anh nhưng lại phải cố khiêm nhường đồng ý. Anh biết, đó là đau khổ!

"Em thật sự muốn lấy anh chứ?"

"Sao anh luôn hỏi như vậy? Anh thì ai mà không muốn lấy chứ."

Nắm lấy cổ tay cô, Kỳ siết thật chặt thân hình nhỏ bé vào lòng. Anh cố gắng vùi sâu vào mái tóc đó, anh thật sự không muốn cuộc đời lại trớ trêu như vậy!

"Ngạt... quá!"

"Lam Anh, dù có bất kể chuyện gì xảy ra, xin em hãy tha thứ!"

"Anh đang làm gì xấu với em ư?" – Lam Anh nheo mắt nhìn Kỳ.

Anh khẽ cười, gõ nhẽ lên trán cô rồi thật nhanh tặng cô một nụ hôn lên trán, âu yếm nói – "Rất nhiều! Em tính sao?" 

Nếu hỏi ai là sự lựa chọn tốt nhất, hẳn ai cũng sẽ chọn Kỳ. Ngoài bề ngoài hào nhoáng, anh ấy còn thật sự rất biết yêu chiều người khác. Sẽ không sao đâu... Lam Anh đã nghĩ như vậy vì bên cạnh cô là Kỳ. Sẽ không sao đâu... rồi sẽ có cảm xúc thôi! Sẽ không sao đâu... rồi Huân sẽ tìm được người phù hợp với anh ấy hơn. Có những thứ tươi đẹp cứ để trong lòng, nuôi dưỡng nó bằng trí nhớ thì nó sẽ mãi trường tồn... cô đã nghĩ như vậy! Huân sẽ là ánh sao tuyệt đẹp nhất mà cô có dịp được nhìn thấy trong cuộc đời, dù một lần cũng đủ nhớ mãi.

Việc học dang dở, giờ cô chỉ ở nhà, chán nản xé lịch từng ngày đến đám cưới. Cô cũng chẳng dám kể chuyện này với ai ngoài Hương, vì kể ra họ lại nói cô bị hoang tưởng. Những ngày này, cô trân trọng từng giây từng phút ở bên mẹ và thằng Bin. Cô cùng mẹ đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp, cùng thằng Bin chơi lego và mặc nó thỏa sức vẽ bậy lên sách vở của mình. Có những thứ sắp mất đi rồi mới thấy quan trọng và hối hận sao mình không làm sớm hơn. Nhưng trò đời trớ trêu, bản thân con người cũng không có khả năng làm hết mọi chuyện, nên hẳn mất đi rồi sẽ thấy tiếc.

Dọn dẹp căn phòng, số của cô không được ở đây lâu nên được mấy tháng lại phải dọn đi nơi khác. Cho từng thứ từng thứ vào hộp, chợt tay khựng lại trước cốc cà phê Starbucks mấy năm trước cô đem về làm kỉ niệm. Đúng thật... hình ảnh đó không thể phai nhạt, đã cố gắng quên nhưng lại không thể. Cử chỉ ấy, ánh mắt mất kiềm chế ấy, giọng nói trầm ấm mà mê hoặc ấy – "Cô còn để tôi nhắc một lần nữa, cô chết chắc!"...Nhớ quá, đó là lần đầu tiên gặp anh, tuy tình huống có vẻ không ăn nhập nhưng thật sự rất khó quên.

"Cà phê" – Lam Anh siết chặt thành cốc – "...giờ anh đang như thế nào?"

Những ngày sắp vào hè không khí ngày càng nóng bức, tuy nhiên trong lòng cô lại lạnh lẽo đến mức khó tả. Mở cửa, Lam Anh muốn đi dạo một chút cho khuây khỏa nỗi lòng.

Cứ đi trong vô định, bản thân cũng không biết nên đi như thế nào, chỉ là muốn đi cho đỡ trống trải. Hàng Bông, quán nướng vỉa hè ngày trước anh đưa đi ăn, lúc nào cũng sầm uất náo nhiệt. Nhìn người người vui vẻ nướng gắp cho nhau ăn, cô lại muốn rơi nước mắt. Cô không phủ nhận, quên anh thật khó, vì... anh bình dị mà chân thực, khó gần mà lại dễ gần. Nếu còn một cơ hội ước điều gì đó, cô ước sẽ trở lại ngày hẹn hò ngày đó... nụ hôn tai nạn và...

Đi về phía trước, khựng lại trước quán cà phê của bà chị gái ngực cúp C hôm đó anh đưa cô đến, giờ Lam Anh mới có thời gian nhận ra tên của quán cà phê là – "H-Let's smile". Khẽ chau mày, ý nghĩa của nó là gì? Hay bà chị cúp C ấy chỉ thích chơi thì đặt?

"Lam Anh" – giọng nói hơi cao kéo cô về thực tại – "có phải Lam Anh đó không?"

Theo quán tính ngoái lại nhìn, hẳn là bà chị cúp C, mà còn là mùa hè nên cái vòng một khủng bự ấy càng có cơ hội phơi bày.

"Em chào chị." – cô lễ phép cúi đầu.

"Hôm nay rảnh vậy sao? Vào đây, nói chuyện với chị chút được không?" – Huyền vồn vã kéo cô vào trong quán, không quên dặn mấy người phục vụ chuẩn bị chỗ cho họ.

Cũng không đành từ chối nên cô ậm ừ đi theo.

Không gian quán vẫn vậy, vẫn ấm áp mà hoa lệ như thế, chỉ khác, lần thứ hai cô vào không có dáng người cao cao phía trước chỉ đường; không có khuôn mặt lạnh nhưng lại khéo léo quan tâm của ai đó.

Huyền pha cho cô một ly nước cam, rồi ngồi xuống đối diện cô, so với lần trước gặp, giờ chị ấy có vẻ dễ gần hơn nhiều.

"Em và Huân có chuyện gì à?"

"Dạ?" – cô bị câu hỏi tức thời làm cho ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh thôi hiểu ra vấn đề liền trả lời – "Trước nay bọn em đều không có gì cả!"

"Vậy sao, chị đã nghĩ hai đứa yêu nhau cơ." – Huyền nhún vai.

"Sao chị  lại nghĩ vậy ạ?"

"Hmm... thế nào nhỉ..." – Huyền đưa lên miệng nhấp một ngụm mocha rồi nói – "...chị, Huân, Đăng và một anh bạn nữa giờ đang học bên Pháp tên Huy, là bạn thân với nhau từ thời cấp hai. Huân là người thiệt thòi nhất trong nhóm, vậy nên nó chẳng bao giờ tùy tiện thể hiện cảm xúc quan tâm hay yêu thương cho bất cứ ai. Vậy mà lần trước nó lại chủ động dẫn em đến chỗ chị, nếu đúng như tính cách thường ngày của nó mà đoán ra thì... nó thật sự rất để tâm đến em."

Buổi tâm sự kéo dài không quá một tiếng, nhưng những lời chị ấy nói cứ văng vẳng bên tai cô. Bước chân nặng nhọc như đeo đá, bờ vai mỏi mệt như ngàn tấn sắt đè nặng, Lam Anh cảm thấy sức lực của mình không còn nữa...

"...Bố Huân là tử tù, khi Huân lên lớp năm cũng là lúc bố nó bị tử hình. Mẹ nó hai năm sau cũng qua đời vì ốm bệnh, Huân sau đó may mắn được một gia đình thương nhân nhận nuôi, hình như là bạn thân của mẹ Huân nên họ coi Huân như con đẻ. Tuy nhiên, nó vẫn sống với bà nội trong ngôi nhà giản dị, vậy mà cách đây không lâu bà nó mất rồi. Nghe nói đúng hôm thi GB, em có biết không, nó hớt hơ hớt hải chạy về mà chị còn lo nó không trụ nổi"

"...Có lẽ trái tim nó đã tổn thương quá nhiều nên tính cách không được tốt. Chị cứ nghĩ hai đứa yêu nhau đang định nói em thông cảm cho nó, nhưng... chắc chị nhầm rồi."

"Quán cà phê này cũng là quà sinh nhật bọn chị tặng nó đấy... biển tên, em thấy không? Là: Huân - cười lên nào! Chỉ cần nhìn thấy nó cười thôi, là bọn chị đã mừng lắm rồi ấy."


Khụy bệt dưới một góc tường, cô không thể bước nỗi được nữa. Ôm chặt lấy trái tim như bị xé nát, hơi thở bất ổn hòa cùng nước mắt tuôn rơi... Có phải cô đã mang đến tiếp cho anh ấy những chuỗi ngày đau khổ?!Nụ cười của anh ấy... là tay cô đã đốt cháy đến không còn cả tro tàn sao?

Anh ấy chưa bao giờ nói ra những vết thương mình phải trải qua với cô, luôn luôn là động lực cho cô, luôn luôn là bờ vai vững chắc cho cô thỏa sức ca thán khóc lóc. Vậy mà, nói là bên nhau, cô chưa bao giờ chủ động đưa bờ vai cho anh ấy dựa vào, chưa bao giờ tìm hiểu sao anh ấy lại thành ra như vậy?

Cô đã làm cái quái gì đây...?!

"Tối muộn rồi còn ngồi đây làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro