7.1. Ôm vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đây cũng là lần đầu tiên cô và anh gần nhau trong gang tấc như vậy .

Tiếng gọi của cô Duyên như một năng lực thần kỳ kéo tất cả sự chú ý của mọi người, không chỉ có mẹ, Kỳ và cô mà còn những người ngồi xung quanh đấy cũng rất tò mò mà hướng ánh mắt đến. Chiếc bàn hai người đặt cạnh cửa sổ, nơi đó đang có một chàng trai với mái tóc đen được cắt gọn gàng, anh ta khoác lên mình chiếc áo sơ mi màu xanh tím than có phần cổ áo và tay áo được làm bằng vải đen. Có vẻ người con trai đó ghét sự gò bó nên cổ áo cũng rất thoải mái đến cúc thứ ba mới cài vào tử tế, bởi vậy sự nam tính quyến rũ nơi xương đòn gợi cảm đều được phơi bày. Hàng mi đen khẽ rủ xuống hòa ánh mắt vào phố xá nhộn nhịp qua cửa sổ kính còn chảy dài vài giọt nước điều hoà, tay trái nâng nhẹ cốc rượu vang đỏ vẫn còn sóng sánh, anh ta hoàn toàn thả lỏng vào không gian của riêng mình.

Tiếng gọi làm bầu không khí mang tên "FA" bị xé nát, Huân đưa đôi mắt của mình di chuyển từ cửa sổ sang nơi bắt nguồn của giọng nói thanh thanh. Mí dưới khẽ nâng lên làm cho đôi mắt khép hờ, anh cơ hồ đang lục lại trí não xem quý bà này là ai mà từ đầu chí cuối đều chưng ra bộ mặt hòa khí với anh như vậy? Đôi mắt sâu hút lóe lên một tia nhận biết, anh nho nhã đứng dậy tính cúi người chào quý bà mà anh đã nhớ ra ở trước mặt. Nhưng cũng chỉ như góc quét của hình nón, ánh mắt anh vô tình không chỉ nhìn thấy người phục vụ ở xa xa làm đổ đồ ăn mà còn nhìn thấy gương mặt thân quen, người theo anh biết thì hình như tên là "Cô gái cà phê". Nhíu mày khi nhớ tiếp đến việc là cô gái này đã được anh hẹn bảy giờ tối nay phải có mặt ở đây và không được cao su, mày trái của anh từ lúc nào đã khẽ nhướn lên. Chà! Đúng là không cao su thật, nhưng mà khung cảnh này có gì đó không đúng...

"Có duyên quá gặp cậu ở đây, hay ăn chung với chúng tôi luôn nhé." - Kỳ tiến lên đứng ngang hàng với mẹ mình, rồi cũng rất lịch sự cười với anh.

May nhờ Kỳ nói mà anh mới sực tỉnh khỏi hình nón anh chót tạo nên. Quay lại đối diện với Kỳ và cô Duyên, nở nụ cười mỉm nhẹ nhàng trên môi, Huân hơi cúi đầu nói:

"Cô Duyên, lâu lắm mới gặp. Cô vẫn xinh đẹp như vậy!"

"Huân càng lớn càng đẹp trai nha, phải không Kỳ?" - cô Duyên nắm lấy cánh tay của Kỳ chờ đợi sự đồng tình từ anh. Sau khi nhận được cái gật nhẹ của con trai cô mới nói tiếp - "Kì thi GB lần này viện trưởng rất trông mong vào hai đứa. Cố lên nhé!"

"Vâng, sẽ không phụ lòng viện trưởng đâu cô!" - anh nở nụ cười xã giao chuyên nghiệp.

"Cậu đang hẹn ai à? Người đó đến chưa?" - Kỳ lên tiếng.

Nghe đến "hẹn" thì người nào đó nấc cục lên một cái nhưng anh lại rất thản nhiên mà nói:

"Đúng là em có hẹn, nhưng mà người đó không đến được." - khi phát ngôn không quên chèn thêm ánh mắt lạnh buốt cùng nụ cười "Hãy đợi đấy"

"Vậy sao? Hay ở lại ăn luôn đi! À giới thiệu với cậu, đây là Lam Anh, sinh viên năm nhất khoa quản trị kinh doanh ở viện mình. Bên cạnh là mẹ của em ấy." - Kỳ hướng tay ra phía cục thịt đang giật mình thon thót.

Huân rất hợp tác mà hướng mắt ra phía cô, cười nhẹ và cúi đầu. Tất cả hành động nhạt nhẽo và mơ hồ đó được anh thực hiện chóng vánh trong vòng chưa đầy năm tích tắc đồng hồ, làm mẹ cô chưa kịp nghĩ được tư thế nào để tạo dáng cho phù hợp thì anh đã quay lại với cô Duyên và Kỳ:

"Cô Duyên, anh Kỳ, cháu có việc phải về trước. Mọi người ăn tối vui vẻ." - Huân cúi đầu lễ phép chào cô Duyên, cúi nhẹ đầu với Kỳ và lễ phép cúi người chào mẹ cô.

Anh xoay người lấy chiếc áo vest ngoài và bước đi.

Tuy rằng anh chỉ dừng lại trên cô chưa đầy một phút nhưng cảm giác sao thời gian như kéo dài vô tận. Ánh mắt ấy như ngàn mũi kim găm chặt toàn bộ dây thần kinh cảm giác của cô. Cái nhìn xoáy sâu quen thuộc nhưng nay mang thêm chút ngạc nhiên, một chút bất ngờ, một chút khó hiểu, một chút hồ nghi. Tổ hợp đó đã làm đôi mắt trước nay như vũ khí tuyệt mật của anh thêm phần sát khí. Cô đứng chôn chân trên nền gỗ, hàm cứng đờ không thể ngắc ngứ lấy một tiếng. Phút trước còn nghĩ cách để đến gặp anh, mà phút sau đã chẳng cần mất công tốn chất xám, anh đã lù lù trước mắt. Có mơ cũng không bao giờ nghĩ đến lại có sự trùng hợp đáng sợ như thế. Cả ngày hôm nay Lam Anh như được trải nghiệm thực tế những tình huống mà ngày trước cô đã thẳng chân đạp vào màn hình ti vi mà hét lên: Đời thật làm đếch gì có cái thứ trùng hợp như ma làm như thế!

Nuốt một ngụm nước bọt lớn, cô lấy lại tinh thần liền nghĩ kế xụ mặt xuống ôm bụng nhăn nhó:

"Cháu xin lỗi, chắc cháu phải đi vệ sinh một chút !" - Lam Anh giả quằn quại với cơn đau bụng đến bất ngờ đúng lúc.

Mẹ và cô Duyên vội vã chỉ nhà vệ sinh cho cô, còn Kỳ thì lo lắng ra mặt tiến đến hỏi cô bị làm sao, ăn phải gì à, bla bla. Nhưng cô không quan tâm, chỉ mong sao có thể thoát ra ngoài ngay lập tức.

Giả đò rẽ sang phía nhà vệ sinh, Lam Anh đứng mấp mé ở cạnh tường để chắc ăn mọi người đã ổn định chỗ ngồi và không để ý đến cô nữa. Chưa bao giờ cô thấy khâm phục đôi chân ngắn tủn của mình đến thế, như phép dịch chuyển tức thời, thân lúc trước còn ở trong quán giây sau đã ở ngoài cửa. Ngó trái ngó phải, quay một vòng xung quanh vị trí, kiễng chân không những thế còn nhảy nhảy để tìm kiếm anh trong đám xe cộ chật chội. Nheo mày thở phù ra bằng miệng, Lam Anh có chút bất lực xen lẫn chút khó chịu khi không thấy anh ở đây... chẳng phải là mới đi ra thôi sao? Chẳng nhẽ anh có khả năng xuyên không?!

"Cháu tìm gì đấy?" - bác bảo vệ thấy cô cứ ngó nghiêng thì hỏi.

"Bác ơi, bác có thấy một người cao từng này..." - cô giơ cao lên quá đầu mình khoảng hai lăm, ba mươi phân - "...mặc bộ vest màu đen, bên trong mặc áo sơ mi xanh tím than đó bác."

"À... cậu ta đi về phía trước rồi." - bác ấy tuốt tay lên đằng trước, mặt cũng hất lên theo hướng tay sải.

Đi rồi sao?

Lam Anh chán nản lù đù quay trở lại bàn tiệc bốn người. Mọi người hỏi han này nọ nhưng cô cũng chỉ ậm à ậm ừ trả lời lấy lệ cho qua. Nghe loáng thoáng được chuyện cô Duyên biết cô thích ăn đồ cuốn Hà Nội nên rủ đến đây, lại nghe thấy Kỳ kể tốt về cô ở trường cho mẹ, còn đâu toàn bộ những lời tán dóc của mọi người hay bát thức ăn được Kỳ gắp cho nay đã đầy, Lam Anh hầu như không thể để tâm... Cầm túi giấy ướt của nhà hàng trên tay: Nhà hàng Gió trên đường Nguyễn Chí Thanh đây mà.

Mười một giờ......

Sau khi chia tay với nhà cô Duyên, Lam Anh mệt mỏi lên phòng đóng cửa giam mình lại. Đáng nhẽ hôm nay sẽ thật tuyệt vời với buổi tối ăn cùng anh, vậy mà... Nhìn xem, anh mặc đẹp như vậy, lại còn chọn bàn hai người, có cả rượu vang đỏ... khung cảnh tuyệt lãng mạn đó cô đã ước được trải qua với người mình yêu từ lâu. Vậy mà cứ thế... hoàn toàn sụp đổ vì sự trùng hợp chết tiệt.

Quăng mình lên giường, quay sang nhìn Minion vẫn toe toét, cô khẽ nhếch môi không thương tiếc đạp bay kẻ khốn kiếp dám cười nhạo lúc cô đang buồn bực thế này! Nhưng... hành hạ xong Minion vô tội, cô vẫn không hả khó chịu bức bối trong lòng. Nhìn đèn chùm, nhìn tường, nhìn bàn học, nhìn khắp nơi rồi cuối cùng lại rơi mắt lên chiếc điện thoại được cô đặt trên bàn đèn... Xoay người với lấy em dế, Lam Anh cầm nó bằng hai tay đưa lên trước mặt nhìn thật lâu. Bây giờ sẽ có hai trường hợp xảy ra:

Một: Cô gọi điện và theo như tính cách mây u ám bao phủ của anh, chắc chắn sẽ ném thằng dế vào sọt cho chết dần chết mòn - Loại!

Hai: Cô gọi điện và anh nghe điện. Nhưng vẫn dựa trên tính cách bao phủ mây u ám của anh, nói được hai từ rồi sẽ ném dế vào sọt, để kệ cho đầu dây tha hồ độc thoại ngoại tâm! - Loại!

Nghĩ xong hai phương án như một của mình, Lam Anh xụ người đồng thời thả cho em dế rơi tự do xuống đệm. Là cô muốn thanh minh việc hôm nay, đặt địa vị là cô bị người hẹn cho leo cây lộ liễu như thế, bản thân cũng sẽ không kiềm chế được mà lên cơn tăng xông. Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến lúc căn nhà đối diện xưa nay là chúa cú đêm đã tắt đèn, Lam Anh mới quyết định với điện thoại và chạm vào số điện thoại mà cô đã mở sẵn trước đó.

Tu...tu...tu...- hồi hộp mong chờ đến nỗi tim sắp bắn ra khỏi lồng ngực, trong cái nơi nhỏ bé chật hẹp ấy như có cả một đội trống đồng đang đánh thùm thụp.

Tu...tu...tu...- Sao không nghe máy vậy trời?

Tu...tu...

"A..l..o" - sau loạt "Tu", cuối cùng một giọng nói như đang bị thứ gì đấy bịt vào miệng của đầu dây cất lên. Cái giọng đang ngủ ngon bị làm phiền phía đầu dây khiến Lam Anh giật mình nghĩ đến thời điểm cô gọi đã là canh tư canh năm.

"A...Alo, anh Huân, là em." - Lam Anh cười gượng gạo trả lời, tay trái rảnh rỗi cũng hợp tác nắm lấy đáy điện thoại siết chặt

"Em nào?" - Huân úp mặt vào gối lơ mơ hỏi.

"Là... là Lam Anh ạ !" - cô bắt đầu run rẩy nghĩ đến trường hợp gọi nhầm số. Anh trước nay rất kĩ tính mà, chẳng nhẽ nhấc máy lên không thèm xem ai gọi.

Bên đầu dây ngay lập tức rơi vào bể im lặng, đâu đó chỉ phản lại vào tai nghe điện thoại tiếng sột soạt chăn gối cảm tưởng như anh đang giở mình, rồi tiếng thở đều đặn như kiểu anh đã ngủ say rồi...

Sau năm phút nghe thở không, Lam Anh quyết định lên tiếng - "Em xin lỗi, muộn vậy mà còn gọi cho anh... Anh... anh ngủ ngon!"

"Không phải muộn mà là sớm quá." - giọng nói khàn khàn nhưng lại tuyệt quyến rũ của anh truyền vào trong điện thoại làm cô ngây cả người

"Dạ?"

"Ba giờ sáng đã gọi tôi dậy? Có chuyện gì?" - anh nghía nhìn đồng hồ rồi lười biếng chống tay đỡ thân người dậy.

"Em... em... em muốn xin lỗi chuyện ngày hôm nay! Thật sự không phải chủ ý của em. Tất cả đã được sắp đặt trước, em thật sự không cố tình để anh leo cây như vậy. Em đã cố nghĩ cách để chuồn về nhưng em đến cả thở cũng bị mẹ em để ý... thật..." - Lam Anh ngắc ngứ, từ miếng thở ra một hơi dài bất lực. Cô không biết sao để giải thích cho anh rõ ngọn ngành.

Anh để cho cô nói hết, cũng im lặng vài giây mới phản hồi - "Không sao."

"Dạ..." - Lam Anh bất ngờ trước câu trả lời không như tính cách của anh - "Thật là không sao chứ ạ?"

"Ừm..."

"Em... Em cám ơn anh nhiều lắm. Nhưng thật là anh không để bụng thật không ạ?" - Lam Anh vui mừng như nhìn thấy món đồ chơi yêu thích, một tay ôm chặt lấy Minion vừa bị đạp lăn, miệng cũng cười toét vui sướng.

"Thật... có điều, lần sau liên lạc trước cho tôi biết." - anh ngồi dậy rồi ngả người vào chiếc gối được dựng tựa vào thành giường. Đôi mắt vẫn còn buồn ngủ chút lại xụp xuống làm anh phải lắc lắc đầu cho khỏi ngủ gật lúc đang nói chuyện với cô.

"Điện thoại của em... cũng bị mẹ giữ luôn." - Lam Anh trề môi nói - "Thật tiếc không được ngồi ăn với mỹ nam hôm nay."

"Em nịnh bốc mùi lắm!" - Huân cười hắt, bàn tay cũng lướt qua đôi môi đang nhoẻn miệng cười của mình quét qua. Chí ít cũng đừng nói mấy lời kéo đường như thế để cho anh tỉnh ngủ chứ!

"Em nịnh đâu, nói thật đó." - Lam Anh giơ tay lên ngang đầu dáng thề thốt, miệng cũng hoảng loạn thanh minh sợ anh nghĩ cô đang nịnh - "Bộ tây phục hôm nay rất hợp với anh đó."

"Thứ sáu gặp lại, nhắn cho tôi địa chỉ tôi sẽ qua đón. Còn giờ... thì đi ngủ đi"

Chả đợi cô há mồm động đậy chúc ngủ ngon hay cái gì tương tự thế, bác tên Tu cư nhiên mang đến cho cô một tràng dài rồi tắt ngóm. Nhìn màn hình tối om phản chiếu lại khuôn mặt nay bung bét như hoa cẩm tú cầu, Lam Anh cố gắng nhịn để không hét lên thành tiếng. Ôm ghì lấy Minion, giờ nó cười như vậy mới hợp thời điểm này...

Ngã mình xuống gối đem theo Minion trong lòng, Lam Anh cười sướng đến nỗi hai mắt híp chặt. Thứ sáu chắc chắn sẽ không cái gì có thể cản được cô đi chơi với anh.

.........................................

Thời gian thực tế trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, nhưng chỉ có mình bản thân Lam Anh là cảm giác nó bò chậm hơn rùa và sên cộng lại. Từ thứ ba đến thứ sáu có ba ngày, mà cảm giác như ba thế kỷ đã qua đi. Cứ hết một ngày là đội trống đồng chuyên nghiệp trong ngực cô lại tập một bài mới, cô thật muốn quăng cái thứ phản chủ như lời đồn này đi lắm rồi.

Cả tuần qua trừ buổi chiều thứ năm ngồi trên "ong vàng" của Kỳ đi về phía sân vận động Mỹ Đình thưởng thức không gian Hàn Quốc, thì không còn vụ nào khác khiến cô đau tim. Kỳ vẫn nhẹ nhàng, vẫn quan tâm đến cô như mọi khi, thỉnh thoảng đá thêm vài câu giật mình như kiểu: Bạn gái của anh phải như Lam Anh - anh nói như vậy khác nào bảo cô là bạn gái anh luôn, hay Em có cân nhắc đến việc có một con gối ôm trùng tên với anh không?

Em muốn có một con gối ôm mặt lạnh, mắt sắc, miệng lưỡi thở ra toàn vị thuốc độc; người mà em càng muốn ở gần thì lại càng xa ấy!

Anh đúng thật là máu lạnh, nhắn tin đến báo địa chỉ đáp lại chỉ có một tin nhắn ngắn gọn "7g", làm mất công cô đợi cả tối! Thôi, từ nay nhất định không được quá đa tình, quá suy nghĩ. Huân ngàn đời vẫn chỉ là Huân thôi!

Cuối cùng thứ sáu cũng đến...

Nhưng! - cái từ chết tiệt

Đúng là đen! Sự thể không hay sao cứ nhè đúng ngày anh và cô "hẹn hò" thì xuất hiện vậy?! Chả là hôm nay mẹ phải đi bà ngoại để chuẩn bị cuối tuần giỗ ông, nên nói cô có đi chơi đâu thì cho thằng Bin đi cùng. Oài, sao lại mang kì đà cản mũi là thằng cu "siêu não" này theo? Lam Anh mè nheo với mẹ nói mẹ đem theo Bin đi ngoại, nhưng đáp lại cô lái cái lườm sắc cạnh và lời dọa nạt truyền kiếp: Không mang em đi thì ở nhà nấu cơm ăn!

Vâng! Vậy là đúng bảy giờ, lại ra đầu đường đợi, nhưng lần này khác cái là bên tay của cô còn phải cầm nắm thêo một củ lạc lùn đang cô gắng với với bên cạnh nữa.

Rút kinh nghiệm, theo phán đoán của bản thân, với dáng người toát ra mùi công tử của Huân chắc chắn anh ấy không ngoại lệ giống Kỳ. Lại còn hôm gặp ở nhà hàng ăn, anh ấy sang trọng như vậy... Thế nên, quyết định cho thật thục nữ, cô đã là lượt một chiếc váy liền xòe trên đầu gối màu trắng xanh thủy thủ. Đeo một chiếc bờm trắng trơn, mái tóc đen được buông xõa tung bay theo gió, mười người đi qua cả mười đều phải ngoái lại nhìn. Rất tự tin với dáng vẻ của mình, cô lần này còn tin tưởng nhờ thằng Bin phán, may thay nó vẫn thở ra một câu xoa dịu lòng dân: Chị Lam Anh xinh nhất!

Nhìn đồng hồ khi kim giây, kim phút, kim giờ trùng vào nhau, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt cô. Tuy nhiên... thân ảnh ấy xuất hiện cùng một chiếc xe... máy và chiếc mũ bảo hiểm trên đầu! Cô ngây người nhìn đôi mắt sát khí của anh đang lướt qua cô thầm đánh giá, lại nhìn một thân thường phục với quần kaki đen, giày thể thao, áo phông với áo khoác. Anh ấy hẳn là đi Air Blade đời đầu màu trắng, biển 29 bốn số, chứng tỏ xe mua cũng lâu rồi!

"Lên xe đi." - Huân lạnh lùng lấy chiếc mũ ở móc treo đưa cho cô.

"A... vâng" - cô đón lấy chiếc mũ đội lên đầu.

Thằng Bin nhìn thấy anh thì không hiểu ma lực gì hút nó đến thế mà nó như tăng động lên cơn cười nói ói liên tục. Hết anh Huân đẹp trai thế, rồi anh Huân mặc quần áo đẹp thế, rồi còn làm lộ tẩy vài chuyện động trời của cô kiểu như hay cắn móng tay, ngủ thỉnh thoảng nói mê. Đột nhiên Lam Anh thấy may mắn vì trước đó đã nhắn tin cho anh biết có kì đà cản mũi đi cùng, chứ sự đột nhiên liến thoắng của thằng Bin sẽ dọa anh sợ cháy mất dép mất.

"Anh Huân, hôm nay chị Lam Anh tưởng anh đi ô tô như cái anh lần trước nên mặc váy đấy." - thằng nhỏ rõ ngây thơ phun ra một tràng.

Anh ngạc nhiên nhìn nó, rồi lại quay sang nhìn con người đang rất khổ sở loay hoay không biết trèo lên xe kiểu gì, chỉ biết đứng cười gượng rồi quay sang lườm nguýt thằng em bán độ. Giờ thì chừa cái tội thích đoán nhận linh tinh nhé!

Huân đỡ thằng Bin cho ngồi lên trước, rồi quay sang nói với cô:

"Biết ngồi nghiêng không?"

"Là ngồi cho hai chân sang một bên đó ạ?" - Lam Anh ngượng ngùng hỏi.

"Ừm, ngồi thế đi." - anh cũng chả thèm nhìn cô nữa, mặt vô cảm xúc nhìn thẳng một đường phía trước.

Rất vất vả đạp vào gác chân rồi nhún người trèo lên yên xe. Xe Air Blade không cao, nhưng với chiếc váy này thì... kể cả là Chaly-Cúc cu cũng cao!

"Ngồi vậy tai nạn tôi không liên quan."

"Dạ?"

Anh hỏi cũng phải, ngồi đâu mà cách xa cả quãng. Cô ngồi tít ra tận khung giữ cơ hồ tạo thành một khoảng rỗng lớn giữa anh và cô. Dù gì cũng phải thú nhận, đây là lần đầu tiên cô mặc váy ngồi xe máy. Hơn thế, đây cũng là lần đầu tiên cô và anh gần nhau trong gang tấc như vậy. Đội trống đồng vừa nghỉ vài nhịp lại tiếp tục đánh điên loạn, hại cô ngại ngùng phải tránh xa anh như vậy. Cũng không phải cô phân biệt xe này xe nọ hay thích ngồi ô tô, chỉ là, ngồi như thế này... thật sự khiến trái tim cô đập nhanh đến mức sắp bị nghẹt thở đến nơi. Trời biết cô muốn ngồi sát anh như thế nào, nhưng dù gì cô cũng là con gái, chủ động không phải là một ý kiến hay.

Chủ động tạt cà phê vào anh ấy là đủ lắm rồi!

"Chị Lam ngố, ôm vào không ngã đó." - thằng em ngày ngày chơi siêu nhân của cô hôm nay đột nhiên sành sỏi kì lạ. Không biết có phải nó đã mó vào mấy quyển tiểu thuyết cô để trong phòng?

"Ít miệng thôi Bin." - Lam Anh khẽ mắng tên bán độ không biết ngượng, nhưng mắt lại vẫn hướng đến gáy tóc anh chờ thái độ anh tiếp đến.

"Ôm vào đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro