2.2. Hy vọng vụt tắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng nhẽ ngày nào cũng cầm lon cà phê trên tay đi loăng quăng gây họa rồi anh sẽ xuất hiện?!  

"Mày bỏ đi đâu đấy?" - con Hương thấy cô thất thểu đi về thì vội kéo vào hỏi.

"À, không có gì." - cô mang đôi mắt buồn bã nhìn nó, rồi lại nhìn xung quanh - "Mọi người tan hết rồi sao?"

"Con điên, bây giờ về kí túc xá nữ nhận phòng và nhận đồng phục. Mày cứ như con trên mây ấy! Đi, tao không đủ sức để kéo cả đống hành lý của mày đâu." - Hương đánh mắt về đống đồ của cô giờ đã được xếp gọn thành một hòn núi nhỏ.

Cô gật đầu qua loa rồi kéo vali đi cùng đám nữ sinh về phía kí túc xá, mà chính xác là lết theo con Hương đang rất tung tẩy nhìn trời nhìn đất nhìn mây đằng trước thì đúng hơn.

Phải nói... cô rất mong chờ được gặp anh! Đúng là lúc đầu, cô muốn gặp anh vì anh quá ư là đẹp, hệt như những gì cô mơ mộng bấy lâu nay về người bạn trai tương lai. Nhưng giờ, điều cô mong muốn duy nhất là - "Xin lỗi anh".

Ngẫm lại, cô vô duyên hai lần liền làm anh ê chề mặt mũi trước đông người như thế, nhưng anh chưa một lần nói nặng lời với cô. Nếu đặt địa vị là mình, chắc chắn cô sẽ nổi điên lên mà túm lấy cổ con bánh bèo đổ cà phê vào người mình, rồi ăn vạ đòi đền áo. Nhưng anh không làm vậy, cũng không một chút gì lưu lại sự xấu mặt cho cô. Sự im lặng của anh làm cảm giác tội lỗi của cô dâng nghẹn ứ ở cổ họng.

Một câu xin lỗi cũng khó vậy sao!

Lam Anh nhìn lên bầu trời xanh trong, điều cô mong muốn có được ông trời thấu hiểu?

......

Ký túc xá nữ...

"Bây giờ tôi sẽ gọi tên từng em lên đây để lấy số phòng cùng nhận đồng phục."- cô quản sinh khu nữ sang sảng nói.

"Ơ, sao người ta biết số đo của mình mà may đồng phục?" - cô ngơ ngẩn hỏi Hương.

"Ặc, khi đăng kí vào trường phải khai hết rồi mà mày. Chiều cao cân nặng, số đo ba vòng, như thi hoa hậu ấy...Thế mày khai trong lúc mơ ngủ hay sao mà hỏi đần thế?" - con Hương nhíu mày nhìn cô, từ lúc cô chạy đi đến giờ cứ như người mất não, phát ngôn cũng ngớ ngẩn đến đáng sợ.

"À..." - là do mẹ cô làm hết mà, cô có làm gì đâu mà biết. Cầu mong mẹ không khai nhầm cái gì!!

Có lẽ đúng là trời xanh hiểu lòng cô... nhưng lại hiểu cái điều xếp sau thứ cô mong muốn lúc đầu. Y như có sự sắp đặt, cô và con Hương ở cùng phòng nhau; hơn nữa cũng may là không phải ở "vá" phòng với mấy chị khóa trên... Chỉ là cảm giác ở với người khoa trên thì rất khó nói chuyện!!

Nhận đồng phục đâu đấy, cô, Hương và hai bạn nữa kéo đồ đạc đến trước cửa phòng số 10 - căn phòng ở giữa dãy số hai. Cửa được bật mở... vẫn là không gian tuyệt mỹ mà cô đã được ngắm trước đó, nhưng hôm nay sao mọi thứ không được tráng lệ như trước... hình như nó đã bị cái buồn man mác trong hơi thở của cô nhuốm trọn mất rồi!

Uể oải mang đống hành lý về giường, hai bạn nữ kia biết cô và Hương là bạn thì liền hiểu ý mà chia sẻ chiếc giường tầng bên cạnh. Nhìn cô cứ thở ngắn thở dài như trúng tà, Hương liền lên tiếng:

"Mày làm sao đấy?"

"Tao có chuyện khó nói." - Lam Anh thở dài trả lời qua loa.

"Đèn đỏ à?" - con Hương vô duyên rất không kiêng nể hỏi thằng.

"Đỏ đỏ cái mông. Tao có chuyện trong lòng khó nói." - cô lườm nó một cái, rồi lại thở dài thườn thượt.

"Con điên, mau sắp đồ đi. Thấy tâm trạng của mày bèo bọt, đại ca tha mạng không chiếm giường dưới đấy. Liệu liệu mà chuẩn bị tinh thần kể đầu đuôi cho đại ca trong giờ ăn trưa đi." - con Hương vênh mặt lên rồi cũng mang đồ của mình đi xếp gọn một bên.

Giờ đây chỉ có gặp được anh, phun ra cái lời "Xin lỗi" đơn giản mà khó như đan rổ ấy là gánh nặng trong lòng cô sẽ được thả trôi sông ngay lập tức. Có phải quá đơn giản đến mức khó khăn không?

.............

Ngày đầu tiên ở học viện chỉ là mặc đồng phục mới, rồi được đưa đi thăm thú các dãy phòng học. Giờ thì cô cũng thỏa mãn cho sự mong muốn được ngắm các phòng học đẹp rồi! Đúng là khác một trời một vực so với cái gọi là cấp hai cấp ba ở bên Anh. Phòng học thật hiện đại với máy chiếu to đùng, bàn ghế được thiết kế theo hình ruộng bậc thang, đặc biệt ở mỗi chỗ lại có một chiếc laptop hiệu Vio loại mới nhất. Xa hoa đến mức thế sao?

Địa bàn của khoa quản trị an tọa ở tòa nhà thứ hai trong bốn tòa nhà cao cao mà cô đã thấy trước đó. Nhưng cũng không phải là chiếm trọn cả tòa mười hai tầng này, chỉ là bốn tầng trên cùng sẽ là nơi ngày ngày cô phải qua lại. Công nhận là chỗ học rất đẹp, nằm ở vị trí cũng đẹp, nhưng được cái quãng đường đi từ kí túc ra đây khá xa - điều đó chứng minh cho việc: Mùa hè đi thì nắng vỡ đầu, mùa đông đi thì lạnh sun-gung-ku! Nghĩ đến đây, máu lười biếng của Lam Anh được thể bùng cháy mãnh liệt.

"Chè Lam, mày có nghĩ là chúng ta nên chuẩn bị một con xe đạp để đi chung không?" - Hương tỉ chợt nảy ra ý tưởng.

"Được mang vào học viện hả?" - cô ngạc nhiên.

"Sao lại không?" - Hương chỉ ra dàn xe được khóa kĩ lưỡng cẩn thận ở một bên hàng rào thấp - "...đó, người ta đi đầy kia kìa."

"À há, hay nhá!" - cô nhìn theo tay con Hương thì thích thú lắm - "...mày mang đi, tao không có xe."

"Ờ để tí tao gọi hỏi mẹ tao xem giờ số phận con xe ấy sao rồi." - nghĩ nghĩ một lúc, chợt con Hương lại nói - "...nhưng mà vụ xe cộ này hình như còn phải đăng ký với giáo vụ. Khá lằng nhằng đấy, thành ra tao hơi ngại" - Hương ra vẻ hiểu biết, một tay chống nạnh, một tay xoa cằm.

"Thôi cố đi, không tao thấy lết xác đi được đến đây cũng hết học luôn." - Lam Anh làm bộ mệt mỏi vật vã, mong sao kích thích được vào trái tim rung cảm của chị đại Hương.

Nhìn cô vật vã, Hương cũng giãn cơ mày mà đồng ý. Quay sang liếc xéo cô một cái:

"Mày còn nợ tao vụ "chuyện khó nói" của mày đó." - nhỏ bẹo má cô một cái rõ đau, không những thế còn đay nghiến như thể lấy thịt má cô làm chả viên được luôn rồi ấy.

Gọng kìm của Hương vẫn không tha cho cô tuốt cho đến khi ngồi vào gian phòng ăn. Được cái, nhà ăn không làm cô quá bất ngờ vì thời gian chai mặt ở nước ngoài cũng giúp cô quen với cái kiểu bưng bê đợi người ta đổ thức ăn vào cho mình. Liếc qua có vẻ Hương khá bối rối trong vụ này, nhỏ luống cuống đến nỗi bị mấy bác bếp mặt nhăn mày nhó khó chịu. Tình thương đồng loại nổi lên, cô đưa khay cơm của mình vào tay Hương rồi nói:

"Mày kiếm chỗ đi, tao lấy thức ăn cho."

Hương mắm nhìn cô xúc động nghẹn ngào, mồm bạnh, mắt rưng rưng ngấn lệ. Thấy mà phát ớn!!

Ấy thế mà ngay sau khi cô cho được miếng cơm đầu tiên vào miệng, nhỏ ta đã rất hừng hực khí thế mà kéo xệch má cô về gần nhỏ, mắt sắc như dao nhìn cô nguýt một cái:

"Có chịu phun chuyện ra không? Lại tính tống cơm vào mồm để lấp liếm hả?"

"Ê... êm kể đây." - miệng đầy cơm, má lại bị lôi không thương tiếc, Lam Anh ngân ngấn lệ hướng đến mắm đại ca mà nói.

Sau khi nuốt cơm và uống nước cho xuôi, cô bắt đầu trần thuật sự việc xảy ra. Bắt đầu từ lúc đen đủi đổ cà phê lên người anh ở sân bay, rồi đến lần này là tặng anh lon Highland vào áo đồng phục. Cô kể chi tiết đến một tình huống nhỏ cũng không bỏ lọt!

Con mắm nghe chuyện mà mắt cứ mở to, người nó đơ như cây cơ, chút chút lại nuốt nước bọt một cái:

"Thế anh Huân có gõ cho mày to sọ ra không?" - con mắm tiến sát đến cô hỏi, nó hỏi nhỏ đến nỗi cô phải ghé sát tai nghe mà vẫn chữ được chữ mất.

"Khỉ, hỏi thì nói to lên, mày có biết là cái dáng này của mày với tao biến thái lắm không? Nói về anh Huân thì làm sao mà mày lấm la lấm lét thế?" - cô nhăn mày kéo rụt người về phía sau. Giọng kích thêm mấy volume.

"Con điên!" - Hương vội xùy xùy rồi kéo sát ghế ngồi cạnh cô - "...tao thề là nếu ra khỏi nhà ăn mày có mệnh hệ gì, tao sẽ coi như không biết mày."

"Gì mà ghê vậy?"

"Thế mày không biết anh ấy là một GB à?" - con Hương nói nhỏ.

"GB là cái gì?" - dường như lúc ở nhà truyền thống cô chỉ tập trung vào anh mà không biết đến mọi việc xung quanh nữa.

"Tao chịu mày luôn." - con Hương nhăn nhó mặt mày, nhưng rồi cũng kéo dịch ghế sát hơn mà ngồi tường thuật cho cô nghe GB là cái gì.

"Này nghe cho thủng nhé! Lần sau biết mà đối nhân xử thế. GB là viết tắt của Golden Bell, đó là một tòa nhà đặc biệt mà chỉ có học viện Emerald mới có. Nơi đấy là cái lò quy tụ những học sinh giỏi nhất của các ngành trong học viện, họ sẽ không học cùng những sinh viên bình thường như chúng ta đâu! Nghe nói có mười hai ngành thì tương ứng sẽ có mười hai GB. Họ sẽ cùng nhau nghiên cứu trong tòa nhà Golden Bell ấy. Những GB đều có đồng phục riêng" - nhỏ dang tay ra - "...nhìn đi, đồng phục của chúng ta là màu xanh cổ vịt còn của họ là màu đen. Còn nữa, phù hiệu ở ngực áo của chúng ta chỉ có chữ E trơ trọi này, còn của họ là chữ E có vòng tròn màu vàng bao quanh. Hiểu chưa?"

"Vậy anh Huân..."

"Đúng, anh ấy là một trong những GB. Mà mày nhớ hộ tao, GB được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Giáo viên tự hào, sinh viên nể phục. Mà đám GB ấy, ai cũng có một vẻ quyến rũ riêng. Động vào họ, là giáo viên xẻo thịt, sinh viên đến ủ lò mày ngay." - nhỏ đang nghiêm túc đến đáng sợ.

"Vậy đến chỗ tòa nhà đó như thế nào?" - Lam Anh nghe thấy tia hy vọng thì liền quay ra hỏi.

"Đến cái đầu. Muốn đến tòa nhà đó trừ khi có đăng ký học trợ giảng, một lớp khoảng 10-15 người gì đó đăng ký chung với nhau, lúc đó mới được dẫn xác đến toàn nhà ấy. Còn không á, không phận sự miễn vào! Có bảo vệ riêng đó!" - con Hương ném ánh nhìn sang cô.

Hóa ra là vậy, hóa ra anh ấy ở một chân trời xa vời mà tưởng như cô có cố mấy cũng không thể với tới được. GB, GB, GB,...nếu anh là một GB thì quả thật việc gặp anh là quá khó khăn. Hôm nay cô đã tuột mất cơ hội gặp để xin lỗi anh, không biết đến bao giờ mới tìm thấy cơ hội thứ hai. Lại nghĩ đến cà phê? Chẳng nhẽ ngày nào cũng cầm lon cà phê trên tay đi loăng quăng gây họa rồi anh sẽ xuất hiện?!

Lam Anh quay ra nhìn ánh nắng mặt trời chiếu sáng qua tấm kính lớn, cô có thể thấy cái bản mặt gây họa hai lần cho cùng một người của mình đang phản chiếu trên ấy. Tự cười với những việc đã xảy ra, lại tự rủa cho suy nghĩ biến thái của mình... Cái gì mà gây họa rồi anh sẽ xuất hiện? Mơ tưởng hão thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro