13.1. Lên phòng sếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bôi vừa thổi, anh ân cần đến mức làm trái tim cô quặn lên một hồi.

Nhìn mình trong gương, Lam Anh hạ quyết tâm không quan tâm đến con người ngồi trên cô hơn mười tầng kia nữa. Ừ thì cô biết rằng giám đốc của cô tên Trần Huân, tuổi hai sáu, bên người dắt bằng này bằng nọ đủ để nhấn chìm trình độ của cơ số quan chức khác, anh ta đẹp trai được nhiều người quan tâm. Thế thôi!

"Thế thôi!" - Lam Anh thở dài nhắc lại lời nội tâm vừa thốt ra.

Nếu mọi chuyện đơn giản như những gì vừa suy nghĩ, quả thật cô sẽ là một nhân viên xuất sắc. Thôi đi, Lam Anh phủi nhẹ, dù gì cũng cách nhau rất xa, anh ấy còn có vợ rồi, cô cũng là người có chồng, không nên tơ tưởng làm gì, không lại để tiếng xấu.

Chỉnh lại túi xách cùng bộ đồng phục mới, Lam Anh vui vẻ sải bước đến công ty. Bầu trời Hà Nội những ngày xuân thật đẹp, chỉ ghét cái thỉnh thoảng có vài cơn mưa phùn đến bất chợt khiến người đi đường không biết làm sao. Nhưng nó cũng giống như tâm trạng của cô vậy, còn anh như mưa phùn, đến rồi đòi hỏi thấm sâu thật sâu rồi lại ra đi rất lâu sau mới trở lại.

Nghĩ ngợi lung tung, cô đã đến công ty từ lúc nào. Hôm nay, Lam Anh phải chuẩn bị tinh thần cho bài kiểm tra thứ hai trong tháng và tìm cách bơ lác đống nhân viên nhiều chuyện mới được.

Đúng như dự đoán của cô, vừa bước chân vào phòng là y như rằng có bao nhiêu người thì bấy nhiêu cặp mắt to tròn hướng đến. Được cái, phòng chăm sóc khách hàng từ trưởng phòng cho đến nhân viên đều là nữ, thành ra, khả năng buôn bán xuyên lục địa có thể coi là số một.

Cố gắng bơ đi những cặp mắt thiếu thiện cảm, cô bước đến bàn trưởng phòng nói:

"Trưởng phòng, em đã đọc hết rồi."

"Vậy sao? Sau giờ ăn trưa đến gặp chị."

Quay người trở lại bàn làm việc với một xấp tài liệu mới, lại như mọi lần, tiếng gọi Lam Anh Lam Anh không ngớt. Nhiều lúc tiếng gọi đó còn quá quắt như thể cô như ôsin giúp việc cho họ vậy, không có trưởng phòng một cái là họ nhanh chóng coi cô như cái máy bán cà phê với trà di động. Hôm nay bọn họ còn làm bộ làm tịch nói:

"Lam Anh ra mua hộ bọn tôi trà sữa, về bọn tôi thanh toán."

Nói luôn là cô tự mua tự trả tiền cho rồi, đây là thế kỷ nào rồi mà vẫn còn bắt nạt bằng cách đi mua trà sữa chứ?!

Lẩm bẩm chửi thề vài tiếng nhưng rồi cũng miễn cưỡng bê hai túi ni-lông đầy trà sữa, nem rán và xoài xanh. Họ ăn vặt ghê hơn cả đám học sinh cấp ba, làm bà chủ bán hàng cứ nhìn cô mà phán xét. Chắc bà ta nghĩ, cái miệng nhỏ thế này mà ăn như mỏ khoét.

Ngượng chết mất!

Khệ nệ mang vác đến nỗi tay ấn thang máy không có, đang định dùng khuỷu tay nhấn mở cửa thang máy thì ở đâu đã có người nhấn hộ cô.

"Cám ơn, cám ơn." - Lam Anh xấu mặt chỉ biết cúi gằm chui tọt vào thang máy, mong rằng anh nhân viên đó không mách gì với sếp.

Cô đứng một bên, còn anh ta đứng một bên. Cô trung thành với mũi giày và sàn thang máy, tuyệt đối không ngẩng lên dù chỉ một chút, chỉ mong sao thang máy mở nhanh, không cô chưa chết vì bị đám mỏ khoét kia hành hạ thì đã chết vì ngượng rồi mất.

Ding!

Tầng năm thiên đường mở ra, nhanh lẹ bước ra nhưng đột nhiên thấy một bên vai nhẹ tễnh. Định thần lại thì hóa ra một túi nem và xoài đã đâu mất tiêu. Sợ hãi nhìn quanh, hóa ra nó đã thòng lõng ở tay anh chàng đi cùng thang máy. Cau mày thật chặt, sao lại có người vô duyên thế chứ, trong công ty cũng có trò ăn cắp vặt vậy sao? Đương định cho anh ta một trận thì lửa giận đang hừng hực liền bị chậu nước lạnh tàng hình dội cho tắt ngúm.

"Sao nào? Chưa học thuộc nội quy sao?" - anh nghiêng đầu nhìn cô.

"T...tô..."

"Mang đồ ăn vặt vào công ty bị trừ lương một hoặc hai tháng theo độ nặng nhẹ. Không biết à?" - anh vẫn rất kiên nhẫn đứng gây áp lực cho cô.

Không phải chứ, cô vẫn đang trong thời gian học việc không lương, lại còn bị trừ lương nữa hóa ra âm tiền à?!

"Giá... giám đốc, anh xem xem, nhiều như vậy sao tôi ăn hết được?!" - không hiểu sao lúc này cô lại run như cầy sấy thế. Chẳng phải đối diện là người mà cô nhớ thương hàng ngày sao? Cô đã nhanh chóng nhìn anh ấy là sếp từ bao giờ vậy?

"Vậy ai nhờ cô đi mua?" - anh nâng túi xoài cóc nem đủ loại lên trước mặt cô.

"Là...là..."

"Không nói nhiều, theo tôi về phòng cô trực thuộc."

"Huân... tôi..."

"Ngày mai tôi sẽ bổ sung điều luật, gọi tên của cấp trên phạt ba tháng lương. Đi!"

Anh từ bao giờ trở thành tên quan chức biết bắt nạt cấp dưới như vậy chứ? Cái gì mà điều lệ, cái gì mà trừ lương. Con người ai cũng có thể thay đổi như vậy sao? Như Kỳ hiền lành trở nên lạnh khốc, từ Huân lạnh khốc trở nên siêu lạnh lùng như quái vật thích bắt nạt người khác. Nếu đem chuyện đời cô vào ngôn tình, ắt hẳn sẽ tiêu thụ được kha khá đầu sách nhỉ!?

Miễn cưỡng đi theo gót chân anh, tay vẫn còn lủng lẳng túi trà sữa nóng có lạnh có, Lam Anh không đếm xuể hôm nay cô đã chửi thề bao nhiêu lần.

"Này"

"Oái"

Cái quay lại bất ngờ của anh làm cô giật mình, tay cầm túi cũng thả ra vô định. Trà sữa đổ lênh láng ra sàn, số còn lại thì tưới đẹp lên tất quần và váy của cô. Như thế khỏi nói, đây lại có cốc trà vẫn còn nóng hổi liền một đường thẳng đẹp hất vào chân cô, làm vừa ngạc nhiên xong liền bị cơn đau phỏng truyền đến làm cơ mặt cô co lại nhăn nhúm.

"Có sao không?" - anh hốt hoảng nhìn cô đau đớn mắm răng mắm lợi mà cau mày chặt.

"Khô... không sao!" - Lam Anh cố xua tay, nhưng thật ra cô đau gần chết.

Lo lắng thêm gấp bội khi nghe cô nói "không sao", không thêm nhiều lời, Huân liền bế xốc cô vào phòng vệ sinh ở tầng đó. Mấy anh trai đang vệ sinh thấy có nữ giới vào liền nhanh chóng chỉnh lại trang phục, định quát tháo thì lại nhìn bóng sếp qua gương nên những lời chửi mắng mau chóng nuốt vào trong. Xả xối nước lạnh vào chỗ phỏng, anh không ngần ngại dùng sức xé rách chỗ tất quần bị phỏng. Các nhân viên nam đứng đó chỉ biết lặng nhìn giám đốc hành xử cái tất quần tội nghiệp của nữ nhân viên kia, còn mặt của cô thì giờ đã thành màu xôi gấc mà không sao ngăn anh hành động được.

Xong xuôi phần sơ cứu, gấp gáp nhấn thang máy lên phòng làm việc ở tầng mười bảy, Huân không thể nhận ra rằng bản thân anh quá khẩn trương như thế.

"Không sao, chỉ là phỏng nhẹ, tôi có thể tự lo liệu. Xin hãy thả tôi ra."

"Trật tự, nói nhiều trừ năm tháng lương!"

Ai dạy anh thay đổi như vậy? Ai dạy anh cách bịt miệng người khác như vậy? Nhưng cũng không thể phủ định rằng, khuôn mặt anh lúc lo lắng rất đáng yêu. Giờ ngắm kĩ mới nhận ra, mái tóc lệch lạc không theo hàng lối hồi đại học giờ không còn, thay vào đó là mái tóc ngắn, cắt cao. Trán anh đẹp và rộng, sao giờ cô mới được thấy. Thời gian trong thang máy như lắng đọng, ôm lấy anh như thế này lại làm cô rùng mình nhớ đến cái ôm trong phòng truyền thống ngày đó. Trong lòng anh vẫn thật ấm áp và an toàn, dù anh lạnh lùng và quá quắt nhưng bên cạnh anh, thật sự làm cô cảm thấy vui vẻ, sự cô đơn lạnh lẽo như tan biến từ lúc nào không biết.

Bế ngang cô vào phòng làm việc, anh thư kí thấy anh như vậy cũng hiểu ý hợp tác mở cửa. Anh đặt cô lên ghế sô pha bên cạnh, chạy nhanh đến tủ thuốc cá nhân lấy ra hộp thuốc mỡ. Anh nhẹ nhàng lấy thuốc từ tuýp bôi lên vết phỏng giờ vẫn còn sưng đỏ. Vừa bôi vừa thổi, anh ân cần đến mức làm trái tim cô quặn lên một hồi.

"Cảm ơn" - cô nhỏ giọng nói.

Sau khi chắc chắn mọi chuyện đã ổn, anh mới thả cho cô chút không khí riêng tư.

"Chắc ba ngày nữa mới đỡ."

"Không sao, chỉ là phỏng nhẹ, tôi có thể tự mình chữa trị. Cảm ơn anh đã quan tâm."

Nghe những lời khách sáo của cô, anh không ngần ngại liền ngẩng lên nhìn cô xoáy sâu. Đôi mắt của anh đi đến đâu liền làm toàn thân cô run lên đến đấy. Như thể biết mình đang bức cô, anh liền thu hồi lại rồi đứng dậy nói:

"Không có gì, dù gì cũng một phần là do tôi."

"Vậy... tôi xin phép."

Đang định đứng lên thì lại bị anh chặn lại...

"Đợi chút" - Huân quay ra anh thư kí trước sau đứng chờ lệnh - "...cậu mua lại cho tôi..." - anh xòe bàn tay ra đếm đếm nhưng rồi bỏ cuộc thì đành quay lại hỏi cô - "...mấy cái thứ kia số lượng như thế nào?"

Lam Anh nghe thì phì cười, không phải trước đó anh còn đòi trừ lương vì ăn vặt sao, nhưng rồi cũng hiểu chắc anh không muốn cô bị hành hạ ở phòng làm việc nên cũng hợp tác báo cáo:

"Năm trà sữa, ba lạnh hai nóng. Bốn quả xoài xanh, ba hộp nem rán."

"Họ là cái giống gì vậy?" - anh nhỏ giọng rủa - "...cậu mua như cô ấy bảo. À..." - anh đánh mắt nhìn tất quần của cô bị anh xé mất giờ lộ mảng da thịt lớn - "...một đôi tất quần... như vậy nữa." - anh đánh mắt về phía chân cô.

Sau một hồi định thần, cả cô và anh thư kí đang ghi chép đều đỏ mặt, còn nhân vật chính tên Huân họ Trần chỉ khẽ hắng giọng rồi quay trở lại bàn làm việc.

"Cô ngồi đây chờ cậu ta mang đồ về thì có thể rời đi."

"Tôi ra ngoài ch..."

Chữ "chờ" còn chưa thốt ra hết thì đã bị cái lườm của anh chặn lại, cô liền phải ngoan ngoãn như thú cưng ngồi xuống ghế sa-lông. Nói thật, ngồi đây sướng hơn vì ấm và êm, nhưng ai bảo anh giờ là cấp trên của cô. Nghĩ đến đây cô lại khẽ thở dài, đoán chắc rằng số phận của cô tương lai sẽ là không được yên thân khi tin cô lên tận phòng sếp lớn ngồi thế này lọt ra ngoài.

"Làm việc có vất vả không?" - tuy anh vẫn chăm chăm vào văn bản trước mặt nhưng giọng điệu lại mang muôn phần quan tâm.

"Mới làm được nửa tháng... tôi vẫn đang học việc nên chưa được phát lương."

"Ừm"

"Nên... nếu anh muốn trừ lương, đợi ba tháng sau được không?"

Đôi tay kí văn bản liền chững lại giữa chừng, vì ngược sáng nên Lam Anh không thể thấy được nụ cười trên môi anh đã sớm nở. Trông anh lúc này, thật sự hạnh phúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro