2.3. Lần cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Rồi... rất nhẹ nhàng và đơn giản thôi, nhưng một lời nói cũng đủ để xé nát trái tim nhỏ bé của cô 

Quay lại phòng ở kí túc thì cửa đã được sửa xong, anh liền tháo "thời trang Hàn Quốc" ra khỏi người mình rồi nhanh chóng tiến đến phòng tắm. Mặc cái thứ ngòn ngọt này trên thân, anh cảm giác bọn kiến sẽ bu đầy người anh mất.

Xả nước, anh chống hai tay vào mặt kính trong phòng tắm đứng. Mặc kệ cho nước xả xối lên cơ thể trần trụi, Huân vẫn chỉ đứng yên ở đó. Điều anh suy nghĩ lúc này đó chính là bản mặt của Vũ - người anh vừa phải chạm mặt vài phút trước, cũng là người chuyên dùng mọi thủ đoạn để tranh giành chỗ ngồi của anh trong tòa nhà GB. Anh có suy nghĩ nhiều mức nào, suy diễn nhiều thế nào cũng không thể lý giải nổi tại sao tay đó lại luôn luôn nhằm vào anh mà cạnh tranh như thế. Hắn học giỏi, công nhận là rất giỏi. Không chỉ có tài chính mà cả bất động sản, thuế hay quản trị hắn đều nằm lòng. Vậy mà, từ lúc học chung với nhau năm nhất đến giờ, hết làm trò vớ vẩn vu cho anh ăn gian trong phòng thi, rồi lại công khai tuyên chiến với anh giữa hội đồng giáo viên. Đầu hắn có đạn hay là anh quá nổi tiếng để hắn phải cạnh tranh gay gắt như thế?

Anh thuộc dạng người thấy phiền phức là tránh xa, tỉ như vụ bị đổ cà phê lên người. Nếu như người khác họ đã phải đay nghiến trì triết cô ta đến khúm núm van lạy tha thứ rồi, nhưng anh lại bỏ qua mà không mắng cô ta đến một câu. Không phải anh không biết giận mà anh thấy chuyện mắng mỏ nhau qua lại rất phiền phức. Còn chuyện giữa anh và tay Vũ, anh không muốn chiến cũng phải chiến. Nhiều lúc, mấy đứa trong phòng nói: Mày làm một mẻ cho hắn chết luôn đi. Dư dứ dư dứ, đau cả đầu!

Từ gương phản chiếu lên nụ cười khó hiểu của mình, nhớ lại lúc đang đi về kí túc bị hắn chặn lại, tưởng có chuyện gì hóa ra là: Lần thi này nếu cậu không hơn được điểm tôi thì phải nhường ghế GB tài chính cho tôi!

"Nhường ghế GB tài chính!" - cái câu này anh nghe đến mòn cả lỗ tai rồi. Không hiểu sao hắn yêu quý cái ghế ấy thế? Chẳng nhẽ lại nói: Xin lỗi vì hội đồng giáo viên bắt tớ ngồi vào ghế đấy nên tớ không tặng cho cậu được! - Đúng là trò đùa mà!

Đang suy nghĩ mông lung chợt cửa phòng tắm bị nện như sắp gãy ra đến nơi, bên ngoài thằng Phong réo ầm ĩ.

"Lại cà phê hả Huân, mày có duyên với mấy đứa tạt cà phê thế? Tao mang áo này đi giặt luôn nhá! Mà tắm xong nhớ đến nhà "vàng nổi" đấy. Có cuộc họp nhỏ."

"Cảm ơn." - anh nói vọng ra rồi cũng kéo mình ra khỏi đám suy nghĩ như mây u ám trong đầu. Phải gột rửa hết mới được!

.............

Một ngày trôi qua không nhiều hứng khởi, hơn những thế còn hơi nhàm chán. Chỉ có điều, cô phát hiện ra hai bạn giường đối diện nói chuyện cũng rất dễ gần. Một bạn tên Thúy - sở thích đọc manga và bạn kia tên Liên - sở thích nghe nhạc rap. Lúc đầu thấy hai bạn ấy lầm lì thì nghĩ khó tiếp xúc, nhưng cũng nhờ con mắm xưa nay là chân hoạt náo viên trợ giúp, hai bạn ấy đã nói nhiều hơn và cười nhiều hơn.

Lịch trình của cô những ngày tiếp theo là như thế này:

6h40: Chuông kêu

6h55: Vệ sinh cá nhân cùng với thay đồng phục đã được là lượt tươm tất từ tối qua.

7h00: Cầm gối đập vào mặt còn mắm vẫn còn đang há mồm ngủ.

7h15: Đợi con mắm xong xuôi đâu đấy rồi sẽ cùng nó và hai bạn kia đến phòng ăn để chén bữa sáng.

7h45: Sải bước đến khu học - cô và Hương học cùng chỗ còn hai bạn kia phải đi xa hơn chút để đến tòa nhà thứ 4, nơi những con người tinh hoa của ngành "Bất động sản" trị vì. Về vụ xe đạp, thì ý tưởng vừa chớm nở liền nhanh chóng chết yểu. Số là xe của con Hương đã bị mẹ nó cho họ hàng, còn dặn dò nó tập đi bộ đi cho giảm mỡ bụng. Vậy là... đành ngậm ngùi dậy sớm hơn chút rồi đi bộ đến chỗ học vậy.

8h00: Vào lớp học.

Lam Anh có thể coi là nhỉnh nhất về khoản tiếng Anh ở trong lớp, chứng minh cho việc đó là cô không phải thi đầu vào tiếng Anh như những đứa khác. Nhưng lợi thế giao tiếp trôi chảy siêu tốt của cô cũng chỉ dừng lại ở mức - cô hiểu thầy nói gì; còn nói về khả năng tư duy logic hay hiểu bài nhanh thì phải nói bọn sên, ốc, rùa gọi cô bằng bà cố nội vẫn là may. Thành ra, có muốn thể hiện trình độ tiếng Anh ở trong lớp để làm màu với thầy cô là điều không thể. Bởi vậy, Lam Anh đành ngán ngẩm ngồi nhìn mọi thứ xung quanh mà khẽ thở dài.

Đang nhìn quanh lớp, đột nhiên tầm nhìn của cô rơi vào một bạn nam ngồi trước. Cái thu hút cô chính là chiếc áo thu đông dài ray được bạn ấy dùng hai ống tay buộc hờ trên cổ, còn phần thân áo thì buông thõng trên lưng. Lam Anh chợt nhớ đến hình ảnh của anh ở nhà truyền thống. Ngẫm đi ngẫm lại mới hiểu, cái áo kẻ sọc dở hơi bị anh choàng lên người là để làm gì? Chắc chắn là để che cà phê do cô tưới lên rồi, vì lúc trước anh gì đó cũng nói là phòng bị kẹt khóa!! Nghĩ đến đây cô liền gục mặt xuống hai cánh tay vẫn rất ngoan ngoãn được khoanh tròn, xoay xoay cái đầu làm phần tóc mái bị rối bù, cô không thể hết day dứt về những việc đã làm được!

Đang trong tình trạng đầu bù tóc rối, chợt có giọng nói hiền dịu mà sao tê tái cất lên qua loa micro:

"Miss Lam... Anh" - ông thầy cố đánh vần tên cô theo biển tên ở trước mặt - "Can you answer my question?" (Bạn trả lời câu hỏi của tôi được không?) - thầy giáo người Mỹ tên Michael rất dịu dàng mà nhìn cô bằng đôi mắt màu xanh dương hút hồn.

"A..." - cô giật mình nhìn lên ông ấy, rồi mất ba giây định thần ông ấy phát ngôn cái gì, cô lại luống cuống tìm sự chi viện của con mắm bên cạnh. Xui thay, trước đó nàng ấy đang mải ngồi vẽ người mẫu thiết kế thời trang trong nháp, thành ra quân chi viên duy nhất cũng bơ cô mà nhìn đi hướng khác để tránh bị liên lụy.

"Miss Lam Anh..." - ông thầy lại lần nữa gọi tên cô, bước chân còn rất nhanh nhẹn mà phi lên chỗ cô ngồi ở bậc thang thứ ba từ dưới lên.

"I'm sorry, can you repeat again?" (Em xin lỗi, thầy có thể nhắc lại câu hỏi không?) - cô gãi đầu gãi tai nhìn ông ấy, ngượng ngùng thốt ra cái câu bại hoại thanh danh.

"Miss Lam Anh; if you don't want to learn my subject, you can quit everytime you want. My door always opens!" (Lam Anh, nếu em không muốn học môn của tôi, em có thể nghỉ bất cứ lúc nào. Cửa tôi không có khóa!) - ông thầy "Mai-cồ" tuy vẫn cười, đôi mắt vẫn hút hồn nhưng tuyệt nhiên từ miệng lại phả ra hơi lạnh thấu tủy.

Cũng đã một tuần cô đi học ở trường, tuy đầu óc trì độn nhưng chưa lần nào để bị giáo viên nhắc nhở hay sờ gáy. Và cũng đã một tuần cô cố quên đi hình ảnh của anh vương vất trong tâm trí, đến hôm nay rảnh rỗi sinh nông nổi khơi ra thì lại dính phốt đẹp như thế này! Trong việc này, Lam Anh không biết làm gì ngoài xin lỗi rối rít rồi hứa sẽ ngoan ngoãn nghe giảng. Cả giờ hôm đó, cô ngồi như phỗng, thẳng lưng, mắt hướng chính diện bục giảng, đầu gật gật theo mỗi câu thầy giáo nói dù thật sự không hiểu gì... Chột dạ lại nghĩ, nếu mẹ biết tình hình học tập của cô như thế này chắc hết đường sống quá!!!

..........

"Mấy ông tây nhớ mặt rồi thì lần sau thể nào cũng gọi liên tục đó." - con mắm còn rất tốt bụng đay nghiến lại việc cũ.

"Mày còn dám mở mồm, đồ thấy chết không cứu!" - cô có hơi giận thật.

"Ơ... thôi tao xin lỗi mà! Tao có quà cho mày đây!" - Hương xum xoe tiến đến khoác lấy tay cô ôm ghì, miệng cười gian tà.

Lam Anh cố bóc cánh tay gọng kìm của Hương ra, mày nheo lại nói - "Quà gì thì nói đại đi, ôm tay ôm chân nóng thấy bà."

"Cả tuần qua tao đã tìm được đường đến Golden Bell cho mày mà không cần đi qua cổng bảo vệ." - nhỏ Hương nháy mắt với cô.

"Thật á? Thế nào?" - bỏ quên ngay sự giận dữ lúc trước, cô vội túm lấy người Hương mà hỏi.

"Đừng vội, đợi mọi người về hết rồi tao dẫn mày đi. Mỗi tội, phải cẩn thận, bị phát hiện thì coi như là kết thúc cuộc đời luôn đó." - Hương ghé sát vào tai cô nói thầm, giọng nó cũng nhuốm chút vị nghiêm túc.

"Biết rồi!" - cô gật đầu cái rụp. Trong lòng chợt có chút lâng lâng khó tả.

Sắp được gặp lại anh rồi!

.............

Khi cả trường tan hết cũng đã là mười hai giờ trưa, con mắm lại giở bài mè nheo đòi đi ăn trưa trước rồi mới dẫn cô đi. Tuy có chút tức giận do bị lợi dụng không thương tiếc, nhưng tình hình trời nắng vỡ đầu cũng làm cô thấy oải. Nghe đâu chị Hương nói phải có pha trèo đèo lội suối nên nốc cơm vào trước còn có sức đi săn.

Vậy là cơm nước chè chén xong xuôi ở nhà ăn, cô và Hương bắt đầu công cuộc đột nhập tòa nhà Golden Bell. Haha, tại sao lại giống như trong phim hành động Mỹ thế này? Cái giống ở đây là hai đứa bọn cô khi về phòng liền thay đổi quần áo thành áo dài tay, quần dài tay, tóc búi cao, đeo kính đen cộng bịt khẩu trang... màu đen luôn. Vừa tránh nắng vừa thực hiện công tác đột nhập... chuyên nghiệp!

Hai người xuất phát từ nhà truyền thống... đúng là theo hướng tay con Hương chỉ thì đi qua một tòa nhà là đến, thế mà nó lại dẫn cô đi đường vòng xa lắc xa lơ; cảm giác con đường ngoằn ngoèo ấy đủ để cái nắng giữa trưa tiêu hủy làn da trắng sau lớp áo dài tay mỏng manh.

"Sắp đến chưa?" - vừa đi thậm thà thậm thụt sau con mắm, cô vừa mệt mỏi hỏi.

"Sắp rồi, mà gian khổ mới làm nên chuyện lớn chứ!" - con mắm quay lại nói với cô, giọng nó phải lên đến nốt La.

Sau khi đi qua mấy chỗ bãi đất vắng chỉ có cỏ dại mọc xanh um tùm, cuối cùng chị Hương cũng chỉ thị dừng chân và quay lại thở ra cái câu cô chờ đợi cả nửa tiếng qua:

"Đến rồi!" - cười tươi.

"Lạy hồn."

Cô thở hổn hển nhưng cũng không quên ngước lên nhìn tòa nhà trước mắt. Chỉ có hai từ để diễn đạt đó là: "Lóa mắt". Cái công trình này hệt như một quả chuông vàng thực thụ, những lớp gương vàng lấp lánh tỏa ra cái mùi vị xa hoa mà tráng lệ. Ở đây là nơi râm mát nhất của học viện, nhưng tòa nhà này tuyệt nhiên như được bao phủ một lớp ánh nắng vàng mỏng nhẹ, đủ để làm cho người khác phải mê mẩn quan sát. Tính ra tòa nhà này tổng thể có bốn tầng, từ tầng dưới là phần đáy chuông rộng khắp, càng lên cao càng hẹp lại đúng như phần thân và đỉnh chuông. Không biết tòa nhà này có được công nhận là kiến trúc đẹp của năm không?

"Mày ngẩn ngơ cái gì đấy, vào trong đi." - nói thẳng ra con Hương rất giỏi trong vụ lôi cổ cô thoát khỏi vòng xoáy của sự mê mẩn lú lẫn.

"À, ờ... đi như thế nào?" - cô đờ đẫn quay ra hỏi nhỏ.

"Mày đúng là... đi theo tao."

Lại lấm la lấm lét, dúm dó đi về phía một cánh cổng nhỏ, trên đó có ghi: Cửa thoát hiểm!

"Cửa thoát hiểm?" - cô đọc lại cái bảng tên.

"Thế chẳng nhẽ mày thích đi cửa chính?" - nó hỏi vặn lại cô.

Hai đứa trao nhau ánh mắt không cùng chung giao điểm, rồi cũng hợp tác mà tiến vào trong.

Vừa đẩy cửa ra là hơi điều hòa xộc thẳng vào người, mát đến nỗi khiến cô muốn thoát xác khỏi cái bộ quần áo "điệp vụ Mỹ" này ngay lập tức. Bị con Hương kéo vào trốn sau chậu cây to to mà cô không biết nó tên là gì, vạch một kẽ lá, hai cái kính đen nhô ra khỏi đó mà lia mắt laze nhìn xung quanh. Bên trong này chia làm bốn dãy lớn, trong bốn dãy đó có khoảng năm sáu chỗ ngồi thôi! Điều đó chứng tỏ địa phận nghiên cứu của một GB rất lớn chứ không nhỏ thó như cái bàn ở lớp sinh viên thường.

"A, anh ấy kia kìa." - con Hương đánh cái bốp một cái vào vai cô mà chỉ về phía người con trai đang dựa người vào chiếc ghế xoay, tay còn đang cầm quyển sách đọc chăm chú.

Anh ấy... kia kìa. Mắt cô đứng tròng hướng về phía anh. Cái điệu ngồi không yên của anh chút chút lại xoay xoay trụ ghế, lưng thẳng dựa vào thân ghế, đôi mắt anh nhàn hạ đọc sách chứ không đăm chiêu như trong miêu tả của một người đàn ông thành đạt nghiên cứu công việc. Chiếc áo vest đồng phục được anh ấy vất nằm dài trên chiếc ghế sa-long cạnh đó. Đồng phục thẳng thớm, quần âu may vừa vặn làm lộ ra đôi chân dài, chiếc ca-vat đen thắt lủng củng thật hợp với anh. Với cái dáng vừa nghiêm chỉnh lại vừa chẳng nghiêm chỉnh này của anh, ai nghĩ được anh là một GB chứ....

Huân à, nhìn mấy người ngồi sau anh kìa, họ rất chăm chú đó! Sao anh lại mang cái dảng vẻ như đứa chẳng thích học như thế??

Mặt vẫn đang ngây dại, đôi mắt đã sớm ngu ngơ sau lớp kính đen, đôi môi cũng không tự chủ mà vẽ ra một nụ cười si ngốc; chợt từ một phía nào đó có tiếng hét lớn.

"Có ai vào đây kìa?"

Sau tiếng hét thất thanh đó là tiếng rì rào xôn xao nhộn nhạo từ khắp phía trong tòa nhà. Mọi người và kể cả anh đổ dồn ánh mắt ra phía cô và Hương vẫn đang thậm thút dưới tán lá, cũng không hiểu sao người đó lại rảnh rỗi mà nhìn ra cái cây chẳng ra cây này làm gì không biết.

Bị bắt quả tang, hai đứa bọn cô bị lôi ra khỏi nơi ẩn náu, hai tay giơ lên như bị chĩa súng, miệng cũng mấp máy không nói nên lời. Có bạn định phi ra gọi bảo vệ hốt hai đứa bọn cô lên ban kỉ luật của viện, nhưng đã bị Đăng chặn lại.

"Hai cô là ai?" - Đăng dũng cảm tiến lên đối đầu với hai "kẻ xấu".

"Em là..."

Chưa kịp nói hết câu, cô và Hương đã bị hai trợ thủ đắc lực ở đâu đó tháo hộ lớp kính đen che nửa khuôn mặt.

"Ơ... cô em." - Đăng nhướn cao mày nhìn cô mà thốt ra vẻ thích thú lắm - "Cô em tìm..." - Đăng vừa quay được nửa người, ngón tay còn đang chuẩn bị sẵn sàng để chỉ vào con người ngồi cách đó không xa...

Thì...

"Xoạt"

"Ôi chết cha, tao xin lỗi, mày có sao không Huân?" - Hữu - một trong những đứa cùng phòng anh. Cậu ta vì mải nhìn hai đứa đen kịt từ đầu đến chân mà vấp vào cạnh bàn làm cốc cà phê trên tay cứ như thế mà đổ vào người anh.

Sau cái "vấy" hoành tráng đó, tất cả mọi người đều hướng về anh. Đăng mở to mắt vì sự trùng hợp quá mức cho phép, còn cô với Hương thì há mồm bỏ lửng trước tình huống đang xảy ra.

Bàn tay, áo trắng, quần âu và sách đều bị cà phê đổ lên. Anh phẫn nộ nhích từng centimet khuôn mặt mà nhìn lòng bàn tay đang chảy tong tong từng giọt cà phê xuống sàn nhà gạch trắng bóng loáng. Thằng Hữu thấy cục tức của anh sắp phun ra đến nơi thì liền với hộp khăn giấy vội vã lau cho anh. Hắn vừa lau vừa không quên nở nụ cười tạ tội:

"Xin lỗi, tao không cố ý, hôm nay tao sẽ giặt quần áo cho mày. Được không? Tha lỗi cho tao nhé." - thằng Hữu xum xoe.

Anh hít lấy một hơi thật sâu vào trong khoang phổi, giờ này phút này, những ánh mắt ngây dại của mọi người không làm anh để tâm nữa, một cú chiếu thẳng đến cô vẫn còn đang đờ đẫn trước cú hất cà phê không kém phần đẹp của Hữu, đôi mắt đã sớm không giữ được nổi lửa giận mang theo nỗi uất ức bấy lâu này mà nhìn cô xoáy sâu!

"Anh Huân, anh làm sao vậy?" - chợt có giọng nói oanh vàng của ai đó vang lên làm phá tan bầu không khí nặng trịch vốn đang lưu động.

Mỹ Linh - GB khoa "Quản trị khách sạn" tiến đến bên anh, cô ấy không khỏi làm ra vẻ mặt lo lắng cho anh, tiện khăn mùi xoa trong tay còn lau lau vạt áo anh.

"Để em về lấy áo khác cho anh nhé?" - Mỹ Linh liếc xéo qua Hữu rồi lại nhìn anh vẻ khẩn trương.

Anh không đáp lại, cũng chẳng để ý đến Mỹ Linh phát ngôn gì với mình. Một bước hai bước anh tiến thẳng đến nơi Lam Anh đang chôn chân. Khoảng cách ngày càng được rút ngắn, vẻ mặt của anh cũng vì thế mà càng khó coi. Không lâu sau anh đã đứng cạnh Đăng - nơi gần cô nhất cũng là nơi anh có thể bóp nát cô dễ dàng nhất.

Lam Anh run sợ nhìn theo đôi mắt mang hình hỏa tiễn của anh. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm đó, mỗi lần xoáy sâu vào cô lại mang đến sự ớn lạnh khó tả. Không gian đã hẹp này còn hẹp hơn vạn lần, Lam Anh thấy chính áp lực từ phía anh làm cho khó thở. Cô ấp úng nhìn lên đôi mắt ấy rồi lại vội vã cụp xuống, lắp bắp nói được vài chữ:

"Em... em... muốn đến... để xin lỗi."

Anh thâm trầm nhìn xuống đỉnh đầu hơi chút lại chuyển động do sự bối rối từ nơi cô, lại nhìn ánh mắt rụt rè sợ hãi hơi chút lại nhướn lên nhìn rồi lại hạ xuống ngay. Chợt toàn bộ những người hiện diện trong Golden Bell bị không khí nặng nề đè bẹp, khiến tất cả đều cố nín thở chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Thấy tình hình nguy kịch, Hương mắm liền mở miệng cứu bạn.

"Chúng em là tò mò nên mới vào đây, mong mọi người bỏ quá." - con Hương nhìn quanh rồi cúi đầu xin lỗi.

Nhưng từng đó không đủ để cứu cô được khỏi ánh mắt như dao sắc nhọn đó. Hơi thở của anh lúc trước còn gấp gáp do tức giận nhưng dần dần cũng điều hòa được phần nào... Rồi... rất nhẹ nhàng và đơn giản thôi, nhưng một lời nói cũng đủ để xé nát trái tim nhỏ bé của cô:

"Tôi thật sự rất chán ghét mỗi lần cô xuất hiện." - mặt anh không thay đổi cảm xúc, giọng nói cũng nhỏ chỉ đủ để bốn người là anh, cô, Hương và Đăng nghe thấy, nhưng tuyệt nhiên một chút gọi là "tha thứ" cũng không có. Câu nói của anh đúng như những gì anh đang diễn đạt... là chán ghét!

Không gian trong phòng vốn đã nặng nay đeo thêm vài tấn bi thương. Anh quay người bước ra lối cửa chính cùng cái đuôi Mỹ Linh lẽo đẽo theo sau... Mọi người đều nhìn anh rồi lại quay ra nhìn nạn nhân vừa bị lời nói vô tình của anh một đường găm vào.

Sống mũi cay cay đã không thể ngăn nổi nước mắt tuôn rơi. Đôi mắt nhìn xa xăm theo bóng lưng anh khuất dần trong màu nắng. Trái tim bị xé nát cứ tự động rỉ máu trong lồng ngực bất ổn. Tôi thật sự chán ghét mỗi lần cô xuất hiện! Anh căm phẫn cô đến thế sao? Anh ghét cô đến thế sao?

Cô thật sự chỉ muốn nói lời xin lỗi, tuyệt đối không bao giờ muốn đem xui xẻo tiếp theo cho anh. Có lẽ, cô là con mèo đen mà anh vô tình gặp phải. Có lẽ, cô là vận xui không tên mà anh không may phải đeo trên vai. Có lẽ, cô là cái gai mà anh vô tình bị đâm trúng.

Có lẽ...

Đây đúng là lần cuối cùng... cô gặp anh như thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro