5.2. Thua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



  Đăng dẫn Lam Anh đến trước cổng Golden Bell. Lần này nhờ Đăng nên cô qua cửa ải của mấy anh áo đen rất dễ dàng, dù rằng mấy anh ấy vẫn dùng ánh mắt tia X để soi xét cô. Vuốt lau mồ hôi trên trán, Lam Anh hơi nhướn người lên trên hỏi Đăng:

"Giờ này anh ấy vẫn còn ở đây cơ ạ?"

"Ừm, mai các em thi rồi nên tối nay phải soát lại đề."

"Vậy chắc anh cũng vất vả lắm!"

"Không, anh làm xong từ sáng rồi. Có cậu ta cả ngày chạy đi chạy lại vì việc của em nên mới vậy thôi!"

Không nhìn thấy khuôn mặt của Đăng, nhưng cô cũng biết anh ấy đang cười. Lam Anh chợt đỏ mặt! Anh ấy dành cả ngày chỉ để giúp cô tìm hung thủ, rồi không hiểu anh ấy làm kiểu gì mà hung thủ còn đích thân đến xin lỗi nạn nhân là cô đây. Cô thật sự thấy cảm kích trong lòng xen lẫn những cái hẫng nhịp rồi lại đập nhanh liên hồi của quả tim hư đốn. Chắc chắn đợt này được nghỉ đông, Lam Anh sẽ kiểm tra tổng bộ tim xem có bị vấn đề gì không?

Golden Bell buổi tối vẫn thật rực rỡ, không hổ danh là nơi sáng nhất học viện - cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhìn từ bên ngoài vào rất dễ nhận thấy chỉ còn một ánh đèn bàn le lói trong bóng tối bao phủ. Cảm giác như con người ngồi trong đó cũng cô đơn và nhỏ nhoi như ánh đèn ấy vậy! Đăng đi trước còn cô đi sau, từng bước từng bước một mang theo sự hồi hộp khôn nguôi. Từ cửa chính, đến giữa tòa nhà, Đăng và cô bước không nhanh cũng không chậm. Tiếng đế giày đế dép ma sát xuống mặt sàn bóng loáng tạo nên những âm thanh nhè nhẹ vang động. Tuy nhiên, điều đó hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến con người ngồi kia. Có lẽ do anh quá tập trung hay vì anh đã biết trước là có người đến nên mới thể hiện cái điệu bộ thản nhiên làm việc như không vậy. Tay cầm bút, tay lật giấy, đôi mày còn khẽ nheo lại khi thấy có sai sót; có lẽ đây là lần đầu tiên Lam Anh nhìn anh dưới hình dáng của một người chuyên tâm làm việc. Không còn là những cái xoay trụ ghế nghịch ngợm, không còn là những cái dựa lưng thoải mái thư giãn gân cốt, cũng không còn là vẻ mặt đọc sách mà như đang lướt tạp chí bãi biển. Đôi mắt Lam Anh khẽ trùng xuống khi nhìn anh bận rộn như vậy, sự cảm động đã trào dâng nơi đáy lòng!

"Trả hàng cho mày này." - Đăng nhẹ đặt chiếc máy ghi âm xuống mặt bàn tạo nên tiếng "Cách" nhỏ - "Tao về ngủ đây, nhanh rồi về nghỉ sớm đi nhé."

"Ừm, cảm ơn!" - Huân không nhìn lên mà vẫn tập trung làm việc. Có vẻ đống giấy tờ ấy làm anh lao tâm khổ tứ đến nỗi quên mọi thứ xung quanh mất rồi.

Đăng nháy mắt với cô ra hiệu anh sẽ để lại không gian cho hai người rồi nhanh chóng bước thẳng ra cửa chính. Lúc này, không gian phảng phất hơi điều hòa chỉ còn có cô và Huân. Mọi thứ dường như thu gọn chỉ còn vỏn vẹn trong ánh đèn yếu ớt nơi bàn làm việc của anh. Huân vẫn làm việc hăng say mà không hay biết Lam Anh đang đứng ở đó. Nhưng cô không vì thế mà khó chịu, Lam Anh thích nhìn anh ấy như vậy! Thời gian xin hãy dừng lại một chút để cô cảm nhận thật sâu rằng, con người này đã vì cô mà tất bật cả ngày, đã vì cô mà giờ này vẫn còn phải ở đây làm việc, vì cô mà vất vả như vậy...

"Cảm ơn anh..." - sau hàng nghìn giây đứng ngắm nhìn anh, Lam Anh cuối cùng cũng quyết định mở lời.

Bàn tay lật giấy, ánh mắt lướt qua con chữ, cái đầu liên tục xoay xoay của anh dừng lại toàn bộ khi bên tai văng vẳng giọng nói nhẹ nhàng như hơi sương buổi sớm. Huân chậm rãi đưa mắt lên nhìn Lam Anh đứng ở trước mặt. Đôi mắt anh dừng trên khuôn mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt vì mệt mỏi đó thật lâu, không biết cảm nghĩ thật của anh là gì nhưng chắc chắn là ngạc nhiên, xen chút bất ngờ.

Lam Anh ngượng ngùng cúi đầu xuống nhìn bàn tay vì ngại mà xoắn xuýt liên tục, từ phía cô cảm giác như anh đang dùng sức mạnh từ ánh mắt hút cô lại gần anh hơn. Mỗi lần đối diện với anh là cô không sao giữ được kiên định đến cuối để trực diện nhìn vào đôi mắt ấy, mà luôn luôn là kẻ chịu thua trước. Nếu không làm như vậy chắc bản thân cô sẽ tự bốc cháy mất!

"Anh vất vả giúp em! Thật sự cảm ơn anh." - Lam Anh lấy sức mạnh yếu ớt còn lại ngẩng lên nhìn anh, trên môi cũng vẽ một nụ cười nhẹ.

Nhờ không gian yên lặng cùng tiếng máy điều hòa nhè nhẹ phả ra, mỗi câu nói của cô như ngọt và trong thêm mười phần, tưởng như tiếng gõ của chiếc thìa inox vào thành cốc thủy tinh rỗng - thánh thót đến mê dại lòng người.

Cảm thấy mình đã quá lâu lưu lại trên cô, Huân vội thu hồi ánh mắt, khẽ hắng giọng, anh nhìn vào tài liệu trước mặt thuận miệng hỏi:

"Sao không nghỉ ngơi đi?"

"Em phải đến cảm ơn anh chứ! Không có anh chắc tự trọng của em bị mấy người đó làm cho nát bét rồi." - Lam Anh thật sự cảm thấy vui vẻ khi anh nói chuyện với cô, cũng tự nhiên mà thoải mái hơn trước anh.

"Không có gì! Là tôi muốn xin lỗi cô về việc lần trước giận cô vô cớ." - Huân dừng đôi tay lật giấy. Nhẹ hướng ánh nhìn lên cô, khuôn mặt anh có gì đó lành lạnh nhưng tận sâu nơi đáy mắt lại là sự dịu dàng nhẹ nhàng như vỗ về thú cưng.

"Không đâu, cũng là tại em đổ cà phê vào người anh. Em là người có lỗi. A...A... Anh không có lỗi gì cả!" - bị biểu cảm mới mẻ từ đôi mắt anh làm cho đứng hình, cô cũng vì thế mà ấp úng đánh rơi câu chữ.

"Vậy sao?" - Huân nhoẻn miệng cười - "Biết thế không giúp nữa!" - Huân cúi nghiêng khuôn mặt, từ đuôi mắt đến đôi môi đang nhếch nhẹ tạo nên nụ cười thoáng qua tỏa ra dư vị mê người.

Từ hôm qua đến hôm nay, hết lần này đến lần khác anh làm cô ngụp lặn trong sự vui sướng khôn nguôi. Thỉnh thoảng lại tự hỏi: Anh ấy có thật sự là Huân mà cô biết? Sáng thứ bảy vừa mở mắt đã thấy lon Highland trên bàn, chắc chắn không phải con Hương vì nó rất lười đi mua mấy thứ này, càng không thể là Thúy manga và Liên rapper, đơn giản vì bọn họ không biết sở thích uống cà phê của cô. Cầm lon Highland trên tay mà cô cảm giác nước từ thân lon chảy xuống ngấm hoàn toàn vào làn da khô ráp, nó giống như những quan tâm anh đã dành cho cô cứ tự nhiên khắc sâu trong lòng. Hơn thế, anh còn giúp cô vạch mặt thủ phạm, bảo Đăng đến canh chừng, vì cô mà phải làm việc đêm, nay lại bày ra những thứ biểu cảm lần đầu tiên cô nhìn thấy; quả thực nếu có người chĩa súng vào đầu lúc này cô cũng cho là họ đang chơi đùa cho vui...

Hơi thở gấp gáp mau chóng bị Lam Anh chế ngự một cách nghiệp dư, ngại ngùng lúng túng cúi người chào anh:

"Vậy anh làm việc đi, e... em không làm phiền anh nữa." - nói rồi cô xoay người vội bước đi.

Nhưng vừa đi được hai bước thì bị anh gọi lại:

"Ở lại đây đi." - Huân chủ động giữ cô lại. Anh cũng đứng dậy đi gần đến cô hơn.

Xin anh, xin anh đừng đứng gần như vậy! Trái tim đập bình bịch liên hồi theo tiếng nhịp chân anh di chuyển. Cho đến khi anh đứng ngay sau cô, mùi vị nơi anh gần gũi đến nỗi làm tâm trí cô hoàn toàn bị đốn ngã.

"Dạ?" - Lam Anh đáp trong vô định.

"Chút tôi đưa cô về." - Huân nhìn sau lưng cô mà nói, đôi mắt đen sâu thăm thẳm tập trung vào tấm lưng đứng trước mà phong tỏa tầm nhìn.

"Không sao, em tự về được!" - cô ngại ngùng cúi người.

"Vậy vẫn muốn ngày mai lên mục trò chuyện của viện là bị sàm sỡ vào ban đêm?" - Huân nhoẻn miệng cười. Anh rời bỏ vị trí đứng thẳng hàng với cô mà đút hai tay vào túi quần, người cũng dựa tự do vào chiếc bàn đằng sau.

"..." - Lam Anh quay người lại nhíu mày nhìn anh.

"À mà trông bộ dạng này..." - anh nhìn cô một góc nghiêng. Mắt lượt từ trên xuống dưới, cảm giác ánh nhìn của anh như có thể chụp X-quang hết cả xương cốt đến hộp sọ bên trong cô vậy - "...Chắc không sao đâu!"

"Anh... anh... nhìn cái gì vậy? Ý anh là gì?" - Lam Anh đỏ bừng mặt. Trước đó anh còn làm cô bay lên mây, giờ lại dùng ánh mắt soi xét ấy mà phán cho một câu đánh gãy cô xuống chín tầng địa ngục. Mặt đỏ bừng lên vì ngại, cô quên rằng người trước mặt là người mà cô thích, liền bặm răng bặm lợi mắng anh, hai tay cũng khoanh che trước ngực.

Huân làm bộ ngạc nhiên lắm, anh cười với cô rồi nói: "Vậy cô nghĩ tôi như thế nào? Công tử hoàn hảo hay thiếu gia lạnh lùng?" - mỗi từ anh nói đều đồng thời một bước tiến sát đến phía cô. Bước chân chậm rãi di chuyển cho đến khi ai đó phải ngả cả người ra đằng sau, không những thế tay cũng phải vịn vào chiếc bàn gần đó chống đỡ thân người sắp đổ ngã.

Thấy đã áp bức được người trước mắt sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, Huân cười khục lên một tiếng trong cổ họng rồi nhanh chóng đứng thẳng dậy quay người đi về bàn làm việc. Tay dọn đống đồ còn vương vãi, miệng thì nói với Lam Anh vẫn còn đờ đẫn ở kia:

"Cũng được, vậy tôi về trước đây. Nhớ đi cẩn thận, ở xung quanh đây có rất nhiều biến thái."

Huân một vai khoác cặp, một tay cầm tập đề, anh thản nhiên đi qua cô, cũng không mang một chút thành ý nào là muốn đưa cô về nữa.

"Dạ?" - Lam Anh rời khỏi mộng tưởng trước mắt, vội vã che giấu hai má đã đỏ bừng mà đuổi theo anh: "Ch... chờ em với."

Thứ ánh sáng mờ ảo từ đèn đường hắt ngược lên bóng hai người vẫn đang rảo bước chậm rãi trên con đường con quen thuộc. Tiếng bước chân lẳng lặng của người đi trước cùng tiếng loẹt quẹt dép lê của người đi sau, không gian tĩnh mịch này chí ít còn có chút âm điệu. Lam Anh đi phía sau Huân, bóng lưng anh dài đổ ngược đằng trước - đã ai nói với anh đến cái bóng của anh cũng rất đẹp chưa? Sự ngượng ngùng, sự lúng túng xung quanh hai người, thỉnh thoảng lại đâu đó có tiếng thở dài...

Duy trì trạng thái này mất một lúc, đến khi ngừng lại thì đã là ở trước cổng kí túc xá nữ. Huân không đi sâu vào, anh đứng cách xa cánh cổng sắt được sơn màu xanh lam đậm và trang trí hoa văn đẹp đẽ ấy một quãng. Lam Anh vì bước chân anh dừng thì cũng dừng lại theo, đôi mắt to tròn của cô ngẩng lên anh rồi lại đá sang cánh cổng - À đã về rồi!

Cô chủ động tiến lên phía trước, quay người lại phía anh để ánh đèn trắng sáng mờ ảo cùng ánh trăng ló khuất soi lên khuôn mặt xinh xắn. Cô nói:

"Cảm ơn anh đã đưa em về. Anh về sớm nghỉ ngơi đi ạ!" - vừa nói cô vừa cố trấn an mình bằng nụ cười thân thiện vốn có.

Huân chủ động nhìn cô một lúc, anh ấy luôn luôn như thế - luôn mang đôi mắt tựa như biển hồ sâu thẳm không đáy ấy làm vũ khí mê hoặc lòng người. Khẽ nhếch môi sang ngang, cuối cùng anh cũng nói:

"Nghỉ ngơi và mai thi tốt."

Cũng không dây dưa lời nói và ánh mắt, Huân nhanh chóng quay người bước đi. Chỉ một câu nói gồm sáu chữ cái, ngắn gọn nhưng trong đó lại chứa vạn lần quan tâm săn sóc. Lam Anh thật sự cảm thấy ấm lòng! Nhìn bóng dáng anh khuất dần, cô mới nhẹ nhoẻn miệng cười rồi vui vẻ bước vào trong.

Ngày hôm nay cô lại hiểu thêm một chút về anh và cũng một lần nữa khẳng định điều này: Huân thật sự là người rất biết quan tâm đến người khác!

..............

Tên cô và tên của Hương ở cách xa nhau nên lên đến hành lang cô liền chúc Hương thi tốt rồi chia tay nhỏ tại đó. Thật sự là mấy ngày qua kiến thức cô nhập vào đầu là con số không. Những gì Kỳ dạy cho cô, cô có nhớ, nhưng ngoài ra thì một chữ bẻ đôi cũng không biết. Đứng trước cửa phòng thi, cầm quyển sách dày học đến hơn hai trăm trang rồi mà kiến thức trong đầu cô chỉ được hai trang là kỉ lục. Nhiều lúc đả kích mạnh mẽ bộ não teo nhỏ không chút thông minh của mình, Chẳng hiểu cô ăn gen ở đâu lại ngu độn như thế? Bố cô kinh doanh rất giỏi, mẹ tuy nội trợ nhưng những gì đến tay bà đều ra ngô ra khoai. Hay có lẽ trí thông minh kế thừa ấy đã nhảy vào cái đầu to hơn người của thằng Bin?

Khẽ thở dài, đến giờ thi rồi!

Đề thi phát ra dày hơn sáu trang, mùi mực in mới thơm thơm nóng nóng vẫn còn đây, mà sao cô thấy hoa mắt chóng mặt hết cả lên. Đọc một loạt tình huống họ đưa trước, rồi lại đến một loạt gợi ý để giúp làm bài nhanh hơn, sao cái gì cũng như mới nguyên vậy? Nhìn lướt qua phòng một lượt, cô chợt thấy hẫng tim khi các bạn đã chăm chú vào ngoáy ngoáy viết viết từ bao giờ. Phòng thi giờ đây chỉ còn tiếng máy điều hòa phả ra hơi mát, tiếng viết giấy xoạt xoạt của các thí sinh, tiếng guốc di chuyển của giám thị và tiếng thở dài bất lực của thí sinh mang mã số 105-4-0122.

Lật đi lật lại, lật tái lật hồi, mãi mới thấy một phần nhỏ trong một câu nói về thuyết Gantt mà lần trước Kỳ đã dạy qua. Một tia sáng le lói trong lòng, cô liền với bút viết. Chăm chú cặm cụi như ai, nhưng đâu có ngờ được mỗi chữ của cô viết đều phải lan ra khoảng hai phút. Mặt chăm chú đấy nhưng là để sao viết được một phần nhỏ thôi tuy thế chữ phải đẹp giấy phải sạch... hy vọng được chấm điểm trình bày.

Nhìn đồng hồ đeo tay đã một tiếng trôi qua, Lam Anh bất lực nằm gục xuống bàn! Thôi trượt rồi...

Ra khỏi phòng thi trong tâm trạng xấu tệ, Lam Anh từng bước mệt mỏi đi xuống cầu thang. Nhỏ Hương từ xa đã thấy cô thì vui vẻ liền tiến đến khoác tay, nó phát ngôn xong còn khiến cô nguyện lấy bún thắt cổ luôn:

"Đề dễ mày nhỉ? Hí, tao làm chắc bỏ có một phần thuyết Gantt 10 điểm thôi."

"Còn tao chỉ làm được mỗi phần thuyết Gantt 10 điểm thôi!" - Lam Anh chán nản giương đôi mắt như con thú hoang bị bắn hạ của mình lên nhìn Hương rồi mau chóng cụp xuống.

Lần này cô thảm thật rồi!

Điểm thi lần này có kết quả còn nhanh hơn dự tính, hình như là để cho những ai trượt có cơ hội làm lại bài trước tuần nghỉ để sang nửa cuối của học kỳ một. Dù không xem cũng biết là cô trượt rồi, nhưng vì sự tò mò hiếu kì nên ai đó vẫn ngồi thu lu trên giường, chăn trùm kín người, ngón tay run run di con chuột laptop. Con người thật tham lam khi biết mình chết chắc rồi mà lòng vẫn nuôi hy vọng có tia sáng nơi cuối chân trời chiếu rọi. Chỉ là Lam Anh thấy hổ thẹn với những gì Kỳ đã tốn công chỉ bảo, và lời chúc trước hôm thi của Huân! Cô rất mong người chấm sẽ bị che mắt mà cho cô qua, chỉ cần qua thôi!

Nhưng đúng là mơ hão, 50 điểm là qua trong khi cô có vỏn vẹn 20 điểm. Nguyễn Lam Anh là đứa điểm thảm nhất và tuyệt vời hơn, chỉ có hai đứa bị trượt trong kì thi này, trong đó có cô. Hương còn qua với điểm số 60, còn cô vỏn vẹn sụt sùi với điểm 20 tròn trĩnh. Gập máy tính, cô hận không thể ngay lúc này dùng laptop đập bể đầu mình.

Trong lúc đó, tại phòng trà ở Golden Bell...

"Anh Huân, anh nghe nói vụ của nhỏ nào đó ở lớp quản trị không?" - Mỹ Linh vừa nhấc một chén trà trên tay, vừa quay sang hỏi anh.

"Không." - Huân trả lời ngay mà không tốn công suy nghĩ. Khuôn mặt anh cũng chẳng thể hiện gì là giật mình hay ngỡ ngàng.

"Vậy sao?" - Mỹ Linh cong môi - "Nổi được vài ngày thì xịt ngóm. Mà công nhận mặt con bé đó với thân hình "phim cấp ba" ấy hợp thật đấy. Ghép pro đến nỗi lúc đầu em nhìn tưởng là thật cơ. Haha. Nếu không có bài viết đính chính thì chắc em tưởng nhỏ đó là dân "chơi" thật đó!"

Vẫn khuôn mặt đó, đến một tia cảm xúc cũng không có. Vẫn đôi mắt đó, đến một cái nhìn hiền dịu cũng không tồn tại. Chỉ có tiếng gấp tờ báo mạnh đến nỗi cảm giác trà trong cốc người bên cạnh có thể vì chủ nhân giật mình mà bắn lên tung tóe. Khí lạnh tỏa ra từ cơ thể anh nhưng trong nội tâm lại như lửa đốt đang bốc ra ngùn ngụt cạnh tranh với sự lạnh lùng vốn có ở vẻ bề ngoài. Huân mạnh tay vất tờ báo, đã sớm bị lực bàn tay anh làm nhàu phần viền, sang bàn bên. Anh đứng dậy bước ra khỏi phòng trà, bỏ lại cái nhìn ngây ngốc của Mỹ Linh vì không hiểu anh đang bực tức chuyện gì?

Anh không chối bỏ rằng bản thân mình đang nóng hừng hực lên như có lửa thiêu. Có lẽ vì nụ cười man rợ xuất phát từ con người không biết gì đến phép lịch sự cơ bản, hoặc có lẽ là vì cô ta đang ngang nhiên xúc phạm... cô ấy! Chiếc ca-vat vốn đã lỏng lẻo nay chỉ cần một cái rút từ bàn tay khỏe mạnh của anh, cổ áo trắng nhanh chóng trống trơn. Ngã mình vào ghế, anh nhắm mắt rồi ngửng mặt lên trần. Thở hắt, anh cảm thấy thật sự khó chịu!

Không khí bức người hay nội tâm dậy sóng? Mấy người đi qua hỏi han mà anh cũng chỉ bỏ lửng vài câu ậm ừ cho qua. Nhìn vào máy tính, các con chữ trên đó như càng trêu ngươi anh hơn. Không suy nghĩ nhiều, anh liền mang theo những thứ vướng bận trong lòng ra ngoài cửa chính hướng người bước đi.

Cứ đi mãi đi mãi, may thay gió mang theo vị thực vật thoang thoảng làm trong lòng anh dễ chịu hơn nhiều. Một tay đút túi quần, một tay rảnh rỗi chỉnh gáy tóc hỗn độn, Huân tính sẽ đi nhâm nhi một tách trà; dù gì cốc trà mới toanh của anh đã bị những câu nói không có suy nghĩ của Mỹ Linh làm cho đắng ngắt. Bước chân đang di chuyển đều đặn chợt dừng lại khi trước mắt hiện ra thân ảnh quen thuộc. Cũng đã một tuần kể từ ngày anh đưa cô về kí túc, hôm nay lại gặp lại. Cô ấy mặc đồng phục, tay cầm tờ giấy gì đó nhưng có vẻ là nó đã bị bóp nát vo viền trong lòng bàn tay nhỏ bé. Khuôn mặt lộ rõ biểu cảm chán chường, mệt mỏi; thân hình hơi chút lại ngủm xuống chứng minh cho sự có mặt của những cái thở dài ngao ngán.

Tính đi qua và không hỏi han gì, nhưng bước chân anh cứ tự nhiên mà rẽ về phía cô. Cũng chẳng biết làm sao, đành chiều lòng trái tim đã chỉ dẫn, anh cất lời hỏi:

"Thi thế nào?"

Lam Anh giật mình ngẩng mặt lên. Mắt cô nheo lại vì bị ánh nắng sau anh làm cho chói, nâng bàn tay lên che, thân ảnh đen đen vì ngược sáng của anh giờ hiện rõ nhất có thể - là Huân! Nhưng không là biểu đạt giật mình, hốt hoảng, ngạc nhiên như mọi khi, thay vào đó là cái thở dài chán nản. Thái độ này của cô chính xác lại tác động mạnh lên anh, anh ngạc nhiên lắm khi thấy cô không như mọi ngày, đôi mắt ngay lập tức thể hiện sự hứng thú, khóe môi cũng trong tích tắc nhếch lên.

"Em trượt rồi." - Lam Anh lúng búng nói ra được mấy chữ. Bàn tay cũng hợp tác vo viên tờ giấy vốn đã bị nhàu nát.

"À..." - anh kéo dài âm cuối như thể hiện: Tôi biết ngay mà!. Nhưng đâu đó trên đôi môi anh lại là nụ cười thoang thoảng.

"Giờ em không biết sao để thi qua nữa. Nghe nói đề thi lại còn khó hơn cả đề thi chính." - Lam Anh ngẩng mặt lên, nheo chặt đôi mắt gấu trúc vì mất ngủ. Đôi môi cũng bạnh ra chẳng thèm để ý đến hình tượng - "Anh ơi... cứu em với!"

Ôi giật mình! Đã ai nói với cô ấy là cô ấy rất giỏi trong việc thể hiện cảm xúc chưa? Không những thế còn rất biến hóa khiến người đối diện như anh cũng thấy hoảng hốt mà lùi về phía sau hai bước. Đôi mắt anh ráo hoảnh nhìn xung quanh, bước chân cũng nhon nhón sang ngang kiểu như chỉ cần một chỉ thị thôi là có thể chạy thục mạng!

"Anh ơi cứu em đi mà. Giờ em không biết nhờ ai cả!" - Lam Anh cuối cùng cũng rặn ra được một giọt nước mắt đau lòng, họa cho anh chứng kiến mà đi hết từ ngạc nhiên này đến rùng mình khác.

Nhìn biểu lộ của cô ấy còn sống động hơn cả xem phim! Có nên hỏi xem cô ấy học qua lớp diễn xuất ở đâu không?

Nới rộng cổ áo cho đống ứ nghẹn có thể trôi xuống, Huân đánh mắt sang cô nói:

"Tôi không phụ trách mảng quản trị."

"Nhưng GB nào cũng phải học đều mà! Chẳng phải bọn anh phải học tất cả các chuyên ngành sao?" - Lam Anh vội vã bước đến trước anh chặn đầu.

"Kỳ cuối tuần này về rồi." - anh nhìn về hướng khác khi nói ra câu ấy.

"Nhưng giữa tuần em thi rồi. Em cũng không thể bắt anh ấy dạy học qua Skype được. Chính xác là mặt đối mặt học còn không xong huống chi Skype trong cái tình trạng mạng chập chờn như thế này." - Lam Anh méo mặt. Trông cô lúc này đúng như kẻ đang lâm vào đường cùng, cố đấm ăn xôi níu kéo.

"Còn rất nhiều người khác."

"Nhưng em không quen ai cả!" - Lam Anh nhíu mày.

"Tôi có thể giới thiệu cho cô." - toàn thân anh đã xoay đi chỗ khác.

"Giờ thật sự là em rất vội. Đợi anh giới thiệu xong chắc em chết chắc rồi. Anh độ lượng đại ân, hiền từ như quan âm bồ tát giáng trần, giúp em lần này thôi. Em thề từ lần sau sẽ không nhờ vả anh nữa!" - Lam Anh giơ tay lên ngang trán, mặt cô chắc nịch khẳng định.

"Không-bao-giờ." - Huân biết hết đường lui, nên nhanh chóng cự tuyệt là cách tốt nhất.

Anh bước lùi lại phía sau hai bước, rồi nhanh chóng quay người chạy lẹ. Về phần mình, đã có cọc mà không biết giữ quả là đứa ngu! Bởi vậy Lam Anh cũng rất nhanh chân mà đuổi theo anh. Huân không nghĩ đứa con gái nhỏ thó như cô mà có thể mang sức mạnh tiềm tàng để đuổi theo anh khắp quanh học viện như thế. Đằng sau vẫn là tiếng gọi, tiếng cầu xin, tiếng nhờ trợ giúp, bên cạnh là những ánh nhìn ngạc nhiên cùng những ngón tay chỉ trỏ hay những cái che miệng bàn tán. Lúc này anh bỏ qua hết, chỉ nghĩ đến phải chạy để thoát thân thôi! Sao đột nhiên anh thấy hối hận vì lòng tốt hỏi han của mình thế.

Có những lúc tưởng chừng đã cắt đuôi được cô vì anh không còn nghe thấy tiếng gọi với đằng sau nữa, guồng chân chậm dần, anh gần như giảm từ chạy xuống thành đi bộ, đến chết mệt với cô ấy! Vậy mà chỉ để cho anh tản bộ được vài giây, Lam Anh đã chạy thục mạng đến bên cạnh anh, miệng vừa nở nụ cười ngây ngốc vừa nói - "Anh khỏe thật đấy!". Thái độ lúc này của anh chỉ còn hai chữ "ngạc nhiên" và rồi sau cái lắc đầu ngao ngán, công việc tản bộ của anh chấm dứt ngay lập tức, thay vào đó là những sải bước dài và nhanh.

Nắng và gió cứ thế cùng họ chạy vòng quanh khuôn viên rộng lớn của học viện... nếu ngay tại đây có một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt mỹ vừa đáng yêu vừa đáng ghi nhận này!

Từ lúc bắt đầu đến giờ đã được ba mươi phút tắm mồ hôi và gần như sức cùng lực kiệt, Huân dừng lại ở một thảm cỏ sau tòa nhà truyền thống. Tay chống lên đầu gối, anh thở hồng hộc gấp gáp. Người đằng sau vì quán tính mà chạy quá lên trên anh hai mét, Lam Anh cũng thở phì phò, không những thế vì sức con gái yếu hơn, cô còn ngồi bệt xuống luôn trên thảm cỏ xanh mát vẫn còn đọng lại vài giọt nước từ trận mưa đêm qua.

"A A giu giu giúp e em nh nhé..." - đã mệt gần chết nhưng Lam Anh vẫn cố với đến anh mà cầu xin.

Không hiểu sức mạnh thể lực và tinh thần từ cô ấy lấy ở đâu ra mà có dư sức để đuổi được một người đã có một quãng thời gian dài tập luyện như anh. Lại còn dư hơi để xin anh giúp đỡ, quả thực anh chịu thua hoàn toàn!

Cả người ngã xuống thảm cỏ, anh cố trấn an hơi thở gấp gáp, trong ánh nắng nhẹ, giọng anh mang bất lực nhưng vẫn thật trầm ấm và cũng nhẹ tựa làn gió mùa thu:

"Cô muốn tôi giúp gì?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro