12.3. Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn kỹ ra, cô không khỏi bất ngờ khi vị giám đốc trung niên cô vừa gặp... chính là anh!

5 NĂM SAU

Nói nghe có vẻ khó tin nhưng cô đã làm dâu được năm năm, giờ Lam Anh không còn là cô nhóc ngờ nghệch 19 tuổi ngày nào mà đã trổ mã thành quý cô 24 xinh đẹp. Ngồi lặng lẽ bên góc vườn, mái tóc dài đen được uốn nhẹ, từ góc nghiêng có thể nhìn ra được sống mũi cao, khuôn mặt thon gọn. Lam Anh thật sự phải cảm ơn năm năm làm "góa phụ" đã khiến cô có khuôn mặt V-line và thân hình gọn gàng đáng mong ước mà không cần phẫu thuật như thế.

Cuộc sống tẻ nhạt vẫn cứ trôi qua, người chồng được coi là "vạn người mong ước" của cô dường như xuất hiện trước mặt cô còn ít hơn cả trước mặt thư ký riêng. Kỳ của năm, sáu năm trước giờ không còn, không những cử chỉ thân tình, không những cái nhìn trìu mến, Kỳ - trong vai người chồng thật khác xa. Đi dự tiệc với mẹ chồng, mấy thím cứ hỏi em bé, cô chỉ biết cười trừ mà nghĩ thầm: ngay cả cầm tay cũng chưa bao giờ, huống chi "em bé"... Chỉ có một điểm là cô Duyên rất rất cưng chiều cô, cô ấy đối với cô như đối với con đẻ, ngay cả chuyện bí mật thương trường của viện trưởng cô cũng được tham gia. Nhiều lúc cô hỏi cô ấy: "Sao mẹ đối với con quá tốt như vậy?" thì cô ấy chỉ đáp: "Mẹ mong có con gái như con, nên có được con mẹ rất hạnh phúc". Nghe có vẻ lạ lùng, nhưng đó là niềm an ủi lớn nhất với cô trong ngôi nhà rộng lớn này.

Về Hương và Đăng, Đăng đã đi làm tại công ty gia đình còn Hương cũng đang thực tập tại công ty quốc tế. Nói đến chuyện tình của họ thì thật... hài hước nhưng cũng thật lãng mạn, có lẽ phải dành hẳn vài chương để kể mới hết được ngọt ngào. Hương ngày ở trường thì không đến chỗ cô, nhưng khi đi thực tập rồi thì thường xuyên đến. Hôm nào nó cũng ba la bô lô đủ thứ, chuyện công ty sếp hắc rồi đến chuyện cãi nhau với Đăng, nó dỗi chẳng thèm mở máy, làm anh trai hàn xẻng đang đi làm cũng phải bỏ giữa chừng để đi tìm. Lúc mới nghe thật buồn cười, cô cười đến ra nước mắt, nhưng rồi nghĩ đến bản thân lại thấy phiền lòng. Nhiều lúc Hương nó hỏi:

"Lam Anh, có thật Kỳ sẽ cho mày hạnh phúc không? Tao không tin anh ta chút nào? Đã năm năm rồi đấy, chúng mày kế hoạch lâu vậy sao?"

"Anh ấy bận, đang trong thời gian thể hiện để được ứng cử vào ban giám đốc, tao không có tư cách làm phiền."

"Tư cách cái đấm" - Hương cau mày - "Vậy mày có tư cách xua đuổi Huân chắc?!"

Huân... cái tên này, mỗi lần vang lên lại một lần đau đớn. Nhớ năm năm trước, sau hôm gặp nhau ở quán cà phê, cô mới biết anh đã lên đường đi Mỹ học tập. Lúc đó cô thật sự muốn chết quách đi cho rồi, sao cô lại có thể nói như vậy với người đi xa chứ. Cô đã tổn thương anh, giờ lại tổn thương gấp bội chỉ vì cái tính trẻ con ngốc nghếch...

"Anh ấy năm nay cũng 26 rồi nhỉ?" - Lam Anh nói vô định.

"Vâng vâng, chắc giờ vợ con đuề huề rồi ấy. Tài giỏi như Huân khối cô bám." - Hương chu mỏ nói - "Thôi muộn rồi, tao về đây. Hành hạ tên kia thế đủ rồi. Mày sớm lo liệu chuyện bản thân, chứ cứ làm "góa phụ" mãi, không thấy chán sao?"

Chiều tối mùa xuân mang hơi lạnh nhè nhẹ nhưng cũng đủ khiến Lam Anh phải quấn thật chặt chiếc khăn quàng. Nhìn ra phía cửa sổ rộng lớn mà tự hỏi, có thật anh đang rất hạnh phúc không?

Tiếng đẩy cửa phía sau làm cô khẽ giật mình, xoay người trở lại... là Kỳ. Theo thói quen cô sẽ chạy ra, nhưng bước chân ngừng lại khi thấy còn một cặp nam nữ nữa cũng bước vào. Cô gái không xinh lắm, nhưng cách ăn mặc thì tuyệt nhiên là con nhà giàu. Còn chàng trai phía sau, chỉ có thể dùng một từ diễn tả là: đẹp. Dáng người cân đối với bộ vest kẻ, mái tóc cắt cao, khuôn mặt phi phàm, đến ngay cả cách cởi giày cũng rất đáng chú ý.

"Anh về rồi à." - cô nhẹ giọng.

"Ừ" - đáp trả lạnh lùng như mọi khi rồi nhanh chóng quay sang đôi nam nữ - "...vào phòng làm việc nói chuyện."

Đôi nam nữ kia cũng chỉ nhìn cô lướt qua rồi theo gót Kỳ vào phòng riêng của anh ấy, đến ngay cả ngoảnh lại cũng không.

Lạnh lẽo và cô độc!

Cô biết than với ai?!

Đồng hồ điểm mười giờ, nhưng bọn họ vẫn bên trong. Hôm nay cô đang định nói với Kỳ cô sẽ đi xin việc làm, chứ cứ ở nhà thế này, thật sự cô sẽ lão hóa sớm mất. Nghĩ rằng hai người kia sẽ qua đêm ở lại giống như những người trước, nên cô có ý định làm phiền một chút.

Đi đến bên phòng làm việc, qua lớp cửa gỗ có cách âm nhưng cũng có thể nghe được chút ít, lọt vào tai cô là giọng của người đàn ông:

"Jason, có vẻ toàn bộ ý đồ đã được thực hiện nhỉ?!"

"Có lẽ vậy!"

"Jason, anh cứ định như thế đến bao giờ?" - giọng người phụ nữ vang lên.

"Cho đến khi chán thì thôi!"

Câu chuyện không đầu không đuôi khiến cô dấy lên chút tò mò, nhưng trước nay cô không phải kẻ thích nghe lén nên dừng ở đó, cô liền nhẹ gõ cửa. Sau vài giây chờ đợi, Kỳ bước ra khỏi thư phòng nhưng cũng nhanh chóng đóng lại.

"Có việc gì vậy?"

"Em muốn đi xin việc làm, ở nhà nhiều thật sự chán quá!" - Lam Anh hơi lo ngại.

"Được, tùy em!" - năm năm nay anh ấy trước những lời đề nghị của cô đều như vậy.

Khẽ đắng lòng!

Cô thật sự rất muốn khóc. Khi đám cưới, cô đã nghĩ sẽ được hạnh phúc bên Kỳ, ít nhất để cô có thể quên đi Huân. Nhưng, đến ngay cả ý nghĩ ích kỷ đó cũng không thể thực hiện. Nuốt ngược nước mắt, cô nói tiếp:

"Em nghĩ sẽ xin việc trong trung tâm thành phố, em lại ngại đi xe riêng, nên em có thể thuê nhà sống gần chỗ làm được không?"

Trước lời đề nghị đó khiến Kỳ hơi chút suy nghĩ, nhưng cũng nhanh thôi anh liền đáp lại:

"Anh có một căn chung cư ở trung tâm thành phố, em dùng nó đi, đỡ phải đi kiếm. Anh sẽ bảo mẹ thường xuyên đến thăm em. Xin lỗi, anh bận. Bao giờ có ý định dọn, báo anh trước."

Đóng cửa.

Anh sẽ bảo mẹ thường xuyên đến thăm em, chứ không phải là anh sẽ đến thăm em! Lúc đầu cô thật sự muốn hỏi tại sao anh thay đổi như vậy khi làm chồng, nhưng rồi nghĩ đến ân tình, cái nợ quá lớn để đổi lấy gia đình ấm cúng, cô đã nhịn. Dần dà thành quen! Cô nhớ trước đó anh đã nói nếu anh làm gì có lỗi thì hãy tha thứ cho anh. Có phải là chuyện này không?

Lặng lẽ tiến về phòng ngủ, có lẽ, cả đời của cô sẽ cô đơn và lạc lõng như vậy!

Cuối cùng thì sau "n" cuộc phỏng vấn lên xuống, cô cũng được làm nhân viên của tập đoàn Pinko - tập đoàn lớn nhất về sản xuất đồ nội thất, hàng gia dụng, vân vân... Chắc chắn cũng phải nhờ người mẹ chồng tuyệt vời của cô tác động vì trình độ không học đại học như cô khó lòng khấm khá. Cô được phân vào chi nhánh Pinko 1- công ty con sản xuất đồ chăn ga gối đệm trực thuộc tập đoàn Pinko, và là chi nhánh phát triển nhất trong bảy chi nhánh con của tập đoàn trong năm nay.

"Bà Duyên đừng lo lắng, vì cô Lam Anh đây chưa có kĩ năng nên cần phải học việc trong vòng ba tháng trước. Dù là công việc đơn giản nhưng chúng tôi rất đề cao uy tín."

"Mẹ, mẹ đừng lo!" - Lam Anh nắm tay cô Duyên nói.

"Vậy mẹ yên tâm rồi. Thằng Kỳ này..." - cô Duyên khẽ thở dài - "...chẳng quan tâm đến vợ gì cả. Mẹ sẽ bảo nó đến thăm con."

"Mẹ, không cần đâu. Anh ấy rất bận, con thật sự không muốn làm phiền."

"Con gái mẹ, sao con lại như vậy chứ?" - cô ấy vuốt dọc mái tóc cô - "Nhà con, mẹ đã chuẩn bị hết rồi, nhớ tự chăm sóc bản thân biết chưa?"

"Con nhớ rồi, cảm ơn mẹ!"

Ngày đầu tiên đi làm, mọi thứ đều mới mẻ, nó mới đến nỗi khiến cô cảm thấy choáng váng. Dù không nhiều nhưng hiện tượng ma cũ bắt nạt ma mới vẫn còn tồn tại, đặc biệt là mấy cô nhân viên vì biết cô chạy cửa sau để vào nên không khỏi liếc xéo nhìn đểu. Lam Anh nhắm mắt, bịt tai coi như không biết, cô chỉ muốn chuyên tâm vào tập tài liệu về khách hàng trước mắt. Vậy mà đâu có yên ổn, hơi chút là:

"Lam Anh, pha cho tôi cốc cà phê"

"Lam Anh, lấy cho tôi cốc trà nóng"

"Lam Anh, Lam Anh...."

Đầu óc quay cuồng cho đến gần trưa mới được yên thân, coi như bữa trưa hôm nay đi tong vì ngày mai trưởng phòng sẽ kiểm tra cô, nên đành nhịn để ngồi đây học thuộc lòng. Đang cố gắng nhớ mấy vấn đề nổi cộm thì ở đâu một người đàn ông trong bộ vest xám, hớt hơ hớt hải chạy vào phòng của cô, giọng điệu cũng lạc đi do chạy gấp:

"Trưởng phòng Thư đâu?"

"Chị ấy không có ở đây ạ!" - cô lễ phép nói.

"Trời ơi, giám đốc mới về nhận chức mà chạy đi đâu không biết!"

Nhún vai một cái, cô lại từ tốn quay về công việc của mình, việc giám đốc chắc chắn không phải vấn đề cô có thể lo liệu.

Hăng say đọc tài liệu đến lúc ngẩng lên đã là bảy giờ tối, cũng là lúc cái bụng réo liên hồi. Thở dài ngao ngán, cô đẻ năm Tuất chắc không phải là tuất quý tộc mà là tuất bị ghẻ lạnh, nên giờ khốn khổ không kể đâu cho hết. Xếp gọn tài liệu, cho vào túi sách để đem về nhà đọc, cô mới chợt nhận ra các phòng khác đã tan từ sớm, chắc giờ chỉ còn mình cô.

Hướng đến thang máy nhấn tầng một, vì quá mệt mỏi nên cô một đường đi thẳng ra phía cửa. Nhưng chợt tiếng gọi lớn ở phía bên phải làm cô theo quán tính ngẩng lên...

"Giám đốc, giám đốc quên chìa khóa."

Lưng vị giám đốc kia thật đẹp - đó là suy nghĩ của cô khi nhìn dáng người cao cao, chắc phải đến mét tám. Một tay đút túi quần, còn một tay nắm chìa khóa gì đó, ông ta rất có khí chất, dù chỉ là nhìn sau lưng cũng đủ biết là người cương trực và làm việc nguyên tắc.

"Dáng trẻ thật!" - cô không ngờ giờ còn có giám đốc trung niên mà dáng lại trẻ như vậy. Cũng khá khen cho tổng giám đốc có mắt nhìn người.

Bước ra ngoài thì trời có mưa phùn, cô lại không đem theo ô. Không biết có phải ông trời rất ghét cô không, sao toàn đem đến xui xẻo cho cô vậy? Nhưng cái sự xui nó không dừng lại ở đó, ở xa xa có một vị tiểu thư đài các bước xuống xe, trong bộ đầm lộng lẫy, cô ấy nhìn thẳng về phía cô đang đứng mà soi xét.

Lam Anh hiểu tại sao cô ta lại làm vậy, vì... đó là Nam Mi, vị tiểu thư với đầy bàn thức ăn mà chỉ nếm qua như vua chúa trong quá khứ, vị tiểu thư lịch sử của Emerald. Trong thời gian ở nhà, cô còn biết thêm một chuyện nữa là Nam Mi đã sớm được đính ước với Huân. Không biết anh ở nước ngoài thế nào, nhưng trong nước, cô con gái cưng của chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước cứ vài tháng lại lên báo nhắc lại cho toàn thể nhân dân biết chồng mình đang học tập và làm việc ở Mỹ, sẽ sớm trở về và kết hôn. Lúc đó, Lam Anh mới nhớ lại thái độ ăn như chết đói của anh lúc nhìn thấy Nam Mi trong nhà ăn. Giờ cô mới hiểu, nội tình là như thế nào. Có lẽ nếu là thời gian còn yêu nhau, cô sẽ giận anh lắm vì anh đã giấu cô một chuyện hệ trọng như vậy. Nhưng... lúc cô biết thì đã là câu chuyện của ba năm sau đó, bản thân... dù muốn thì cũng chẳng có lấy một vị trí để hỏi anh.

"Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây!" - Nam Mi đã tiến sát cô từ bao giờ.

"Cậu..."

"Tôi tưởng cậu làm vợ của con trai viện trưởng thì phải ăn sung mặc sướng lắm chứ? Sao lại đi làm nhân viên thế này?"

"Không cần cậu quản!" - dù không chạm mặt nhau nhiều, nhưng mỗi lần tình cờ gặp cô ta trên đường hoặc tiệc tùng gì đó, là y như rằng cô được nghe những lời chọc ngoáy bóc mẽ. Có lẽ cô tổn thương chồng sắp cưới của người ta, nên người ta hận cô... cũng phải! Nên... không muốn đối đáp thêm, Lam Anh nói - "Tôi đi trước."

"Khoan" - nhanh như cắt, Nam Mi nắm chắc lấy khuỷu tay cô - "Cậu hẳn rất muốn gặp một người đúng không?"

Vừa dứt lời, cô ta liền như chim sẻ tươi cười đi về phía sau, cố dẫn dụ sự chú ý của cô về hướng đó.

Khuôn mặt này đã lâu rồi mới gặp... từng đường nét vẫn vậy nhưng có lẽ do vất vả bận rộn nên có chút trai sạn, thêm chút điềm tĩnh cương trực, giờ ở anh không còn là mùi vị công tử như khi học đại học mà là mùi vị đàn ông lồ lộ khó cưỡng. Nhìn kỹ ra, cô không khỏi bất ngờ khi vị giám đốc trung niên cô vừa gặp... chính là anh! Sau năm năm không gặp, giờ anh đã là giám đốc của chi nhánh tập đoàn lớn, anh thật sự rất tài giỏi! Đôi mắt rơi vào lồng ngực rộng lớn, vòng tay của anh vẫn lớn như vậy, có lẽ bên trong đó rất ấm, nhưng giờ bên anh đã có người con gái khác, không những thế hai người còn đeo nhẫn cùng nhau. Cô biết Nam Mi cố tình khoe ra cặp nhẫn vàng trắng đó, cô biết cô ta muốn cảnh báo cô: Huân vẫn luôn là của Nam Mi này rồi...

Đôi mắt đẹp khẽ mở rộng khi nhìn thấy Lam Anh, anh tập trung vào cô đến nỗi để mặc kệ cho Nam Mi tựa vào ngực mình. Cô ấy đã lớn lên rất nhiều, cơ thể cũng toát ra hình dáng của người phụ nữ trưởng thành. Anh không nghĩ có thể gặp lại cô, anh cũng không cho phép mình biết thông tin gì về cô, nhưng hẳn là tên bạn thân chết tiệt tên Đăng đó luôn "báo cáo" chi tiết tình hình của cô cho anh, thế nên anh mới biết cô sống không hạnh phúc.

"Đã lâu không gặp." - anh mở lời trước.

"Đã lâu không gặp." - cô đáp lại trong ngượng ngùng.

"Huân, chúng ta còn buổi gặp mặt với cha, anh không quên đấy chứ? Em bảo chú lái xe về rồi nên anh đưa em đi nha!" - Nam Mi chen ngang phá vỡ sự cái nhìn trao đổi giữa anh và cô.

Sực tỉnh!

Phải, giờ anh đã có người vợ quyền lực ở bên cạnh, cô nên dừng mơ tưởng và đánh giá vẻ bề ngoài của anh đi là vừa. Cúi người thành khẩn, cô nói lễ độ như nhân viên trước mặt sếp:

"Xin phép."

Nói rồi quay người bước đi.

Mặc kệ mưa phùn làm ướt tóc. Mặc kệ người mệt mỏi rã rời. Nước mắt không kiềm chế được lại tuôn rơi. Có thể cho cô tủi thân một chút được không? Một chút thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro