5.3. Dạy học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Nạn nhân đã không để bụng sao hung thủ còn để tâm?"

"Mày đi đâu mà dậy sớm thế?" - Thúy manga ở giường bên ngó qua đồng hồ thấy mới năm giờ sáng mà Lam Anh đã mò mẫm dậy, thì lên tiếng hỏi.

"Đi học!"

Cô xụ mặt trả lời trước sự ngạc nhiên của Thúy, rồi cũng mau chóng đi làm vệ sinh cá nhân. Công nhận, để nhờ được anh dạy học là một kì tích, nay đi học được anh lại là một kỉ lục khác. Vã nước lên mặt, cô ngao ngán nhớ đến lịch trình mà anh đưa ra trước đó, nếu theo sát nó, anh sẽ không quản ngại vất vả mà dạy cô học!

......................

"Tôi có thể giúp gì?"

Lam Anh vui vẻ muôn phần, dường như mệt nhọc vì đuổi theo anh bằng mười vòng sân vận động Mỹ Đình giờ đây cũng bay biến. Dùng vai áo lau đi những giọt mồ hôi thi nhau túa ra trên khuôn mặt ửng hồng, Lam Anh nhanh nhẹn cho anh câu trả lời.

"Chỉ cần anh giúp em thi qua trong kì thi tới, em hứa sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa."

"Tôi tin cô được bao nhiêu phần trăm?" - Huân nằm trên cỏ. Một chân của anh dựng lên, chân còn lại duỗi thẳng. Hai cánh tay mở tự do trải dài trên nền xanh cỏ mát. Đôi mắt anh nhắm nghiền, cảm giác như trả lời cô như bản năng sắp sẵn.

"100%, em không bao giờ lừa gạt người nha." - Lam Anh nói với giọng chắc nịch

"Ý tôi là cô chắc sẽ qua không? Tôi không muốn thanh danh bị hủy diệt." - giọng nói của anh vẫn nhè nhẹ đáp trả từng câu có nói. Mang chút soi xét, mang chút bất an, mang chút bất lực nhưng cũng mang chút thành ý rằng chắc chắn lần này anh sẽ giúp.

"À... chuyện đó thì... nếu không qua thì em sẽ..." - Lam Anh cắn môi suy nghĩ. Cô dù gì cũng không thể ngu ngơ như diễn viên mà thốt ra cái câu: Anh bảo gì em làm nấy được! Nghĩ ngợi một lúc, cô nói - "Em sẽ đền anh một việc."

Đôi mắt đang nhắm nghiền của anh chợt mở ra, tròng mắt thâm sâu đen láy được ánh nắng chiếu rọi càng làm khuôn mặt anh thêm cực phẩm. Chống hai tay đỡ người ngồi dậy, Huân mang ánh mắt trời phú đó tặng cho cô miễn phí. Cũng không bắt cô phải nói thêm gì, thân hình của anh dần dần tiến sát đến bên cô hơn. Gần nữa, gần hơn nữa, cho đến khi Lam Anh chủ động dùng bàn tọa dịch người xuống nửa mét, lúc đó anh mới dừng lại. Từng câu từng chữ của anh nói ra, ngắn gọn dễ hiểu, nhưng lại như quả tạ ngàn cân bổ nhào lên vai cô:

"Tôi sẽ dạy cô qua kì thi lần này, nhưng cô phải theo lịch trình của tôi."

"Lịch gì ạ?" - Lam Anh ngại ngùng hướng mặt sang bên tránh đôi mắt bức người ấy.

"Nếu học chiều thì sáu giờ sáng có mặt ở Golden Bell, còn học sáng thì sau khi ăn trưa -là một giờ - phải đến chỗ tôi. Nói trước, tôi rất ghét cao su, nếu cô chậm hai phút, ngày hôm đó tôi không dạy và kiến thức ngày hôm đó cũng bỏ qua luôn. Giờ ôn tập sẽ là sau bữa tối, nếu không trả lời được, cũng coi như tôi hết nhiệm vụ!"

Nói xong lịch trình như được anh lập trình sẵn từ rất lâu, Huân nhoẻn miệng cười với cô. Nhưng hình như nụ cười đó tuyệt nhiên không có chút gì gọi là "đẹp trai" hay "đáng yêu". Đối với cô lúc này, nụ cười ấy như lời nhắn của tử thần áo đen. Ông ta nói rằng: Lam Anh à, con sắp chết rồi đó!

................................

Chạy ào ra khỏi kí túc khi mọi người vẫn còn đang say giấc nồng, chiếu mắt nhìn lên đồng hồ đeo tay, chết rồi còn mười phút nữa thôi! Vậy là thân hình nhỏ thó mà sức khỏe vô biên lại lần nữa được lĩnh giáo chạy đường dài. Mùi sương sớm vẫn còn đây, mùi rêu còn chưa khô, chưa một văn phòng nào mở cửa, người đi tập thể dục còn chưa thấy đâu, vậy mà tên lang sói nào đó bắt cô phải chạy thục mạng như vận động viên điền kinh năm sau thi Sea Games thế này! Từng tích tắc giờ đối với cô quý hơn vàng, cứ nghĩ đến việc bài hôm nay sẽ bị bỏ qua là đôi chân của cô lại được truyền thêm động lực để chạy nhanh hơn.

Vậy là đúng sáu giờ, như có sự sắp xếp sẵn, mấy anh bodyguard ngày trước còn hùng hổ chặn đường hỏi thăm giờ đây ngoan ngoãn rẽ thành đôi nhường đường cho cô chạy vào. Nuốt nước bọt một cái, Lam Anh cười gượng với mấy chiếc kính đen rồi cũng mang toàn bộ tâm trí vào con đường trước mặt...

Cô hăm hở đẩy cửa ra... anh đã ngồi ở đó!

Có vẻ Huân đã rất sẵn sàng, không những thế trước đó hình như đã đợi một lúc lâu. Chứng minh cho việc đó là dáng ngồi vắt vẻo của anh trên ghế xoay, chốc chốc lại quay quay nó không biết chán nản. Tay cầm quyển sách quản trị dày hai tấc, đối với anh lật mở trang sách giờ đây như hình thức quạt mát thân thể, xoành xoạch từ trang đầu đến trang cuối, tất cả đều được ngón cái của anh lướt qua đủ. Thấy cô lò dò đi vào, Huân không đợi mà chủ động đi lên trên tầng ba của Golden Bell. Lên đến nơi anh mở một cửa phòng có biển "Huan Tran" ở trước đó, tay cầm nắm đấm cửa, người anh né sang một bên, còn mắt thì nhìn sang cô ý bảo vào trong.

Đặc điểm đầu tiên ập vào mắt cô là kiến trúc hiện đại trong căn phòng này. Mọi thứ đều được phối màu đen trắng, từ bàn ghế đến kệ tủ đồng loạt phủ lên hai thứ màu tương phản nhưng đặc biệt xa xỉ. Lam Anh vừa đi vừa ngước nhìn, lòng không khỏi cảm thán về độ phân biệt đối xử của viện. Dù đầu óc của bọn anh to hơn, tư duy nhanh hơn, hữu ích hơn; nhưng đều là sinh viên cả, không nhất thiết phải phân tầng lớp thế này chứ? Lại nghe con Hương nói, kiến trúc bố cục đều do tự GB đề xuất thiết kế, bởi vậy, mỗi phòng của mỗi GB sẽ có không gian khác nhau. Cũng đúng... với tính cách của anh, màu sắc như vậy là hợp lý.

Mải ngắm nghía, đến khi cô rơi mắt vào trọng điểm là bộ ghế sa-long trắng muốt thì ở đó đã có ai ngồi sẵn chờ đợi!

Lam Anh cẩn thận tiến đến bên anh, khuôn mặt trước nay giỏi khả năng biểu cảm đã sớm bị anh bắt được thái độ lo lắng. Anh hơi nhíu mày nhưng cũng mau chóng cho qua, chắc anh nghĩ rằng: Trông anh giống sói lắm sao mà cô ấy rụt rè như vậy?

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ cái cô không biết nhé. Cô không biết cái gì?" - Huân vừa hỏi tay vừa phân loại vở và sách ra làm đôi. Đôi mắt anh cũng rất chăm chú xem lại vài chỗ.

Nhưng đợi mãi mà không thấy đối phương phản kháng, lại thỉnh thoảng nghe được tiếng lật qua lật lại mấy trang sách đến phát sốt ruột.Ngẩng lên nhìn cô, Huân cũng rất thuận miệng hỏi, dù rằng anh thật sự không muốn kết quả sẽ vả lại vào mặt anh như thế này:

"Cô không biết cô không hiểu cái gì?"

"Dạ..." - Lam Anh ngại ngùng cúi mặt xuống dưới nhìn mặt bàn thủy tinh trong, phản chiếu lên khuôn mặt anh giờ đã nhăn nhúm.

"Vậy trong quyển sách kia cô biết mấy trang?" - Huân cố kìm nén mình.

"À..." - Lam Anh vội vàng mở mở lật lật. Nhưng không hiểu do hồi hộp hay gì mà cô tìm mãi không ra cái trang cô đã đánh dấu trước đó.

Mất nửa ngày nhìn cô lật qua lật lại, Huân nới lỏng cổ áo, cũng thuận quẳng cái bút trên tay lên bàn. Tiếng vỏ bút va chạm với mặt bàn tạo nên tiếng động chói tai làm Lam Anh khẽ giật mình mà nảy người lên một cái. Cô rón rén nhìn xem thái độ của anh, nhưng ngay sau đó cô ước thời gian quay ngược lại để không tò mò. Khuôn mặt đẹp cực phẩm nay thay bằng khuôn mặt cáu cực hạn đang cố tự kiềm chế bản thân để không đá văng cô ra khỏi nhà kính.

"Bây giờ tôi hỏi, nếu biết cái gì thì trả lời cái đó." - anh nén giận, coi như cố với lấy một tia hy vọng rằng cô ấy chỉ nhất thời sợ quá mà quên mất.

"Vâng." - Lam Anh e ngại gật đầu.

"Doanh nghiệp do nhà nước làm chủ sở hữu và doanh nghiệp tư nhân?"

Im lặng.

"Tầm nhìn, sứ mệnh, giá trị cốt lõi, mục đích, mục tiêu của một doanh nghiệp?"

Im lặng.

"Định nghĩa cho tôi bảng cân đối kế toán!"

Im lặng.

Thời gian cứ trôi, người thì cứ hỏi, người thì mặt cứ đần thộn không thốt lên được một lời nào. Lam Anh cảm thấy bất lực trước những định nghĩa tưởng chừng như vập ngay vào bài giảng là các thầy cô phải săm sắn để trình bày ngay. Giờ cô đã hiểu, đến cái cơ bản là "định nghĩa" mà cô cũng không biết thì làm sao có thể giải bài tập. Lén nhìn khuôn mặt giờ đây đã vô cảm xúc, vô biểu đạt của ai đó; Lam Anh lí nhí nói:

"Xin lỗi anh, em thật sự quên mất rồi!"

"Tôi biết." - anh hít lấy một hơi thật sâu - "Nói không phải dọa, nhưng tất cả những thứ đó chỉ là móng tay trong đề thi. Hãy nhớ kĩ rằng, đó chỉ là cơ bản, đề thi khó gấp mười lần như thế!" - giọng anh dần mất kiên nhẫn. Chẳng cần phải anh biểu hiện ra, chỉ cần nhìn nét bút như muốn đâm thủng tờ giấy trắng cũng đủ hiểu anh giận đến mức nào.

Nhớ lại những lúc Kỳ dạy cô, anh ấy nhẹ hơn nước, cảm giác như là anh ấy hận không đem cô làm công chúa hay hoàng hậu để phục tùng cho thật tốt. Nhưng chính vì sự dịu dàng của anh mà kiến thức cô nhập vào đầu chỉ là số không tròn trĩnh. Rất nhiều lúc muốn xin lỗi anh ấy, nhưng không kiếm đâu ra một cớ thật vừa lòng để tránh làm anh ấy tổn thương. Không phải cô có khẩu vị khó nhằn gì, nhưng cứ như Huân thế này, chính ra cô còn hiểu bản chất mình thật sự đang dừng ở đâu. Nếu hỏi Kỳ rằng sức học của cô thế nào, chắc chắn anh ấy sẽ không ngần ngại mà cười nói: Em chỉ cần cố lên là được! Còn đối với Huân, tốt nhất là không nên hỏi, vì đến 99,99% câu trả lời của anh ấy sẽ mang cô từ mặt đất chôn vùi xuống đáy biển sâu.

Huân nhẫn nại cố nhịn và kiềm chế bản thân lật sách của cô ra. Anh đánh dấu từng trọng điểm trong kì thi, từ định nghĩa được anh ấy vẽ hình ngôi sao ở bên cạnh, cho đến những câu ăn điểm có thể mang vào trong bài được anh ấy đóng khung cẩn thận. Vừa viết đến đâu, anh ấy vừa giảng đến đó. Không mất công vòng vo hay kết thúc ở câu "Em đã hiểu chưa?" như Kỳ hay làm, Huân bá đạo bắt đầu rồi cũng kết thúc nhanh chóng. Nghe anh ấy giảng, lại nhìn lên cái đầu không to hơn đầu cô là mấy mà tại sao có thể tư duy logic được đến thế. Anh ấy học tài chính thật hợp mà!

"Ở đây hai mươi phút, tôi quay lại sẽ kiểm tra toàn bộ!"

Lam Anh nhìn điệu bộ thiếu kiên nhẫn của anh rời khỏi, cô đoán chắc anh đi ra ngoài để hít thở khí trời. Chính bản thân cô nếu dạy một đứa trì độn như vậy cũng cảm giác muốn sát sinh chứ nói gì phải cố nhẫn nhịn như anh. Thôi coi như là may mắn, anh còn chưa "sát" cô!

Vậy là từ thứ hai đến thứ tư - tức ngày cô thi, cô và anh luôn phải chạm mặt anh...

Thứ 2 (8/10/20XX):

Anh dạy cô về doanh nghiệp do nhà nước làm chủ sở hữu và doanh nghiệp tư nhân, tầm nhìn sứ mệnh, giá trị cốt lõi của một doanh nghiệp. Anh còn rất cẩn thận đưa hai ngân hàng làm ví dụ là Agribank và Techcombank. Nhờ có ví dụ xác thực của anh mà cô hiểu thêm thế nào là ngân hàng trực thuộc nhà nước thế nào gọi là ngân hàng độc lập về số vốn đầu tư.

"Đã hiểu chưa?" - anh ngửng lên cô hỏi.

"Dạ, cũng... hiểu rồi ạ" - Lam Anh gãi đầu ngại ngùng trả lời. Thật ra cô mới hiểu được một nửa, vài chỗ còn rất mông lung.

Anh nhìn cô một lượt, nhìn điệu bộ cử chỉ từ ánh mắt đến khuôn mặt, sau một hồi để không gian chìm trong im lặng, Huân khẽ thở dài rồi nói:

"Tôi nói lại lần nữa, không hiểu không được ăn trưa." - mặt anh rất nghiêm túc, không lấy một chút trêu chọc.

Vậy là cái họng bình thường luôn được anh giữ gìn đã vì cô mà xa xả. Học anh, không muốn hiểu cũng phải hiểu. Biết làm sao khi anh luôn luôn đặt câu hỏi, cứ xong một phần anh lại hỏi, hỏi đến khi nào cô nhập tâm 100% mới ngưng. Nếu không trả lời được thì lại cái bài... không được ăn trưa, không được ăn tối. Và thực sự là... anh đã bỏ đói cô.

Đến buổi tối ăn xong, Lam Anh lại vội vã tống khay của mình nhờ Hương thu dọn hộ rồi ba chân bốn cẳng đến Golden Bell cho kịp giờ. Chạy nhanh lên phòng dạy, anh đã ngồi đó từ lúc nào, nhàn hạ dang rộng cánh tay tựa lên thành ghế, cả thân thể anh thảnh thơi chìm sâu vào sự mềm mại của bộ ghế sa-long trắng tinh khôi. Nghe thấy có tiếng động anh liền mở mắt, cũng nhanh chóng về lại dáng ngồi truyền thống của thầy giáo.

Đợi cô ngồi xuống và để cô trấn tĩnh lại nhịp tim đập nhanh vì chạy nhanh đến đây, anh mới bắt đầu nói.

"Tầm nhìn và sứ mệnh, cái nào quan trọng hơn?" - anh mở đầu bằng câu hỏi chưa từng dạy qua.

"..." - cô ấp úng như gà mắc tóc, rõ ràng cái này anh chưa dạy. Mặt cô ngây ngây nhìn anh, tay cũng vô định xoa xoa phần gáy tóc.

Anh như đoán ra được liền hỏi - "Nói cho tôi thế nào là sứ mệnh, thế nào là tầm nhìn của doanh nghiệp?"

Đúng bài, Lam Anh liền xổ ra một tràng - "Sứ mệnh làm nhiệm vụ của doanh nghiệp, mà tất cả các tầng lớp trong doanh nghiệp đều phải nắm được. Đó là khuôn mẫu chuẩn mực nhất để giúp doanh nghiệp xác định hướng đi chuẩn xác. Còn tầm nhìn là tương lai của một doanh nghiệp...."

Chưa kịp nói hết thì cô đã bị anh chặn lời:

"Vậy cái nào quan trọng hơn?"

"Là... là..." - Lam Anh lẩm bẩm lại định nghĩa rồi trả lời sau vài phút suy nghĩ - "Em nghĩ cả hai cái đều quan trọng ạ!" - câu trả lời có vẻ thiếu tự tin.

"Giải thích đi." - Huân chống tay đỡ lấy khuôn mặt, anh đang nhìn cô với một góc nghiêng.

"Theo em thì sứ mệnh thật sự quan trọng, vì nếu không có nó thì doanh nghiệp sẽ bị lầm đường lạc lối. Tuy nhiên, tầm nhìn lại là một bản tuyên bố tương lai của doanh nghiệp khi họ đã đạt được những mục tiêu và mục đích. Có thể nói nó là trạm nghỉ cho một thời gian dài cố gắng của họ." - cô lo lắng đưa mắt nhìn anh. Đây là tất cả những gì cô có thể nghĩ được lúc này. Mong là không sai, nếu không tối nay chắc chắn thức trắng mất. = =

Đôi mắt sâu mang hơi lạnh giờ đã thay bằng ánh mắt trùng xuống hiền dịu. Khuôn mặt anh tỏ rõ vẻ hài lòng khi toàn bộ những vết gấp nơi chân mày, chân mi đều được giãn ra triệt để. Không những thế, anh còn miễn phí tặng cho cô một nụ cười nơi đuôi mắt, rất nhẹ nhưng mang đầy ma lực.

"Tạm ổn! Chuyển qua câu khác." - Huân ngả người về phía lưng ghế, anh gác một chân lên chân còn lại, cầm quyển sách của cô mà đọc.

Anh không biết rằng, ai đó ngồi bên cạnh đã sướng rơn, chỉ ngặt nỗi là không thể ôm anh ngay lúc này!

Thứ 3 (9/10/20XX):

"Này này, mày dạo này suốt ngày ở bên Huân, không sao đấy chứ?" - Hương lo lắng vì vụ việc lần trước mà hỏi han cô.

"Chắc không sao đâu! Lúc tao đi chẳng có bóng ai, lúc tao về thì chắc khác gì sinh viên bình thường đi tản bộ." - Lam Anh nghĩ lại không khỏi khả năng chọn giờ bá đạo của anh.

"Nhưng sáng mày đến, lúc về chẳng nhẽ không có GB nào thấy sao?" - Hương nghi hoặc.

"Tám giờ họ mới đến, mà tám giờ kém anh ấy đã thả cho tao về rồi."

"Đúng là Huân!" - Hương cười thở phào - "Mày lần này mà không qua nữa, chắc tao đi đầu xuống đất. Cũng tội cho ông Huân lắm cơ, vớ phải con rách giời rơi xuống như mày."

Nghe con Hương nói cáu thật đấy nhưng thấy cũng đúng. Nhớ hôm qua cô lần mò hỏi anh tỉ lệ cô có thể qua được là bao nhiêu phần trăm, anh chỉ lạnh lùng đưa mắt qua nhìn rồi không nói gì. Lam Anh có thể thấy được cái thở dài nhè nhẹ từ anh, cô biết anh rất mệt mỏi. Ngữ tưởng rằng niềm tin của anh vào khả năng của cô không có, nhưng đến lúc nghe anh nói:Chắc thanh danh tôi bỏ vào không bị vùi dập nhanh thế đâu! thì lòng cô mới nhộn nhạo lên nhiều. Một vì vui sướng, một là vì ở một nơi nào đó trong anh, cô vẫn được công nhận. Dù có là tưởng tượng thì vẫn thật vui!

Hôm nay anh dạy cô về các bên liên quan và vai trò của họ trong doanh nghiệp. Tưởng anh sẽ nhai lại hai ngân hàng hôm qua nhưng ví dụ mà anh lấy hôm nay làm cô phun cả nước ra ngoài:

"Tôi lấy ví dụ về chuỗi Highland Coffee."

"Phụt"

"Làm cái gì đấy?" - Huân bật dậy khi hàng ngàn tia nước rất thoải mái hướng về phía anh mà nã. Nhìn quần áo lỗ chỗ những vệt nước không hình dạng, anh cau mày nhìn cô khó hiểu.

"Em xin lỗi, em xin lỗi." - Lam Anh vội với lấy giấy ướt dưới bàn chạy đến chỗ anh mà lau lau - "Tại anh nhắc đến Highland..."

Huân giật lấy đống giấy trong tay cô tự mình lau nước ở áo, quần và vài giọt trên mặt. Anh híp mắt nhìn cô cảm tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống con người có bộ não kém bình thường. Lam Anh ở trước anh sợ ra mặt, sát khí vờn quanh làm cô phải lùi lại hai bước, trên miệng không ngớt xin lỗi.

"Thôi bỏ đi." - Huân đột nhiên ngồi xuống, tay đồng thời vơ lấy trang sách còn đang đọc dở nay vương vãi vài nốt tròn từ miệng của ai đó bắn ra - "Nạn nhân đã không để bụng sao hung thủ còn để tâm?"

Nghe anh nói xong mà mất nửa thế kỉ sau Lam Anh mới hiểu ý anh nói là gì. Cô như con chim nhỏ vui sướng lích cha lích chích, nhưng lại không dám làm ồn. Anh sẽ không thể hiểu được, cô đang vui như thế nào. Từ trước đến nay, điều cô lo lắng vẫn là anh để bụng chuyện cũ mà không tha thứ cho cô. Cô cũng không thông minh để nghĩ xem phải làm gì để khiến anh hết giận. Nhưng hôm nay khi nghe anh nói vậy, ngàn tấn gánh nặng trên vai đều được tháo gỡ trong tích tắc, mọi xiềng xích vướng víu đều được mở khóa trong vòng một nốt nhạc.

"Cám ơn anh..." - Lam Anh nhỏ giọng đủ để anh nghe thấy - "A, anh Huân. Anh có thể thay đổi cách xưng hô... với em không?"

"..."

"À, ý em là. Anh có thể xưng "anh em" thay vì "tôi cô" không? Em thấy như thế gần gũi hơn. Hi." - Lam Anh ngượng ngùng nói ra suy nghĩ bấy lâu nay canh cánh. Chỉ là, anh và cô hiện đang rất gần, nhưng vì cách xưng hô ấy mà ngay lập tức có một tường rào đá dày vài tấc dựng lên chắn giữa anh và cô

"Chúng ta thân nhau sao?"

"Dạ? ... À không" - Lam Anh xụ mặt, đột nhiên cũng thấy mình vô duyên khi đề cập đến chuyện đó.

Huân không nói gì nữa, cũng tiếp tục giảng bài cho cô, hoàn toàn bỏ qua ý niệm cô muốn. Lam Anh có phần mất mát, nhưng cũng hiểu ép buộc anh làm chuyện anh không thích chẳng khác nào bảo anh không cần phải dạy cô học nữa. Đã bắt anh phải kèm cặp cô, này còn được đằng chân lân đằng đầu, thật cũng thấy thật vô duyên. Nghĩ thông, Lam Anh liền vui vẻ trở lại tiếp tục nghe anh giảng bài.

Dù gì, cũng phải thi cho qua, rồi muốn gì thì muốn!

Buổi tối như mọi khi học xong, anh lại đưa cô về. Vẫn là vị trí cách xa cổng kí túc gần chục mét, anh chia tay cô ở đó. Lam Anh tính định nói với anh vài câu lúc trên đường đi về nhưng lại ngại ngùng mà không dám mở lời, nay thấy anh chuẩn bị quay người đi cô liền níu tay anh lại:

"Cám ơn anh vì đã tha lỗi cho em vụ cà phê. Em không nghĩ là anh đã tha thứ cho em rồi! Nay lại vì em mà phải dạy môn không phải chuyên ngành, thật lòng em rất biết ơn."

Anh nhìn cô, nghe cô nói hết rồi lại ghi nhớ toàn bộ vào trong đầu. Anh đá mắt qua tay áo vẫn còn bị cô níu chặt đến co rúm, nơi đuôi mắt khẽ hiện lên nét cười thoáng qua:

"Ngủ ngon... Mai thi tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro