3.1. Nhoẻn miệng cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khẽ nhoẻn miệng cười, anh nói bừa một ngày - vì chính xác tuần tới anh không có giờ!  

"Chè Lam, đừng khóc nữa." - Hương ôm lấy vai cô, bàn tay mềm mại không quên lau đi những giọt nước mắt vẫn không ngần ngại tuôn rơi.

Nếu nói muốn xin lỗi anh, thì giờ chắc đã hết hi vọng. Nếu nói thích anh, thì chắc đây là kết thúc! Cô cứ đứng ở đó, vùi mặt vào hai lòng bàn tay úp, không có tiếng khóc, chỉ có lòng đau cắt xé hòa cùng tiếng nấc nghẹn.

"Cô em..." - Đăng cũng không biết phải làm sao trước tình hình trước mắt, bàn tay anh rất muốn đưa lên an ủi nhưng lại bỏ lửng giữa chừng.

Vội lau nước mắt, cô cúi gập người xin lỗi mọi người và Đăng ở trước mặt vì đã làm phiền đến công việc của họ; rồi cũng khẩn trương bước ra khỏi "Cửa thoát hiểm". Lúc này cô chỉ muốn trốn ở đâu đó khóc thật to để bỏ đi tảng đá đang ngạo nghễ án ngữ trong lòng cô lúc này. Hương thấy cô vội chạy đi thì liền định đuổi theo, nhưng cẳng tay đã bị ai đó nắm chặt giữ lại:

"Từ từ đã bạn trẻ, cô em thì tôi có thể tha, chứ bạn trẻ thì ở lại nhé!" - Đăng nắm lấy cổ tay lỏng lẻo của Hương, hơi nghiêng đầu nhìn nó rồi lạnh lùng thả ra cái câu điếng người ấy.

"Ơ..." - tình huống oái oăm này Hương chưa nghĩ qua thì liền bị hù cho đứng tim.

"Mọi người học tiếp đi, để tôi đưa bạn này lên phòng kỉ luật cho." - Đăng một tay vẫn nắm chắc Hương, tay kia nhàn hạ đút túi quần, còn cái miệng đẹp không ngớt nở nụ cười cám dỗ đồng loại.

Vậy là chả ai nói gì, cứ mặc để cho Đăng kéo "kẻ xấu" đột nhập Golden Bell lên phòng kỉ luật. Hương bị lôi đi thì mới sống dậy khỏi tình cảnh trớ trêu! Lúc này cô định thần liền vùng vẫy khỏi tay Đăng, mặt mày đen kịt vì tức giận, miệng thét liên hồi:

"Anh thả tay tôi ra, ai cho anh nắm tay tôi."

"Anh đây không có nhã hứng nắm tay em đâu, nhưng nếu anh thả ra em chạy mất anh biết làm sao." - Đăng đột nhiên quay lại, ánh mắt nhu tình lướt qua khuôn mặt đang đỏ bừng vì giận dữ của Hương - "...dạo này điểm anh hơi tụt nên thầy cô quên anh, may thay anh lại bắt được kẻ đột nhập GB... coi như đánh bóng lại mình vậy."

"Anh bị thần kinh à, thả tôi ra!" - bị Đăng trêu đùa, Hương giận tím mặt, cố vùng vẫy đến nỗi đôi chân xưa nay yếu mềm lại rất tự tin mà "Hự" cho anh một nhát vào đúng trung tâm vũ trụ.

"..." - Đăng bị cú đá bất ngờ liền thả tay Hương ra. Anh ngồi khuỵu xuống, chống tay xuống nền đất bỏng rát, mồ hôi cũng túa ra vì đau buốt.

Hương thở hồng hộc, tuy biết mình hơi quá chân nhưng không làm vậy cô sẽ bị lên phòng kỉ luật mất. Mà cô cũng biết, bị phát hiện đột nhập vào "cơ quan đầu não" này nhẹ thì kỉ luật, nặng thì khăn gói quả mướp về nhà. Cũng phải, mấy người trong GB là nhân tố đóng góp trong đề thi của viện nên công tác cảnh vệ rất cao.

"Xi... xin lỗi!" - thả cho một câu để lòng đỡ áy náy, Hương chạy thẳng về phía trước. Coi như anh đã giúp Lam Anh thoát rồi thì cũng giúp cô thoát luôn đi.

Đăng đau điếng đến mờ cả mắt, nhìn bóng lưng của Hương gấp gáp rời khỏi, tuy mồ hôi vẫn ròng ròng trên trán nhưng môi lại khẽ nhếch cười: Chết tiệt, con gái mà khỏe như voi!

Trong lúc đó:

"Anh Huân, anh đi chậm lại chút đi." - Mỹ Linh cố gắng chạy theo anh phía trước.

Về phần mình, Huân chẳng để ý đến tiểu thư xinh đẹp Mỹ Linh đang mướt mồ hôi vì đuổi theo anh. Mang nỗi bực dọc vốn có trong lòng chì chiết xuống đôi bàn chân, mỗi bước đi của anh nặng thêm vài phần. Không dừng lại ở đó, mấy cô gái rảnh rỗi không ngồi học mà lại lượn lờ gần khu kí túc nam, thấy anh là liền bu lấy hỏi han.

"Anh Huân, sao áo anh bẩn thế này?"

"Anh Huân, có ai đổ cà phê lên người anh đúng không?"

"..." - anh đứng bất động trước "hàng rào" làm bằng xương bằng thịt, bản thân không biết làm gì lúc này.

"Các bạn học ngành nào thế?" - Mỹ Linh cuối cùng cũng đuổi kịp anh. Thấy anh bị bủa lấy tứ phía thì rất tốt bụng đóng vai người giải vây chuyên nghiệp.

Đám nữ sinh kia lúc đầu thì còn vênh mặt lên định bật lại, nhưng thấy đồng phục của GB trên người Mỹ Linh thì liền xum xoe hẳn.

"Dạ, bọn em học "Thống kê kinh tế"." - một nữ sinh trong đó nói.

"Các bạn nên quay về học thì hơn, tôi nhớ giờ này khoa thống kê chưa phải giờ nghỉ."

Mấy nữ sinh như nhai phải cơm sống, liếc nhìn qua Huân vẫn đang đưa ánh mắt sắc lạnh của anh sang một bên, lại thấy vị GB nữ đứng cạnh yêu kiều kì dị thì đành nói là đi vệ sinh rồi nhanh chóng bốc khói khỏi kí túc nam.

"Anh..."

"Em cũng về đi, đây là kí túc nam." - anh chặn những gì Mỹ Linh định nói làm khuôn mặt đang vui vẻ của cô mau chóng biến sắc.

Mỹ Linh nhìn theo anh bước vào trong mà lửa giận đã âm ỉ. Anh lần nào cũng kiếm cớ tránh mặt cô, cớ ngọt như kẹo rồi lại đến gai góc xù xì như mít. Nói chung đã học chung với anh hai năm dưới tòa nhà Golden Bell, tưởng chừng khoảng cách rút bớt ai ngờ đâu lại càng xa thêm. Nghĩ đến những gì cô đã đánh đổi để có thể vào được Golden Bell, tất cả là vì anh! Bởi vậy cô nhất quyết không bao giờ bỏ cuộc!

..........

Sáng thứ bảy:

"Thúy manga, có thấy Chè Lam đâu không?" - Hương mắm tuy sáng ngày nghỉ nhưng đã dậy từ sớm ngồi cày level Audition. Đang định khoe Lam Anh về "ông chồng" siêu cấp, siêu VND của mình nhưng gọi hoài mà không thấy đâu thì quay ra hỏi người bạn giường kế.

"Không, tỉnh dậy đã chẳng thấy nó đâu rồi." - Thúy manga nhàn hạ đọc truyện tranh trên giường, cũng chỉ nhún vai một cái tỏ vẻ không biết.

Từ sau vụ hôm ở Golden Bell, Lam Anh rất buồn. Trêu không cười, đùa không quan tâm. Cứ như thể cái bóng ma lượn lờ đến lớp rồi lại lượn về kí túc, có hôm sáng ngủ dậy cô còn hù cả phòng sợ hãi vì giống y đúc con gấu trúc. Dường như như Lam Anh muốn nói câu xin lỗi với Huân quá hay sao mà trên lớp liên tục phải "I'm sorry" với thầy cô; kiểu này không sớm thì muộn cũng bị đưa vào tầm ngắm thôi!

"Chết thật, không biết sáng nay đi ra ngoài đã thay bộ Hello Kitty chưa?" - Hương lo lắng cắn móng tay. Coi như cầu trời cô ăn ở rất tốt, đừng để cho con bạn đầu óc Châu Quỳ kia làm ê mặt cả phòng 10 này.

Nhưng sự thật thì cái vụ đầu óc Châu Quỳ và mắt gấu trúc đã kết thúc từ hôm trước. Sau một đêm suy nghĩ, cuối cùng Lam Anh cũng quyết định: Dù có bị nói như thế nào, có bị phũ thế nào, cô cũng phải đi xin lỗi anh. Trước nay cô làm sai luôn luôn xin lỗi, cô không muốn để day dứt này đeo bám. Có thể xin lỗi xong sẽ không bao giờ gặp anh nữa, nhưng học cùng chung một chỗ, việc đó quả là khó khăn. Cô sẽ làm sao để cảm thấy thoải mái nhất khi rơi vào tình huống "nhỡ đâu" chạm mặt anh trong tương lai!

Bởi vậy, từ sáng sớm cô đã sửa soạn rồi mò lên khu giáo viên - nơi có lịch dạy của giảng chính và trợ giảng. Tiết thu đã nhè nhẹ thổi qua làm dịu đi những đợt nắng gắt, Lam Anh thong thả nhìn biển chỉ dẫn, rồi men theo những con đường từ lớn đến nhỏ để đến được tòa nhà giáo viên.

Hôm nay là cuối tuần nên không có nhiều giáo viên qua lại, điều này khiến Lam Anh cảm thấy thầm may mắn vì không phải chạm mặt cơ số những con người mà cô "I'm sorry" suốt cả tuần qua. Đứng trước bảng lịch dạy, Lam Anh nắm chặt tay thành nắm đấm tự nhủ với mình: Sau vụ "I'm sorry" lần này, sẽ không bao giờ phải xin lỗi nữa.

Cô nhìn bảng lịch dạy cao cao, to to chiếm chọn cả một mặt tường; lúc cúi cúi lúc lại phải nhướn chân lên để xem. Dò dò...

"Trần Huân, Trần Huân..." - cô kiễng cả chân lên, nheo mắt soi chữ Trần Huân mong sao nó đập vào mặt cô càng nhanh càng tốt.

"Thứ 2, 8h30 sáng."

"Vậy ạ, cám ơn." - cô vui vẻ khi nghe thấy có người nhắc hộ - "Ớ..." - nhưng có gì không đúng ở đây, cô đi một mình mà?!

Lật đật quay người lại phía sau, cô tí nữa té xỉu khi nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của anh ở ngay sau lưng mình. Chân tay mềm nhũn, lưng cũng vô định mà đập vào cái bảng ở phía sau. Mắt lúc này cũng mở to, miệng lắp bắp, thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt vài cái.

"A... Annnhhh... Huân!" - cảm giác này còn đáng sợ hơn việc đối diện với bố trong vụ điểm số.

Anh nhìn cô, nhưng không còn là ánh mắt sắc lạnh xoáy sâu như những lần trước. Một chút ấm áp đã xuất hiện trong đôi mắt ấy, một chút "tha thứ" đã hiện lên trong tròng mắt đen. Nhớ lại ngày hôm đó, sau khi lột bỏ đống cà phê lần ba ra khỏi người, anh chợt nghĩ đến cô. Anh nổi nóng lúc đó có chút vô lý, rõ ràng là do thằng Hữu làm mà anh lại đi trút giận hết lên cô. Hình ảnh như đồng loạt ùa về, cô xâm phạm vào GB là để xin lỗi, hoàn toàn không mang theo hung khí là thứ cà phê ngòn ngọt bám mùi ấy! Nhưng đỉnh điểm của việc anh nghĩ đến gặp cô là khi thấy thằng Đăng tập tễnh ôm lấy hạ bộ đi về phòng. Thấy nó vật ra đấy, tay vắt lên trán, mồ hôi chảy ròng ròng, anh mới hỏi chuyện:

"Sao vậy?"

"Bị bạn của cô em đá trúng." - cậu ta trả lời trong mệt mỏi.

Anh khẽ cười hắt, không ngờ cái tên phong độ ngời ngời này lại bị gái "đá trúng" - "Sao lại bị đá trúng?"

"Vì tao tha cho cô em, còn bạn của cô ấy tao giữ lại. Định tính làm chút đánh bóng tên tuổi, ai ngờ nó dữ như sư tử." - Đăng đau đớn thở dài thườn thượt. Giờ nghĩ lại thôi bản thân anh cũng thấy sởn gai ốc.

"Bệnh." - anh nhếch mép cười với cái dáng cá khô của Đăng.

"Mày bệnh thì có, không đâu để con gái nhà người ta khóc như thế. Ở nhà bà nội mày xem lắm phim thần tượng quá đúng không Huân? Thành ra mày hành xử như có thằng viết kịch bản sẵn ấy!" - Đăng bỏ tay khỏi trán, đưa mắt về phía anh.

"Khóc?" - anh lặp lại ý chính, đôi mày không quên nheo lại.

"Thì cô em đó... lúc mày đi, nó đứng khóc suốt, tao thấy tội quá mà không biết làm sao." - Đăng thở dài - "...mày không đâu trút giận lên nó, còn cái thằng giường bên mày lại bỏ qua. Dù gì nó cũng đến để xin lỗi mày mà, bỏ đi Huân!"

Đúng vậy, không đâu lại trút giận lên cô ấy. Người cũng chả quen biết gì, chính sự tức giận này của anh đã là sợi dây vô hình kéo gọn khoảng cách của hai người lại. Nghĩ đến đây anh thầm than tự mình mang phiền phức đến cho mình.

Nhưng là cô ấy khóc... vì anh làm tổn thương sao?

Hôm nay là do có việc anh phải lên đây để lấy tư liệu, ai ngờ từ xa đã thấy cây nấm nhỏ cứ chút chút lại kiễng kiễng, soi soi vào bảng lịch dạy của viện. Hơi nheo mắt nhìn, hóa ra là cô gái cà phê! Cũng chẳng mất thời gian suy nghĩ nên đi hay nên ở, bước chân anh cứ thế tự động tiến đến bên Lam Anh. Hài hước thay, đứng sau cô ấy nghe lẩm bẩm tên mình, anh lại thấy vui vui. Con người này trong não chứa cái gì vậy? Thường thì người khác sẽ vì lòng tự trọng mà chẳng đi gặp anh lần nữa, thế mà cái vật thể đầy mùi cà phê này rất vô tư lự mà lại tìm tên anh. Khẽ nhoẻn miệng cười, anh nói bừa một ngày - vì chính xác tuần tới anh không có giờ!

"Tìm tôi?"

"D... dạ..." - cô ấp úng nói.

"Chuyện gì?" - anh khẽ đưa tay lên nhìn đồng hồ. Anh hẹn ông thầy Hawaii chín giờ mà lúc này cũng đã là chín giờ kém năm rồi.

"Em... em... nếu anh bận thì cứ đi đi. Thứ hai sau giờ trợ giảng của anh, em gặp anh một chút có được không ạ? Chỉ 10 phút thôi." - cô thấy anh như có việc thì liền xua xua tay ý bảo anh cứ đi. Dù gì trái tim nhỏ không chịu yên ổn cũng sắp làm cô nghẹt thở đến nơi.

Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, nghĩ gì đó rồi nói:

"Được, thứ hai - sau giờ trợ giảng." - anh khẽ nhếch ngang khóe môi, làm đếch có giờ trợ giảng nào; nhưng đã chót nói rồi, thôi thì "sau giờ trợ giảng"!

"Thật là anh đồng ý gặp em sao? Em sẽ không khiến anh... chán ghét chứ ạ?" - Lam Anh nghe không tin vào tai mình, cô khẽ tiến thêm một bước nhỏ đến gần anh, tâm trạng lúng túng ngượng ngùng theo gót chân di chuyển. Đến đoạn cuối nói cũng lí nhí đi vài phần.

"Vậy không gặp nữa." - anh mặt vô cảm xúc nói.

"Dạ?" - cô hốt hoảng.

"Thế cuối năm gặp." - anh vẫn không chán trò trêu đùa nhạt nhẽo. Tay khẽ chỉnh gáy tóc, mắt rảnh rỗi nhìn xung quanh.

"..." - Lam Anh không thể tiêu hóa được mớ ma trận mà anh bày ra, mặt mày còn lộ rõ sự si ngốc đờ đẫn vì không hiểu gì.

"Tôi phải đi rồi." - nói rồi anh lẳng lặng quay người nhanh bước về phía thang máy.

Từ đằng sau nhìn hình ảnh anh hẹp dần theo cánh cửa thang máy, Lam Anh mất nửa ngày ngây dại rồi định thần phân tích.

"A..." - cuối cùng cô cũng đã hiểu ra.

Hai má khẽ ửng hồng, khuôn miệng cũng nhẹ vẽ lên một nụ cười gió!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro