6.3. Tiến thoái lưỡng nan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời biết đất biết, lòng đường biết, gót giày biết tâm trạng của cô nhộn nhạo như thế nào.  

Tại sao mọi người lại thích "thứ ba" thế chứ? Còn rất nhiều ngày trong tuần mà?

Mẹ đi ra khỏi phòng rồi mà Lam Anh vẫn còn đờ đẫn. Mắt thì không chớp nổi 15 lần/ phút như bình thường. Đây là mọi người bắt cô xé lẻ thân thể ra đây mà, vì thật tình cô không thể từ chối bất kỳ ai. Đối với mẹ, bà nói gia đình cô ấy đã giúp nhà cô rất nhiều trong lúc khó khăn, nên cơ bản là không thể từ chối. Còn cái gì mà con cô ấy cũng học trong Emerald đấy... nghĩ đến đây là đầu cô lại muốn nổ tung. Đối với Kỳ, cô đã là kẻ tội đồ trắng trợn nói dối anh ấy về vụ điểm số, tuyệt nhiên không thể lỡ hẹn với anh ấy được. Và tất nhiên Huân, người cô mong mỏi nhất có một cuộc hẹn, người mà chỉ cần nghĩ đến thôi là trong người đã tự động hồi hộp đến nỗi loạn nhịp tim rồi.

Nhìn quần áo mỗi nơi một chiếc, Lam Anh chán nản ngã mình xuống giường. Vò đầu bứt tai không biết giải quyết làm sao thì tin nhắn từ điện thoại bay đến phát ra tiếng kêu "Ting ting". Lam Anh lười biếng trở dậy với lấy chiếc điện thoại trên bàn đèn, rồi cũng lười biếng mở tin đọc:

"Nhắn cho anh địa chỉ nhà, mai anh qua đón em!" – Kỳ nhắn.

Thở hắt ra một cái, Lam Anh nhắn lại cho Kỳ địa chỉ rồi cũng buông máy cho rơi tự do xuống giường. Thôi thi đến đâu tính đến đó vậy!

....................................

Sáng thứ ba......

Kỳ hẹn cô tám giờ ở trước cửa nhưng do đường nhà cô là con đường nhỏ nên xe khó tiến vào,  vì vậy cô đã hẹn Kỳ sẽ đi bộ ra đầu đường để đứng đợi.

Giản dị với áo dài tay mùa thu và quần pull, Lam Anh từ sớm đã đi bộ ra đầu đường ngóng xem Kỳ đang đứng ở đâu. Cô biết nhà Kỳ rất giàu nên ra một cái là cô đã lập tức tăm tia mấy em SH, Vespa hay Liberty. Cũng chẳng hiểu sao cô lại có suy nghĩ ấy, nhưng với cái kiểu toàn thân tỏa ra mùi hoàng tử như anh ấy chắc chắn bét nhất cũng phải leo lên mấy em xe ấy.

Đang mải ngáo ngơ, chợt điện thoại trong túi xách reo lên:

"Alo ạ, anh ơi em ra rồi." – Lam Anh vừa nói vừa quay trái quay phải nhìn ngó.

"Anh thấy em rồi, em đi sang phía tay trái nhích lên trên một chút."

Theo đúng chỉ dẫn cô quay mặt sang trái và nhích lên trên một chút... 

Ực... nuốt nước bọt.

Đúng là bét nhất mới leo lên mấy em xe tầm thường mà cô nghĩ đến. Cũng chỉ tại Việt Nam là đất nước xe máy, nên em xe nào hợp với dáng anh ấy nhất thì cô suy nghĩ đến. Không ngờ "bên trái nhích lên một tí" kia hiện ra trước mặt cô một người con trai với dáng vẻ nho nhã nhưng không kém phần hiện đại. Anh ấy khoác lên mình bộ quần áo giản dị chỉ với áo thu dài tay màu trắng và quần bò sẫm màu, nhưng giá trị làm nên một hoàng tử là cái thứ mà anh ấy đang dựa người vào kia cơ!! Thú thật, ngoài con xe Range Rover của bố ở nhà thì các nhãn hiệu xe khác cô đều mù tịt, bởi vậy khi nhìn qua xe anh cũng chỉ thốt lên được một câu: quá bóng bẩy, quá lóa mắt mà không thể đoán nhận nó là hãng gì. Nước sơn màu vàng chơi bời... thật ngàn lần suy nghĩ cũng không ra, một người cảm giác ngày ngày cắm đầu vào học như anh ấy có thể sở hữu. Hơn nữa, chiếc xe ấy không phải loại bốn chỗ tầm thường mà là dáng xe thể thao hầm hố với chắn bùn được cơi lên như bộ cánh tuyệt mỹ và ống bô được độn thành bốn ống bạc chất lừ. Không hiểu là nhìn thấy cảnh trước mắt, cô nên nghĩ kiếp trước tu thành công nên kiếp này được sung sướng có trai đẹp mang xế hộp đưa đón, hay nên cảm thấy bất hạnh vì cô đã dám với đến một người mà có ngước gãy cổ cũng chả lên được hay không.

"Sao đứng ngây ra thế?" – tiếng nói của Kỳ làm Lam Anh giật mình ngẩng lên sau mớ suy nghĩ dài quá nửa trang giấy. Anh đến trước mặt cô từ lúc nào!

"A..." – Lam Anh vội lấy lại tinh thần – "...xe... đẹp quá. Hi."

"Vậy sao?" – Kỳ nhún vai – "Em thích thì anh sẽ giữ lại."

"..." – nếu dùng từ "choáng ngợp" để diễn tả tâm trạng của cô thì còn thiêu thiếu gì đó mà không sao giải thích nổi.

Đúng! Phải là... mẹ của choáng!

Giờ này nên tự nghĩ mình là lọ lem đi là vừa! Ngồi trên chiếc xe êm ru, nhìn người lái xe cũng một thân toát ra khí thế ngút trời, Lam Anh đến nuốt nước bọt cũng không nổi. Bên ngoài, mười người đi qua cả mười người đều quay lại nhìn, có kẻ khoa trương còn phóng hẳn xe lên rồi ngoái lại xem chiếc xe nổi bật này. Đấy là đối với bên cửa sổ của cô, còn ở bên của Kỳ thì đa số là mấy chị LX tóc nhuộm đỏ nhuộm vàng cố gắng ngó vào xem ghế lái là ai... Cô ngồi bên cạnh mặt từ lúc nào đã đỏ lên vì xấu hổ còn Kỳ thì cư nhiên vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng còn thấy nụ cười hơi nhếch của anh khi thấy mấy chị LX cứ cố đi sát mà dòm ngó...

"Em muốn đi ăn ở đâu?"

"Dạ... À, ở đâu cũng được ạ!" – Lam Anh ngại ngùng nói. Thú thật, ngắm xe của anh cộng ngắm ánh nhìn từ quần chúng đã khiến cô no muốn ợ lên cổ rồi.

"Vậy được rồi." – Kỳ nhấn chân ga làm em xe phóng thẳng về phía trước.

Kỳ đưa cô đến một nhà hàng ở trên hồ Tây. Nhìn bề ngoài thì không lấy gì làm đặc biệt lắm nhưng ôi trời ơi đất hỡi, cầm cái menu lên mà hàm của Lam Anh tí rớt xuống bàn. Cái gì mà một suất bò bít-tết đến 1,9 triệu đồng thế này? Giết người à?

"Sao vậy?" – Kỳ từ đầu đến cuối đều để ý đến cô – "Không thích ăn ở đây sao? Mình chuyển quán nhé."

"À... ý em là, sao lại đắt vậy chứ?" – Lam Anh nhỏ giọng, đuôi mắt trái nheo lại, tay kì kì vào không trung.

"Vậy sao? Mới tăng giá à?" – Kỳ cầm lấy menu bên cạnh tay mình soi soi một chút – "Giá vẫn thế mà em." – cười tươi.

Đột nhiên cảm giác nếu cô há miệng tiếp nữa thì sẽ nhanh chóng biến thành "em gái quê" không hơn không kém. Nhưng nói đi cũng lại nói lại, đây là lần đầu tiên cô nhìn menu đồ ăn sáng mà món rẻ nhất cũng có giá nửa triệu. Nhà hàng này đúng là con sâu đục khoét ngân khố quốc gia mà!

Vậy là để tùy cho Kỳ chọn món, Lam Anh chỉ biết ngồi cười gượng bên cạnh, thỉnh thoảng lại cầm ly nước lọc uống một ngụm nhỏ, mắt để bỏ ngỏ nơi mặt hồ xanh ngắt vào tiết thu. Nghe anh ấy gọi đồ ăn đắt xắt ra miệng mà chỉ như đơn giản hỏi "Anh có nước lọc không?" làm cô khẽ thở dài. Không phủ nhận rằng cô thích Kỳ ở trường hơn, thích nụ cười duyên lộ răng khểnh của anh ấy, thích sự giản dị chăm sóc của anh ấy. Có thể nói cô vô duyên khi người ta chưa là gì của mình mà đã đi so sánh này nọ, nhưng Kỳ đang ngồi ở trước mặt cô, xa lạ đến mức đưa tay ra chỉ như chạm vào không khí. Cảm giác lúc này chỉ có thể dùng từ ngột ngạt để diễn tả...

"Em suy nghĩ gì mà bần thần thế Lam Anh?" – Kỳ nheo mày. Anh cũng chủ động kéo ghế tiến đến gần cô hơn.

"À không, lâu lắm mới ra hồ Tây nên em muốn ngắm một chút. Cũng phải hơn chục năm rồi." – Lam Anh cố lấy một lý do hợp lý để che đậy bản thân.

"Ừm, anh cũng ít khi đến đây. Mới nửa tháng không gặp Lam Anh thôi mà hình như người lớn ra rồi..." – Kỳ chủ động vén lọn tóc bị bung ra của cô, không quên kèm thêm miễn phí một nụ cười răng khểnh truyền thống.

Lam Anh khẽ cựa mình tránh cử chỉ thân mật của anh, miệng cười hề hề nói – "Dạ không phải đâu, tại thời tiết làm tâm trạng cũng khác đó."

"Ừm, cũng đúng... Trời này mà có người yêu bên cạnh thì tốt biết mấy." – anh khoanh hai tay trên bàn, mắt hướng thẳng ra con hồ rộng lớn trước mặt. Tận nơi đáy mắt anh có gì đó mong chờ.

"Haha... gối ôm chính là người yêu của em." – Lam Anh phá tan bầu không khí bằng cái đầu óc siêu nhỏ chậm hiểu.

"Anh không có gối ôm..." – Kỳ đột nhiên quay sang Lam Anh. Anh mang đôi mắt thâm tình có, âu yếm có, nhẫn nại có, kiềm chế có, hơn tất cả đó là câu nói phía sau – "Anh có thể làm gối ôm của em được không?"

Đầu óc chậm hiểu thế nào cũng biết anh ấy đang đánh đường vòng để tập kích cô. Lam Anh đứng tròng khi nhìn đôi môi như hai cánh hoa chuyển động kia, chiếc mũi thon gọn làm bật lên đôi mắt sáng thông minh giờ đây đang nhìn cô mang đầy yêu thương. Tiếng đàn piano du dương trong quán vô tình tạo nên một không gian lãng mạn nhất có thể. Nuốt một ngụm không khí vào cổ họng khô khan, Lam Anh cố bật cười công phá sự ngượng ngùng:

"Haha, anh không tranh được với Minion ở nhà em được đâu." – vừa nói cô vừa xua xua tay, hình như vì ngượng quá mà miệng cười cũng như đứa thiểu năng.

"Anh sẽ nguyện làm Minion... nếu... em cho anh cơ hội." – lại một lần nữa anh dùng sự nghiêm túc ngút trời đó đối diện với cô. Từng câu từng chữ tưởng chậm rãi tưởng như đang rót mật vào tai cô, cũng như đốt mất tự chủ của cô lúc này.

Giờ đây đến cả cơ hội hít thở cũng khó, huống hồ nghĩ câu để phá ngượng ngùng. Lam Anh không ngờ buổi gặp mặt lại thành hôm diễn ra sự việc hoàng tử tập kích đánh mục tiêu mang tên mình. Cô chỉ mong sao giờ nhắm mắt vào mở ra sẽ chỉ là giấc mơ, điều đó sẽ đẹp hơn rất nhiều khi cô đang ở hiện tại. Biết nói sao với anh ấy về vụ việc ở trường, cũng vì gần anh mà cô đã bị bêu xấu và nhục mạ. Biết nói sao với anh, cô chỉ coi anh đơn thuần chỉ là người anh trai hơn tuổi, biết chiều chuộng biết nhường nhịn và hết lòng săn sóc cô. Biết làm sao để nói với anh... trái tim cô từ đầu đã không hướng đến anh?!

Bầu không khí im lặng cứ thế vờn quanh cho đến khi người phục vụ bê đồ ăn ra thì ánh mắt chờ đợi của anh mới được thu lại.

"Em ăn đi." – Kỳ lịch sự lấy dao dĩa cho cô, còn rất ga-lăng thái sẵn miếng thịt bò "vàng".

"À... dạ vâng." – Lam Anh ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống. Cô thật sự rất khó xử.

Bữa ăn trôi qua trong im lặng từ hai phía. Món thịt bò "vàng" này công nhận rất ngon, nhưng sao cô ăn không vào. Chút chút lại nhìn dáng vẻ tao nhã của anh ăn từng miếng từng miếng, tim cô lại chệch một nhịp. Sao quan hệ của hai người lại bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới như thế này?

...............................................

Nhờ cuộc gọi bất ngờ đến máy điện thoại của Kỳ nên Lam Anh mới được thoát khỏi thế giới chật hẹp chỉ có hai người. Từ khi anh ấy nói xong câu ấy, khoảng không xung quanh cô và anh bị bó lại giống mỳ spaghetti sống. Vừa cứng vừa thô!

Ngã mình xuống giường, quay người nhìn em Minion nằm cười toe toét bên cạnh, cô lại rùng mình nghĩ lại câu chữ được đích thân hoàng tử nói: Anh sẽ nguyện làm Minion... nếu... em cho anh cơ hội!

Vò đầu bứt tai, cắn chăn xé gối, ôi chết mất!! Tại sao lại có tình cảnh trớ trêu này diễn ra chứ? Thật chả logic tí nào. Thịt bò "vàng" với xe đẹp đổi lại là cảnh hồ cùng gối ôm... cái gì mà như mớ bòng bong vậy!

Còn đang lăn lộn không ngừng chợt cửa bị bật tung, xuất hiện ở đó không ai khác chính là người hẹn thứ hai trong ngày:

"Lam, lôi mấy cái váy của con ra đây cho mẹ xem nào!"

"Gì nữa đây mẹ?!" – Lam Anh uể oải, trong câu chữ cũng nhuốm vị khó chịu.

"Chiều nay đi gặp nhà cô ấy không thể mặc qua loa được, lôi ra đây mẹ xem." – mẹ xốc cô dậy, một mực đẩy cô về phía tủ bốn buồng đã được mở sẵn.

Nào thì lôi! Lam Anh uể ỏai móc từng cái váy bị cô đày ải xuống đáy tủ giờ nhăn nhúm nhàu nhĩ hết cả. Mẹ nhìn thấy thái độ không hợp tác cùng đống váy mang tên giẻ lau của con gái thì cũng cáu mà quát:

"Mày làm sao mà như mất hồn thế hả? Nhanh cái tay lên xem nào."

"Con chỉ có tưng đấy thôi." – Lam Anh xụ cả mặt xuống.

Mẹ bất lực đành cố gắng cầm đống váy giẻ ấy lên soi soi, chọn chọn. Cuối cùng cũng ra được một chiếc màu trắng liền được làm bằng ren.

"Cái này kết hợp với áo khoác rất đẹp." – mẹ tự chọn tự tán thưởng – "Mẹ đi là lại cho, nhớ ba giờ mẹ kêu là phải xuống luôn đấy."

Ba giờ chiều...

Không những mặc váy mà còn phải đi đôi "kiễng kiễng cao cao "đo thước kẻ được bảy phân, cầm túi như chị gái ba mươi, hơn thế lại trang điểm nhấn nhá làm cô cảm giác rất ngứa ngáy khó chịu. Nhưng mẹ thì rất hài lòng, nhìn cô rồi quay quay mấy vòng tấm tắc khen xinh. Thằng em "siêu não" còn giở thủ đoạn: Chị Lam Anh xinh thế! làm mẹ càng tự tin với khả năng trang điểm "bậc thầy" của mình.

Hôm nay bố đi tiếp khách nên không thể đi, thằng Bin là dân ngoài lề bị hất cẳng xuống ngoại, chỉ còn cô và mẹ đá lẻ với gia đình cô nào đó. Mẹ nhanh chóng gọi taxi đến quán cà phê được hẹn trước.

Hai người cô đến sớm hơn nên chủ động chọn một chỗ trên tầng hai của quán và một bàn ở gần cửa sổ. Bà cô đó cũng thật teen, biết được cả quán cà phê nổi tiếng cho các cặp đôi này. Nhìn xung quanh quán một lượt, công nhận màu sắc phối ở đây thật ấm áp. Đèn vàng rủ nhẹ, sàn gỗ tối màu, bàn được kê xung quanh và mỗi chỗ lại có ánh sáng từ chiếc đèn lồng vàng đỏ hắt xuống cơ hồ tạo thành không gian riêng quây chặt các cặp đôi vào dưới thứ ma mị mờ ảo. Mẹ thấy cô ngáo ngơ chỉ chăm chăm nhìn khung cảnh thì lay người nhắc nhở:

"Tí người ta đến nhớ ăn nói cho đàng hoàng nhé."

Chưa kịp để cô trả lời, tiếng đế guốc va chạm xuống mặt sàn gỗ làm thu hút ánh nhìn của hai mẹ con cô. Xa xa là một người phụ nữ quý phái, nhìn lần đầu nhưng ngay lập tức đã toát ra khí chất phu nhân quý bà. Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu xanh dương, bên ngoài khoác chiếc áo dạ đắt tiền, cả thân không một khiếm khuyết, không lấy một điểm để chê.

"Duyên." – mẹ cô từ chỗ ngồi liền vui mừng chạy ra phía quý bà ấy.

"Thu, lâu lắm mới gặp cậu." – wow, giọng nói của bà ấy cũng tuyệt hấp dẫn. Nghe như thể đang thưởng thức một cốc trà đặc chế để dâng lên cho bậc vua chúa ấy.

Mẹ kéo bà... à không, mẹ kéo cô ấy về phía bàn, còn rất niềm nở mà khoe sự có mặt của cô:

"Duyên, đây là con gái tớ, tên Nguyễn Lam Anh."

"Cháu chào cô ạ!" – Lam Anh lịch sự cúi người chào cô ấy.

Cô ấy không đáp lại ngay mà dùng thứ ánh mắt như nắng ấm mùa xuân ấy soi cô từ trên xuống dưới. Nghe có vẻ vô lý nhưng đúng thật là như thế, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy một người mới gặp lần đầu lại dùng ánh mắt như vậy để quan sát người khác. Nhìn lên nhìn xuống, nhìn ngang nhìn dọc, nửa ngày sau cô ấy mới mở lời:

"Lam Anh xinh quá. Cô nhớ mấy ảnh hồi bé của cháu để tóc ngắn, giờ tóc dài xinh đẹp hơn nhiều rồi. Cô không nhận ra nổi." – cô ấy đột nhiên vồn vã mà nắm lấy tay cô.

Còn chưa để cô hoàn hồn với sự thay đổi khuôn mặt cùng thái độ chóng mặt từ phía quý cô lịch lãm thì tiếng gọi xa xa kia suýt chút làm cô sặc nước bọt.

"Mẹ..."

Giọng nói chuẩn mực của đàn ông trưởng thành ấy vừa cất lên không những thu hút ba người bọn cô mà còn cả đống nhân viên nữ nữa. Mấy người ấy đang bưng đồ uống lên cho khách cũng phải dừng tay ngoái lại xem "soái ca" bước vào.

Lam Anh mở to mắt nhìn người con trai kia tiến gần lại phía cô. Không phải là chàng trai sáng nay cô vừa gặp sao? Không phải là hoàng tử sáng nay mới phóng xe thể thao đến đón cô đây sao? Càng không phải là chàng trai mới sáng nay còn đòi tranh dành với Minion đấy chứ? Tất cả mọi cơ quan cảm giác, tứ chi của Lam Anh bị đông cứng toàn phần. Oan gia ngõ hẹp – chắc chắn là như thế!

"Thu đây là con trai tớ, tên Hồng Kỳ."

"Oa đẹp trai quá. Kỳ à, đây là con gái cô..."

"Lam Anh?" – Kỳ ngạc nhiên lắm khi nhìn cô đứng đờ đẫn đằng sau lưng mẹ.

"Ơ, hai đứa biết nhau sao?" – mẹ và cô Duyên đồng thanh lên tiếng.

"Cô ấy là sinh viên ở học viện. Bọn con cũng quen nhau từ trước rồi." – Kỳ nói rõ ràng rành mạch từng câu chữ.

Nhưng... anh ấy có thể đừng nhìn cô chằm chằm thế được không?

"Vậy sao? Vậy tốt quá!" – mẹ từ bộ dạng không hiểu gì thành vui vẻ lạ kỳ - "Kìa Lam Anh, quen với anh Kỳ mà không bảo mẹ."

"À... con cũng không nghĩ... con cô ấy... là anh ấy." – Lam Anh ngại ngùng cười cười xoa xoa gáy tóc, hai hàm răng dính chặt lấy nhau ngầm tạo nên tiếng xin xít.

"Sáng nay đi với anh sao không mặc váy? Em mặc thế này xinh thật đấy." – Kỳ thản nhiên nói, không những thế còn nở nụ cười làm mê mệt lòng phụ huynh, đặc biệt ở đây là mẹ cô.

"Sáng nay con đi chơi với anh Kỳ sao?" – mẹ như rơi vào bể ngạc nhiên, cơ hồ chưa thể tiêu thụ được hết.

"Dạ..dạ...có thể nói là vậy!" – cô thật hận không thể đào một cái hố để chui xuống ngay lúc này nên chỉ biết sống trên mặt đất mà nở nụ cười gượng gạo nhất có thể.

"Hai đứa biết nhau thật là hay quá!" – cô Duyên đột nhiên lên tiếng – "Cô mừng lắm, chỉ lo hai đứa ngại ngùng, nhưng đã sớm quen nhau thành ra mọi chuyện thật đơn giản."

Ý cô ấy là gì? Chuyện gì đơn giản? Chẳng phải chỉ là cuộc gặp mặt đơn thuần thôi sao? Cô ấy nói như vậy làm Lam Anh tưởng chừng đang tham dự một buổi xem mặt mà tỉ số đã được dàn xếp sẵn là cô thua thậm tệ ấy!

............................................

Hai bên nói chuyện rồi cô Duyên mời hai mẹ con Lam Anh đi ăn. Nhìn đồng hồ đã là sáu giờ, nhớ đến cái hẹn với Huân vào lúc bảy giờ, cô kéo mẹ vào một góc tỉ tê:

"Mẹ ơi, tối nay con còn có hẹn với bạn. Con về trước nhé!" – cười tươi.

"Vớ vẩn, bạn hẹn hôm khác. Mẹ đã nói con phải sắp xếp thời gian để đi hôm nay rồi cơ mà. Không có bạn bè gì hết. Ra nhanh đi không cô với anh đợi." – mẹ gay gắt gạt bỏ rồi cũng nhanh chóng kéo tay cô đi khỏi.

Lam Anh bất đắc dĩ đi theo mẹ ra ngoài, cũng chẳng để ý được xem mọi người đang nói gì, có nói về mình không? Trời đẹp hay trời xấu? Đường đông hay đường vắng? Những gì cô suy nghĩ lúc này đổ dồn vào từng tích tắc đồng hồ trên máy điện thoại. Vừa ngồi trên xe cô vừa suy tính cách làm sao để chuồn về một cách nhanh nhất... Giả vờ đau bụng, đau đầu, ốm hay cảm? Cũng không nổi, mẹ là siêu cao thủ trong việc đoán nhận những trò lừa bịp của cô. Phải làm sao bây giờ?

Lam Anh bứt rứt ngồi cầm nắm cái điện thoại, chút chút lại ấn vào xem giờ làm ánh sáng từ đó hắt lên thu hút sự chú ý của Kỳ. Từ kính chiếu hậu, anh có thể nhìn rõ bộ mặt vội vã của cô, lại chốc chốc nhìn điện thoại. Khẽ nheo mày, anh lên tiếng hỏi:

"Em sao vậy? Phải hẹn ai sao?"

"Dạ?" – Lam Anh bị nhìn thấu thì giật mình nhìn lên.

Câu hỏi của anh vô tình kéo sự tập trung của mẹ và cô Duyên về phía đó. Cô Duyên cất giọng kiều diễm nói:

"Con phải hẹn ai sao Lam Anh? Có xa không?"

"Đi đâu mà đi..." – mẹ giằng lấy điện thoại trong tay cô không quên lườm một cái hẹn sẽ có một trận mắng mỏ nảy lửa tối nay – "Hôm nay cháu đã rời hết lịch hẹn để đi cùng cô Duyên rồi đấy."

"Vậy sao? Vậy tốt quá, cô vui lắm khi nghe mẹ con nói thế." – cô ấy cũng chẳng thèm để ý đến thái độ của Lam Anh mà vui vẻ chốt hạ.

"À...vâng"

Trời biết đất biết, lòng đường biết, gót giày biết tâm trạng của cô nhộn nhạo như thế nào. Mọi thứ xung quanh không làm cô tập trung. Một thân cúi gằm mặt lũn cũn theo mọi người vào quán, cô cũng không để ý là được đưa đi đâu. Lúc này chỉ mong sao, nhà cô Duyên có việc phải về sớm, như vậy may ra cô còn có cơ hội gặp anh.

Đi theo mọi người tiến sâu vào trong, Kỳ mở đường trước cho mọi người vào bàn. Tất cả vẫn còn đang cố ổn định vị trí, thì cô Duyên chợt gọi tên một người... mà sau khi nghe xong thì Lam Anh gần như chết lặng.

"Huân, có phải là cháu không?" <>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro