3.2. "Không tha thứ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Anh không chắc bản thân có muốn mở viên kẹo ấy ra xem thử không, nhưng cứ nghĩ đến việc cô ấy vì anh mà khóc, anh lại thấy cảm giác kì lạ len lỏi trong mình...

"Á... cái gì cơ? Thật á?"

"Mày nhỏ tiếng một chút." - Lam Anh đưa ngón trỏ lên miệng suỵt suỵt con nhỏ đối diện rất không ngoan ngoãn mà nhảy chồm chồm khi nghe cô kể chuyện gặp Huân vào thứ hai.

"Uầy uầy, tầm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi đấy nhá." - Hương đá mắt sang nhìn cô, mặt nó lộ rõ gian tà.

"Tao chỉ đi xin lỗi anh ấy thôi, giết giết cái gì. Tao cũng không mơ tưởng quá xa hoa đâu. Anh ấy nhận lời xin lỗi là tao vui lắm rồi."

Lam Anh đưa cốc trà lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ thôi nhưng đó là tất cả những tâm tư, những thứ tình cảm sét đánh, những phút chốc nhớ thương, những lúc không kiểm soát nổi con tim của tuổi mới lớn; cô nuốt trọn nó cùng vị chan chát lại ngòn ngọt của cốc trà trên tay. Ngày mai thôi, ngày mai thôi sẽ vất bỏ được gánh nặng gần nửa tháng qua đeo trên lưng. Hồi hộp ư? Có chứ. Tim đập rộn ràng ư? Sao không. Nhưng sẽ không giống như chút điên loạn của buổi đầu thổn thức, chỉ là đi gặp người khác phái nên có chút thiếu tự tin. Mà anh ấy còn là nạn nhân, để một hung thủ như cô thốt ra lời xin lỗi, không run mới lạ.

Khẽ nhoẻn miệng cười, Lam Anh có một câu hỏi cho riêng mình: Đây là có đúng là kết thúc? Hay sẽ mở ra một trang mới cho sự bắt đầu? Bắt đầu ở đây đơn giản chỉ là bạn bè cũng được, một người tài giỏi như Huân, cô rất muốn được kết bạn. Ít nhất thì khi về đến nhà cũng có thể tự tin mà khoe với mẹ: Con đây quen hẳn được anh đứng đầu ngành tài chính trong học viện, mẹ đừng hòng bảo con hay chơi với bạn dốt nữa nhé....

.........

Thứ hai là ngày cô có tiết học buổi chiều, nhưng vì buổi hẹn với anh mà có muốn ngủ nướng cũng không được. Thức giấc từ sáu giờ sáng, Lam Anh với tay tắt chuông điện thoại mà tối qua đặt tận đến tám rưỡi của mình. Tự cười với bản thân, cái kiểu này đúng như học sinh cấp hai buổi đầu tiên được đi tham quan qua đêm với các bạn, hồi hộp đến nỗi không ngủ được.

Dậy làm vệ sinh cá nhân đâu đấy, Lam Anh quyết định sẽ chạy bộ một chút cho khỏe người; dù gì ngôi trường rộng thế này, không gian xanh cũng không thiếu, bỏ một chút thời gian hít thở không khí trong lành buổi sáng cũng là một ý kiến hay. Thế nên, nhẹ nhàng mở cửa để tránh đánh thức mấy con heo vẫn còn đang vo vo trong phòng, với bộ quần áo thể thao gọn gàng, Lam Anh sẵn sàng lên dây cót tận hưởng không khí ở vùng thôn quê trong lành này

Thật không làm bản thân thất vọng, không khí quanh đây thật tuyệt! Chim hót, nắng nhè nhẹ, thỉnh thoảng có vài cơn gió thu man mác thổi qua làm mọi thứ mệt nhọc, chán trường đều tan biết hết. Bộ não vận động hết công suất giờ đây nhàn hạ trước mùi cỏ mát, đôi mắt mờ đi vì bài tập cũng thoải mái nhắm nghiền tận hưởng con đường vắng chỉ có mình mình. Tại sao cô lại bỏ qua nửa tháng trời chỉ để ru rú trên giường vào mỗi buổi sớm, từ nay cô sẽ chăm chỉ dậy tập thể dục hơn!

Fighting!!

Đang cổ vũ tinh thần hăng hái là thế, đang tận hưởng mùi vị thanh mát là thế và đôi mắt cũng đang nhắm nghiền thảnh thơi như thế... chợt...

Uỵch!

Lam Anh đâm phải một người đi ngược lại, không biết là ai chỉ biết lúc này mắt cô hoa loạn hết cả lên, thân thể cũng hôn đất tự do.

Đau điếng cả người, đang định quay lại xem ai đã đâm vào mình, thì một giọng nói rất dễ nghe cất lên bên tai cô:

"Bạn có sao không?"

Cô quay người lại, thật đúng là hiệu ứng miễn phí từ mặt trời buổi sớm đã làm khuôn mặt của người đó đột nhiên tỏa nắng dễ sợ. Anh ta không có đôi mắt quyến rũ như Huân, không có chiếc mũi cao như Huân, không có đôi môi ma mị như Huân, cũng không có mùi hương nhè nhẹ như Huân; nhưng từ người này lại có vị của một người đàn ông trưởng thành. Ngay cả cách anh ta nhìn cô cũng là gì đó nhẹ nhàng chứ không phải ánh nhìn soi xét như Huân.

"Như Huân..." - Lam Anh tự giật mình với bản thân khi cứ đem người trước mắt so sánh với một hình mẫu đó là: "Như Huân". Chết giở, từ bao giờ cô lại có cái kiểu so này so nọ như thế?

"Bạn không sao chứ?" - anh ta thấy cô không nói gì, mặt mũi còn ngẩn ngơ thì tưởng cô bị ngã dẫn đến đầu óc có vấn đề luôn rồi.

"À... không sao." - Lam Anh kéo mình ra khỏi mớ suy nghĩ vớ vẩn. Nắm lấy tay của anh ta lấy lực đỡ thân dậy, Lam Anh phủi tay phủi quần áo rồi trả lời anh ta.

"Là tôi không để ý, xin lỗi bạn nhé." - anh ta cười tươi để lộ chiếc răng khểnh.

Lam Anh cười nhẹ, khẽ cúi đầu để tránh ánh nắng mặt trời đã lên cao - "Không sao, là tôi đi không để ý, cậu không sao chứ?"

"Tôi không sao, hình như bạn cũng đang tập thể dục đúng không? Cũng hơn bảy giờ rồi, nếu không ngại, tôi mời bạn đi ăn sáng. Coi như xin lỗi bạn." - anh ta rất vui vẻ mời cô.

Nghĩ một lúc thấy cũng không có gì là không thể. Từ giờ cho đến lúc gặp anh ấy còn hơn hai tiếng nữa, không có vụ va chạm và mời mọc này thì cô cũng sẽ lũn cũn đi ăn một mình thôi. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô đồng ý đi theo anh ta về nhà ăn để chén bữa sáng.

Vào đến nhà ăn, anh ta rất lịch sự mà lấy cho cô một xuất phở bò đầy đủ gia vị. Không những thế, anh ta còn rất ga lăng mời cô một cốc cam ép và lau đũa thìa dùm cô. Ở trước mắt người này, chợt có cảm giác gì đó gần gũi lại không quá ngượng ngập vì đây là lần đầu tiên.

"Bạn bao tuổi, học ngành nào?"

"Tôi học năm nhất, học quản trị kinh doanh. Còn bạn?"

"Vậy sao?" - sau câu nói đó, anh ta không vội trả lời cô ngay. Trước tiên là nở nụ cười ám ảnh bởi chiếc răng khểnh duyên, rồi sau đó là ăn liền mấy gắp phở, uống một ngụm nước cam đâu đấy; anh ta bắt cô mở to mắt, tay đơ chờ đợi mãi mới chịu trả lời.

"Anh là Kỳ, sinh viên năm cuối, anh cũng học quản trị kinh doanh."

"Ôi vậy sao, em xin lỗi." - anh ta thật biết cách làm cô đờ đẫn rồi dội gáo nước lạnh cái ào khiến cô không đâu cũng cảm thấy ngượng. Nhưng cũng chẳng kéo dài quá lâu, nụ cười của anh ta mau chóng giúp cô trấn an được sự ngượng ngùng sắp ặc lên tận mũi... tiếp tục vui vẻ vừa nói chuyện vừa ăn, đồng hồ đã quay tít một vòng lúc nào không hay.

Sau khi mời cô ăn - gọi là quà xin lỗi, Kỳ còn rất tốt bụng mà đưa cô về ký túc. Trên đường hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, từ việc hỏi han cô đã quen với cuộc sống mới chưa, rồi anh ta kể về trải nghiệm của chính mình trong bốn năm ở dưới học viện này. Kỳ còn rất vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm học tập cho cô, kể tên vài ông thầy rất hắc ám mà tương lai cô phải chạm phải, những môn học khó nhằn mà tới đây cô phải vùi đầu mỗi đêm. Và cuối cùng...

"Có gì khó hiểu cứ qua hỏi anh, anh học cũng gọi là tạm ổn thôi nhưng anh có tư liệu để giúp em thi qua." - Kỳ cười tươi trước khi tạm biệt cô ở đầu cổng ký túc nữ.

"Vâng, em cám ơn anh nhiều lắm. Buổi sáng hôm nay rất vui." - Lam Anh cũng rất lịch sự đáp lại sự nhiệt tình của Kỳ.

"Vậy em vào đi, anh phải đi rồi. Chúng ta sẽ còn gặp nhau!"

Tuy câu nói cuối của anh ta có phần khó hiểu, nhưng cũng không làm Lam Anh suy nghĩ quá lâu. Nhìn dáng vẻ vững chãi của Kỳ bước đi dưới ánh nắng, cô chợt thấy chút gì đó lưu tâm. Cũng vì anh ta nói chuyện quá ư là hợp với cô, lại còn rất biết cách đưa đẩy câu chuyện - một việc mà xưa nay cô có cố cũng không thể làm được. Ngữ tưởng gặp người lạ sẽ chỉ là những cái cười xã giao hay những câu chuyện nhạt nhẽo, nhưng đi với Kỳ - cảm giác đó bị đá đi đâu mất tiêu. Thú thật, một chút lạ lùng ngại ngùng cũng không có, bên cạnh anh ta hoàn toàn là sự thoải mái đáng ngạc nhiên

Nhún vai một cái, Lam Anh khẽ mỉm cười rồi cũng bước vào kí túc. Chuyện hệ trọng lúc này không phải là giải thích sao ở bên người lạ lại cảm giác gần gũi, mà là tại sao ở bên con người quá quen mặt lại cảm thấy ngại ngùng? Tập rượt cả chủ nhật, không biết cô có thể làm tốt không? Hít một hơi thật sâu, tự nhủ thầm: Cố lên!

...........

Mười giờ hai mươi, Lam Anh đã đứng đợi ở trước cổng đi vào Golden Bell. Nhìn đội ngũ bảo vệ hùng hổ đen ngòm, một chút ý định tiến sâu vào trong cũng phải mau chóng đá đi. May thay Golden Bell là nơi đẹp nhất học viện vì cây xanh ở đây um tùm, râm mát thoải mái. Chọn cho mình chiếc ghế đá dưới gốc cây bàng có những tán lá rộng khắp vươn dài; Lam Anh ngồi đó, cảm giác hồi hộp giờ đây đã nhuốm trọn toàn bộ cô. Chiếc váy xếp ly màu hồng phấn kết hợp với áo sơ mi trắng cách điệu, tóc dài đen nhánh được cột đuôi gà; Lam Anh nhẹ nhàng thanh tịnh mà xinh xắn; tuy vậy có ai đoán được, trong cô giờ đây hỗn độn hệt như tivi nhiễu sóng.

Chút chút lại nhìn đồng hồ, từng tích tắc qua đi là tim cô lại đập lên một hồi. Một phút trôi qua mà cảm giác như cả tiếng rồi... vừa nhấc đồng hồ lên, thấy lâu lâu, Lam Anh lại tiếp tục xem; kết quả rõ rành rành là kim giờ còn chẳng chịu di chuyển. Giờ đây, cảm giác của cô là: Nếu chỉ thấy anh bước ra thôi, chắc cô sẽ vì vỡ tim mà té xỉu. Biết thế nghe lời Hương mắm nên đến muộn một chút, thấy anh rồi sẽ đỡ hồi hộp hơn. Đây lại đến sớm thế này, để giờ cô như quả bom nổ chậm, sẵn sàng "bùm" bất cứ lúc nào.

Đôi mắt nhìn chăm chăm về phía dải đường nối từ tòa nhà ra cổng, cô không biết mắt cô chớp bao nhiêu lần nhưng hình như là mí mắt bị đơ rồi. Khẽ thở dài, hơi đánh ánh mắt sang một bên... đúng thời khắc đó, hình bóng anh xuất hiện...

Anh ấy kia rồi, anh ấy kia rồi.

Trong cô hối thúc bản thân là vậy, nhưng bên ngoài thì đã ngây dại toàn bộ. Cơ thể cũng không cho phép cô ngồi nữa mà rất tự nhiên đứng thẳng lên. Anh ấy bước đi trong sự nhàn hạ, thảnh thơi; vẫn là bộ đồng phục GB quen thuộc với áo trắng sơ mi, quần đen, ca-vat đen; nhưng với kiểu mặc nổi loạn của anh, trông nó thật giống một bộ quần áo thời trang nào đó để đi chơi. Củ ấu ca-vat nới lỏng lệch lạc trên cổ áo, áo sơ mi bỏ thoáng ra khỏi quần, anh ấy còn không thèm đi đôi giầy tây mà trường phát - thay vào đó là đôi giày thể thao cổ cao khỏe khoắn màu đen trắng. Bàn tay nhàn hạ của anh đưa lên chỉnh chỉnh phần gáy tóc hỗn độn... Anh có cái vẻ gì đó của một tên con trai mới lớn, lại đâu đó phảng phất mùi vị của cậu trai hai mươi cộng. Từ anh ấy luôn luôn toát ra sự kì lạ muốn khám phá!

"Đợi tôi lâu chưa?" - đống suy nghĩ dài dằng dặc của Lam Anh cũng đủ giờ cho anh đi đến đứng trước mặt cô như thế này.

"A... dạ... không lâu lắm." - Lam Anh giật mình, lại ngại ngùng hơi đứng lùi ra phía sau.

Anh không nói gì, rất khoan khoái mà ngồi xuống chiếc ghế đá mà cô ngồi trước đó. Dáng ngồi thoải mái, không gò bó; anh để khuỷu tay mình dựa trên thành ghế. Đánh mắt về phía cô, anh hỏi:

"Đứng vậy nói chuyện có ổn không?"

"À... vâng" - tại sao chứ? Tại sao cứ ở cạnh anh là cô lại như con ngốc thế này? Ừ thì cứ cho là cô bình thường cũng chẳng giỏi giang gì, nhưng không đến nỗi ú a ú ớ như thế này.

Lam Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, cô không dám ngồi sát hơn vì nếu như vậy, cánh tay đang dang rộng của anh trên thành ghế sẽ như nuốt trọn cô mất. Giống như, anh đang ôm cô vậy! Lại còn vì mùi hương đó nữa, thứ mùi nhè nhẹ mà như thuốc phiện khiến ngửi một lần lại muốn ngửi lần hai. Cô sợ rằng tiến sát thêm nữa, hương thơm đó sẽ khiến tâm trí cô bị đánh loãng mà phát ngôn bừa phứa.

"Anh dạy xong rồi ạ?" - cô lấy hết sức bình sinh để hỏi han anh.

"Ừm!" - anh trả lời lơ đãng, đôi mắt lại hướng lên nhìn tán cây bàng trên đầu. Cứ như đây là lần đầu tiên anh ngồi đây vậy!

"A... anh có mệt không?" - bắt đầu nói luyên thuyên.

Đang trong trạng thái ngửng cổ, nghe cô hỏi, anh lập tức cúi xuống nhìn cô, đầu hơi nghiêng, mắt anh cũng không bộc lộ mấy cảm xúc - "Không - mệt!"

"Vậy tốt rồi." - ôi mẹ ơi con run quá, bí quá, biết nói gì đây - "Em... em muốn đến... để xin lỗi anh!"

"Tôi đang nghe đây!" - anh vẫn khuôn mặt đó, thái độ đó, giọng nói đó.

"Trong hai chuyện vừa qua, em thật sự xin lỗi anh. Em không cố tình để anh gặp xui xẻo với em vậy đâu, chính bản thân em cũng không ngờ hai lần em đều đổ cà phê lên người anh..." - Lam Anh quay lại đối diện anh, bàn tay mở giơ lên ngang đầu - "...em thề là giờ em không mang cà phê theo nữa rồi...Dù rằng em rất thích uống nó." - cô cúi đầu thú nhận.

"Vậy nên, em rất muốn xin lỗi anh. Em biết anh rất chán ghét khi gặp em và em cũng hứa sẽ không làm phiền anh nữa nếu anh đồng ý tha thứ cho em. Nếu anh đồng ý, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, đây là lời hứa danh dự." - đoạn đầu thì có vẻ hùng hồn, nhưng câu cuối hình như có nhuốm mùi nuối tiếc thành ra cô nói nhỏ hơn hẳn một bậc. Khuôn mặt cũng vì đó mà hiện lên nỗi buồn mang mác.

Anh nhìn cô liến thoắng một hồi, rồi lại nhìn cử chỉ hành động trên khuôn mặt và tay chân của cô. Đúng là trong đầu cô gái này không chứa những thứ mà trong não anh đang chứa. Ngây ngốc, khờ khạo nhưng cũng có vẻ như là một viên kẹo mới vẫn được bọc trong giấy bạc. Anh không chắc bản thân có muốn muốn mở viên kẹo ấy ra xem thử không, nhưng cứ nghĩ đến việc cô ấy vì anh mà khóc, anh lại thấy cảm giác kì lạ len lỏi trong mình...

Suy nghĩ một lúc, cũng từng đấy thời gian anh nhìn cô xoáy sâu, làm Lam Anh rõ ràng đang đứng trong một bầu không khí rộng rãi thoáng đãng thế này mà lại cảm thấy khó thở lạ thường; anh nói:

"Không tha thứ."

"Dạ?" - Lam Anh bật nói, ngạc nhiên đến giật mình.

"Câu trả lời đó, giờ tôi phải đi rồi."

Anh không nói thêm, thu gọn mình rồi đứng dậy... bước chân đi được hai nhịp thì bị cô chặn lại trước mặt.

"Vậy em phải làm sao để anh tha thứ cho em?" - Lam Anh dang hai tay chặn anh, cô thật không hiểu sức mạnh ở đâu? Chắc có lẽ cứ nghĩ đến phải đeo gánh nặng này trên lưng thêm nữa, nên mới có phản ứng như vậy.

"Không biết!" - anh lạnh lùng thả cho một câu chí mạng, rồi lặng lẽ nghiêng người bước qua cô.

Lại lần nữa nhìn bóng lưng anh dần khuất sau con đường dài, Lam Anh ngẩn người trước sự việc vừa diễn ra. Quá ít chữ, quá ít tình huống, làm sao để tiêu hóa đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro