6.2. Thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huân hơi nhướn mày, nhưng trước đó đến giờ vẫn bị cuốn theo bởi sự ngây thơ đến nỗi ngốc nghếch của cô mà khó nín cười, tâm tình cũng vui vẻ mà nhanh chóng đáp ứng.  

Vì thi xong sớm cũng như gia đình Hương có dự định đi du lịch nước ngoài một tuần, nên từ thứ năm cô nàng đã khăn gói quả mướp về thành phố. Đổi lại Lam Anh, cô gọi điện về cho mẹ báo ngày về thì nhận được tin sốt dẻo vừa thổi vừa khóc: Bố đi công tác tỉnh mang theo cả xe đi rồi! Con chịu khó đi xe buýt về nhé. Đã đủ đắng lòng, mẹ còn lo sợ cô lười mà thêm một câu đáng cắt ruột cắt gan:Tập dần cho quen con ạ! Lần sau cứ thế mà tự về.

Lam Anh đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, về thứ bảy hay là về chủ nhật, bởi vì còn cái hẹn với Kỳ, cô không thể phũ phàng với anh ấy được. Vậy mà đâu có để cho cô bình tâm mà đấu tranh nội tâm, chưa nói gì hai đứa trong phòng, cả kí túc ai ai cũng thi nhau dọn dẹp đồ đạc để sẵn sàng lên đường về nhà vào thứ bảy. Nhìn lại bản thân, toàn thân đủng đỉnh, đến cả cái bàn chải đánh răng vẫn còn cắm gọn ghẽ trong cốc, Lam Anh chợt rùng mình nghĩ đến cảnh tượng ở lại kí túc một mình vào ban đêm...Ôi sởn gai ốc!

Vậy là, con người từ bé đến giờ chúa ghét lạc đàn đã mau chóng hùa theo cùng đồng loại túi to túi nhỏ rời "doanh trại". Cùng lúc đó, Lam Anh chấp nhận cắn răng nhắn một tin vào số điện thoại nước ngoài của Kỳ:

"Mọi người nghỉ giữa kỳ về hết rồi nên em cũng về theo. Nếu anh rảnh trong tuần sau mình gặp được không ạ? Thật sự xin lỗi anh."

Không lâu sau, một tin nhắn bắn đến: "OK em không sao, cũng đang định bảo em thứ hai anh mới về đến Hà Nội. Có gì anh sẽ chủ động liên lạc với em nhé! À mà về đến nội thành nhớ nhắn tin cho anh yên tâm."

Lam Anh đọc qua loa rồi đút vội vào túi, thành ra vế sau của tin nhắn cũng đọc không kĩ. Chỉ biết rằng mình không lỡ hẹn thì cô liền vui vẻ quay lại công việc khăn gói lúc trước.

Chiều thứ bảy....

Sân học viện chật đầy sinh viên, người vui vẻ trò chuyện, người nghe nhạc, người nhắn tin, nhưng tất cả bọn họ đều chung một mục đích là tiến ra cổng học viện tìm về với "giường yêu". Lam Anh cũng là một trong số đó! Mang tâm trạng vui vẻ, Lam Anh khoan khoái ngẩng mặt hứng lấy những đợt gió lành lạnh nhưng man mác thơm vào đầy khoang mũi... Sắp được về với mẹ rồi!

Đang bước đi rất tự do thoải mái, chợt như có ma lực kiềm giữ đôi bàn chân của cô lại. Mà thứ ma lực ấy lại được phóng ra từ đống lộn nhộn ở đầu cổng học viện này mới ghê! Cảnh tượng trước mắt khiến Lam Anh bên trong lòng thì rùng rợn còn bên ngoài mồm miệng đã chấm đất từ lúc nào. Chẳng phải nói gì đâu nhưng lúc còn đi học cô rất tự tin về gia cảnh không đến nỗi nào của mình, nhưng đối với đống lộn nhộn trước mắt đây thì đúng là "gia cảnh của Lam Anh" chỉ như muối bỏ bể. Người người nhà nhà xe đẹp, đây đây đó đó xế hộp xanh đỏ bảy sắc. Mấy chị khóa trên ở trong cùng kí túc, cô cũng sớm nhận ra là con nhà giàu, nhưng nhìn một thân kiều diễm vàng bạc rủng rỉnh đoan trang nho nhã ngồi vào ghế lái của chiếc xe thể thao mui trần... nghĩ cũng đúng lý do tại sao con trai thích ngắm chân dài, mà đây còn là chân dài xịn mới đã mắt nhìn!

Người chen người lấn, nhưng chủ yếu cũng là làm sao phô diễn hết tiềm lực tài chính của gia đình, cơ hồ tạo thành một mớ hỗn độn không khác gì đang đứng giữa chợ. Như thế này hỏi sao con Hương lại muốn về sớm! Nhìn một bầy trâu ngựa lóa mắt kích động phụ huynh, lòng ghen tị của mấy bác ấy thể nào cũng đạt cực điểm, rồi vì thế mà sắm lên sắm xuống cho quý tử công chúa nhà mình để sẵn sàng đánh bại thiên hạ...Tặc lưỡi, dù dùng răng suy nghĩ cũng đoán được đến như thế, đứng lại ở đây chỉ tổ để họ chỉ trỏ này nọ.

Đang định tính ra đầu đường bắt xe buýt, nhưng nhớ ra gì đó, cô lại quay lại. Nheo mắt tìm kiếm bóng dáng kia trong đám người lộn nhộn, lòng thì tự hỏi: Anh ấy đã về chưa, hay đang bị kẹt trong đống này mà không ra được?. Mải kiễng chân nghểnh cổ mà cô không để ý anh đã đứng cạnh mình từ lúc nào, cho đến khi anh mở lời thì Lam Anh mới thu hồi toàn bộ nhãn lực về:

"Tìm người quen à?"

Giật mình quay lại, cô choáng ngợp trước diện mạo mới của Huân. Không còn là một thân đóng bộ ca-vat, áo sơ mi, quần âu nữa; thay vào đó là chiếc quần kaki đen vừa vặn, chân đi giày thể thao, mặc bên trong là chiếc áo phông trắng trơn cùng áo khoác có mũ màu xám. Lướt qua mái tóc quen thuộc, nhưng sao từng lọn tóc màu đen ấy càng thêm phần quyến rũ khi anh ấy trong bộ dạng này?!

"A...an...anh... anh không đi xe sao?" – Lam Anh đưa ngón cái về đám xanh đỏ lòe loẹt ở đằng sau.

Anh nhìn theo hướng tay cô rồi lại đưa ánh mắt đậu trên khuôn mặt ngây thơ vô số tội – "Tôi không có xe."

"Vậy anh cũng đi xe buýt sao...?" – cô lộ ra vẻ ngạc nhiên tột độ như không thể tin. Là cô không ngờ người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ công tử khó gần này lại giản dị đến bất ngờ như thế.

"Chẳng nhẽ đi bộ?" – Huân nhướn mày, mặt cũng tỏ ra khó hiểu vài phần.

Bị anh chặn họng thì đâm ra ngây ngốc, là cô suy nghĩ nhiều quá chăng? Lam Anh bĩu môi nhìn người nào đó nói xong rất kém lịch sự mà xoay người bước đi luôn. Lũn cũn theo anh đi qua con đường bé nhỏ có hai bên là ruộng để ra được đường cái, trông anh chuyên nghiệp thế kia chắc đã quá quen với việc bắt xe buýt về rồi.

Còn đang mải nhìn một thân đút tay túi áo thảnh thơi đi cách cô ba mét phía trước, chợt bên đường có tiếng nói đậm chất trêu chọc pha chút dâm dê cất lên:

"Em gái xinh đáo để, nhiêu tuổi thế? Cho anh làm quen nhé." – tầm bốn, năm thằng tóc HKT, quần áo lôi thôi lếch thếch tiến đến chỗ cô.

Lam Anh sợ hãi nhìn chúng nó, một lòng muốn kêu cứu người đi trước kia, nhưng khoảng cách khá xa đến nỗi cô dù có hét cũng chưa chắc anh đã nghe rõ.

"Em gái đừng sợ, bọn anh chỉ muốn làm quen thôi mà."

Sợ hãi đến nỗi con ngươi run rẩy, người co rúm thành một nhúm, tay chân Lam Anh chỉ biết đường lui, cơ hàm cứng ngắc tưởng như muốn kêu cứu cũng là chuyện của kiếp sau. Nhìn ngón tay đen bẩn của tên đối diện dần dần chạm vào má, Lam Anh chỉ còn một chút sức lực nhỏ nhoi để kháng cự bằng cách quay đầu né tránh. Nước mắt hai giọt nóng ấm cũng đã tuôn rơi, tay cũng bấu chặt vào làn da đau buốt.

Ngữ tưởng sắp làm con mồi ngon cho đám choai choai trước mắt, thì bỗng ở đâu có bàn tay khỏe mạnh kéo thật mạnh cô về phía đó.

Lam Anh run rẩy cảm nhận hơi ấm từ nơi mềm mại mà cô vừa va phải, mùi thơm dìu dịu nhè nhẹ ngây dại lòng người không khiêm nhường xộc thẳng vào hốc mũi. Lại còn cánh tay to to nào đó đang bao bọc lấy cô như một bức tường bảo vệ vững chắc. Sự êm ái, dịu nhẹ như ngưng tụ hoàn toàn tại nơi đây, đầu óc hay mơ mộng không biết thời thế của cô cư nhiên lúc nước sôi lửa bỏng vẫn nhìn thấy hoa hòe hoa sói hồng rực cả một vùng trời. Vẫn ngây ngẩn trong vòng tay ấy, cho đến khi giọng nói trầm ấm phả lên đỉnh đầu đầy màu hồng xuyên tạc thì cô mới đáp đất về hiện tại:

"Con đã bảo mẹ đi nhanh một chút. Ngắm đủ rồi thì về thành phố thôi, ở đây... bệnh sẽ nặng hơn."

Choàng tỉnh sau cơn mê loạn màu hồng, nhưng cũng chả kịp ú ớ nổi một câu, cô bị bức tường thành bằng thịt ấy ném ra đằng sau, ngay lập tức đối diện là tấm lưng to lớn. Khuôn mặt anh tuấn của ai đó không ngại ngần đóng vai "con trai hiếu thảo" trong vở kịch "tình mẫu tử dạt dào". Hơn thế, trước mặt mấy tên ăn hại vẫn còn đang đần thộn trước cảnh "con và mẹ" lịch sử mà thở ra một câu khiến người khác động lòng:

"Mẹ tôi có tiền sử bệnh thần kinh, lâu lâu lại tái phát một lần. Thông cảm, giờ tôi đưa bà ấy về thành phố." – khuôn mặt rõ bi tráng còn rất lịch sự cúi đầu chào.

Mấy tên da đã ngăm nay vớ phải chuyện khôi hài này thì mặt còn đen đi mười phần nữa. Chẳng nhẽ đây là bà mẹ không tuổi trong truyền thuyết?!

"Trẻ thế mà có con lớn vậy rồi. Thôi nói chung cũng có phước khi được con quan tâm như thế." – một "bô lão" đứng sau gãi cằm đoán nhận.

"Im mồm" – tên leader rống lên – "Mày không thấy vừa nãy tao xém là động vào thần kinh à. Trông nó nai tơ thế mà... nó nhe răng cắn cái là tao cũng Châu Quỳ thẳng tiến luôn đấy, biết chưa?"

"Lít-đờ" sợ hãi rùng mình xoa xoa hai cánh tay gầy guộc, quay người bước đi trước sự khó hiểu của mấy tên đồng bọn.

Trên xe buýt...

Nhìn trái nhìn phải, dường như có rất ít người của học viện đi xe buýt thì phải! Có thì cũng chỉ là những bậc anh tài coi dư luận như con muỗi vo ve, coi tin tức như nước rửa tay, không cắm tai phone nghe nhạc thì cũng chúi mũi vào quyển sách dày vài tấc trên đùi...Tưởng chừng như họ sợ rằng nếu không cày xong trên xe buýt, sách của họ sẽ bốc cháy ngay ấy...

Thấy tình thế không nguy hiểm, lại nhìn ra con người đang nhàn hạ dựa đầu vào kính xe, mắt cũng nhắm nghiền thư giãn.

"Anh Huân..." – nhìn thấy anh đã an tọa chuẩn bị bay vào giấc nồng, Lam Anh liền nhỏ giọng gọi.

"Hmm?"

"Em có nghe nhầm không khi vừa nãy anh gọi em là... mẹ?"

"..."

"Lại còn bị... thần kinh nữa" – nói đến đây môi cô đã bạnh ra thể hiện sự kinh hoàng với khả năng diễn xuất thành thần của Huân.

"..."

"Ê... Anh đừng có ngủ thế chứ? Anh phải giải thích cho em tại sao anh nỡ bịa đặt tiểu sử của một con người như thế!" – Lam Anh lay mạnh người anh. Mặt cạu, trán sun, cô thật cần một lời giải thích xứng đáng. Nếu anh muốn giúp cô thật thì cũng có thể đóng vai... tình nhân mà. Đâu nhất thiết phải gọi cô bằng mẹ ngọt sớt như không thế... tổn thọ quá!

Lam Anh vừa gọi tên anh vừa lay lay con người rất thản nhiên mà ngủ lăn cho đến khi thấy một vật thể nằng nặng đổ ập lên vai. Như búp bê được lên giây cót, cô nhích từng milimet quay sang bên phải, mắt mở to, thân thể cũng cứng đờ khi cả khuôn mặt của cô tự nhiên vùi vào mái tóc mềm mại mang mùi thơm hoa nhài phảng phất của ai kia...

"A... Anh... Huân..." – Lam Anh lắp bắp.

Nhưng đối phương hoàn toàn không chịu hiểu mà cư nhiên an phận trên đôi vai bé nhỏ của cô đánh một giấc ngon lành. Vậy là thay vì hỏi tội chất vấn anh về vụ "mẹ con", cô cơ hồ đang đảm nhận vai người mẹ không quản ngại mỏi mệt giơ vai cho con trai ngủ say.

Một người thì mắt nhìn thẳng, lưng dựng đứng, tay để gọn gàng trên đùi, đâu đó trong lồng ngực còn bang bang từng nhịp hối thúc. Còn một người rất tự nhiên mà đánh chén giấc ngủ, thỉnh thoảng còn thở mạnh như trẻ con ngủ say, khuôn mặt cũng tuyệt đối nhàn hạ tựa như đang nằm trên gối êm.

Một lần lại một lần Lam Anh len lén quay sang nhìn khuôn mặt của anh. Mẹ thường nói con người hiền và đẹp nhất khi ngủ, khi nhắm mắt lại thì kể cả sát nhân cũng trở thành người lành tính. Anh cư nhiên là sát thủ bằng mắt, nhắm mắt vào vẫn hiện nguyên hình là sát nhân. Vẻ đẹp ngây ngất mê dại này...chắc bố mẹ anh cũng phải đẹp lắm mới nặn ra được một sinh linh đến cả những chi tiết nhỏ nhặt cũng tỏa ra sức mê hồn ngây người. Ngày trước chỉ biết đến mấy soái ca trong tiểu thuyết hay phim thần tượng mới mang vẻ đẹp hoàn hảo như thế, ngày trước cũng thiển cận nghĩ rằng con trai Việt Nam không ai có thể sở hữu vẻ đẹp lạ kỳ này... nhưng giờ thì sáng mắt rồi, được chiêm ngưỡng rồi, chấp nhận là mình sai bét rồi!

......................................

Về nhà ăn uống hàn huyên với mọi người xong xuôi, Lam Anh một thân phi thẳng lên giường yêu không mấy thân thuộc. Cuộn mình trong chăn chỉ để hở khuôn mặt được bọc kín vòng tròn, cô mơ hồ nghĩ lại chuyện chiều nay. Từ lúc cô bị đám choai choai kia tà lưa, anh không đi trước cô nữa mà thay bằng vị trí đằng sau. Cho đến khi ra đường đứng đợi xe buýt, cũng là anh đứng sau cô, lúc đó cảm giác được bảo vệ trào dâng cuồn cuộn bên trong cô. Đến lúc hỏi sao anh không lên đứng trên, anh lại độc mồm độc miệng phun ra câu: Ở đây có vài vũng nước lớn, đứng trên sẽ bị bắn bẩn người. Lúc đó cô nghĩ không thông, lại vẫn ấm ức vì vụ mẹ con nên đã nghĩ anh xấu bụng thật. Nhưng giờ nghĩ lại, anh cũng không đến nỗi xấu xa như thế. Dù có đóng vai mẹ con hay tình nhân thì anh cũng đã cứu cô thoát khỏi bàn tay ghê tởm của bọn lếch thếch đó; dù đứng trên hay đứng dưới thì anh cũng đã giúp cô lên xe an toàn và cư nhiên chiếm lấy đôi vai của cô mà nghỉ ngơi... Chỉ ghét mỗi lúc xuống xe toàn thân cô mỏi nhừ không thể cử động vì làm gối quá lâu, anh nhận ra mình ngủ quên trên vai cô thì chỉ lè lưỡi rồi biến mất dạng, hại cô phải lết tấm thân như đi mượn bắt taxi về nhà.

Với tay lấy điện thoại chạm vào phần danh bạ, số của anh vẫn là dấu sao đáng ghét kia. Khẽ bĩu môi, nhưng rồi lại hạ quyết tâm phải tìm ra được số điện thoại của anh. Ít nhất cũng để cô trả ơn vụ dạy học, đâu đó cũng mong muốn được đi chơi riêng với anh một hôm... nghĩ đến đây sao mặt đã đỏ bừng nóng ran.

0913568580

"Alo, xin hỏi đây có phải số của Trần Huân không ạ?" – cô dùng giọng nói ngọt nhất có thể.

"Tao là con gái nhá." – giọng nói của đại tỉ giang hồ sặc mùi giấm hét vào ống nghe.

"A... em xin lỗi. Em nhầm số. Thật sự xin lỗi chị." – vội vã xin lỗi, vội vã cúp máy. Lam Anh hú hồn thở phù ra một cái. Suýt chết!

Số 0: Gạch!

0913568581

"Alo, xin hỏi đây có phải số của Trần Huân không ạ?"

"Nhầm số rồi." – lạnh lùng cúp máy.

Số 1: Gạch!

0913568582

"Alo, xin hỏi đây có phải số của Trần Huân không ạ?"

"Alo ai đây..." – xào xạo xào xạo – "...gặp ai cơ..." – xào xạo xào xạo.

"Xin lỗi em nhầm máy ạ." – thành khẩn cúi đầu dù bên đầu dây không thể nhìn thấy.

Số 2: Gạch!

Và tiếp đó là đến số ba, bốn, năm đều bị gạch. Không gặp đại ca giọng như sói chu thì cũng là kẻ nát rượu lè nhè biến thái đòi gặp mặt. Từ mười một giờ đến mười hai giờ, một tiếng đồng hồ cứ "Alo" rồi lại "Xin lỗi". Mà đâu phải cụp máy xong là có khả năng tiếp tục ngay đâu! Qua mỗi cuộc gọi còn phải thở hổn hển, tay run rẩy lau mồ hôi... chỉ sở gặp phải ai dùng GPS tra ra địa chỉ đến đánh thì chết.

Mang tâm trạng yếu kém cầm máy gọi nốt một số, nếu không đúng nữa thì cô sẽ đi ngủ. Dù gì cái trò mò số này chơi cả tối cũng đủ khiến cô hụt hết hơi rồi... Anh ấy quá ác mà!

"0913568586" – lẩm nhẩm đọc theo dãy số bằng giọng uể oải. Mắt nhìn bàn phím cũng hoa loạn như kẻ say rượu.

"Alo" – một giọng nam giới cất lên.

"Alo, xin hỏi đây có phải số của Trần Huân không ạ?" – thều thào khi hoàn toàn không còn hy vọng. Chỉ cần người kia nói không phải một cái là cô sẵn sàng quăng máy đi ngủ ngay. Dù gì cũng mệt quá rồi!

Anh đúng là nghĩ không thông! Số điện thoại như số taxi của anh, nếu chỉ riêng đoán nhận cũng phải đúng 90% vậy mà ai kia không thể đoán được. Nghe cái giọng như vừa chạy trối chết thế này, chắc chắn đã gà mờ mà ngồi thử từ 0 rồi phải xin lỗi không ít. Nghĩ đến đấy, miệng anh chợt vẽ lên nét cười.

Một lúc không thấy đầu dây phản lại gì, rút kinh nghiệm từ sáu lần trước, Lam Anh chủ động xin lỗi mà không chờ đối phương đáp lại:

"Xin lỗi, cháu nhầm máy ạ."

Tính cúp máy thì chợt từ bên kia truyền đến một giọng nói trầm ấm: - "Đợi đã"

Lam Anh đơ người, không phải gọi nhầm biến thái rồi chứ ?! Cô rõ là sợ nhưng tại trí tò mò trỗi dậy, Lam Anh run rẩy áp tai vào ống nghe cứ thế im lặng lo sợ cho đến anh mở lời nói.

"Là tôi đây!"

Một giây, hai giây, ba giây... - "Anh Huân?"

"Ừm"

Ức đến nghẹn họng, nước mắt cũng trực ứa ra... anh có hiểu cảm giác gần chục con người càu nhàu khó chịu là như thế nào không? Ừ thì cứ cho cô ngu dại gọi vào lúc đêm khuya thanh vắng này đi, nhưng mà cũng ức lắm chứ. Nếu anh không biến thái nghĩ ra cái trò này thì cô đã bớt khổ hơn rồi.

Huân bên kia chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò như trâu mộng, còn đâu im bặt thì liền hỏi:

"Vậy đi ngủ nhé?"

"EM GHÉT ANH" – ngàn giận hội tụ, không kiêng nể đã ai ngủ chưa, Lam Anh liền hét ầm lên – "Tại anh mà em khốn khổ khốn nạn . Anh ác ma, anh lòng dạ thâm hiểm. Anh biến thái, anh...."

Sau cú hét nội lực của đầu dây, anh đã sớm để điện thoại bên cạnh để lỗ tai không bị tra tấn. Cho đến khi tiếng hét ấy dừng lại, và thay bằng tiếng thở hổn hển. Rồi hình như là có uất quá mà khóc, anh mới cầm máy lên, giọng nhẹ như cánh hoa:

"Thật sự là tôi không nghĩ đến em lại ngây thơ ngồi tra từ 0 như vậy. Thôi đừng hét nữa, đằng nào em cũng gọi đúng rồi!" – anh còn phải mím môi cố nhịn để không bật cười haha.

"Rõ ràng anh cố tình chơi xỏ giờ lại còn giễu cợt em. Anh đàn ông kiểu gì vậy. Anh phải đền bù thiệt hại cho em." – ngàn vạn lần tức quá làm liều.

"Đền bù? Đền bù gì?" – Huân hơi nhướn mày, nhưng trước đó đến giờ vẫn bị cuốn theo bởi sự ngây thơ đến nỗi ngốc nghếch của cô mà khó nín cười, tâm tình cũng vui vẻ mà nhanh chóng đáp ứng.

"Đền... đền..." – Lam Anh cắn môi suy nghĩ – "A, anh nghĩ địa điểm đi ăn." – búng tay một cái rõ phấn khởi.

"..." – bên đầu dây rơi vào bể im lặng một lúc rồi nói – "Được, bảy giờ tối thứ ba ở nhà hàng "Gió" trên đường Nguyễn Chí Thanh, đừng cao su."

Buông ra một câu ra lệnh hơn là hẹn hò, anh cư nhiên như mọi khi nói chuyện, một thoáng liền biến mất tăm. Lam Anh đờ đẫn nhìn máy điện thoại trên tay mà không tin mình vừa "buôn" với Huân. Lại nghĩ về cuộc trò chuyện chóng vánh vừa diễn ra, có phải anh ấy xưng hô... "tôi...em"

"AAAAAAAAAAAAA" – Lam Anh hét lên sung sướng, người như bị chích điện thì bật nhảy tưng tưng.

"Cái gì đấy Lam ơi..." – mẹ tưởng cô bị làm sao thì vội vã bật cửa, nhìn cô bằng ánh mắt mang tia lửa – "Không định để ai ngủ à?"

"Con xin lỗi... suỵt suỵt" – Lam Anh đưa ngón trỏ lên miệng, mắt cũng híp ngang lại thành hai đường kẻ tinh nghịch.

"Đừng có hét nữa không mẹ khâu mồm." – mẹ hùng hổ bước vào rồi cũng hùng hổ bước ra, bỏ lại sau lưng tiếng đóng cửa mạnh bạo.

Lam Anh rón rén chui vào chăn, chùm che nửa mặt. Chốc chốc lại sung sướng cười một cái... đêm nay sẽ ngủ thật ngon!

............................................

Có lẽ do ngủ quá say mà tiếng tin nhắn kêu lên cô không hề biết, sáng hôm sau tỉnh dậy cô mới phát hiện ra Kỳ nhắn liền một lúc ba tin lận và năm sáu cuộc gọi nhỡ.

Em đã về thành phố chưa? [/i]

Em đâu rồi! Sao mãi không liên lạc được thế? Đừng làm anh lo nha...

Bao giờ cầm được máy nhớ nhắn tin cho anh biết... Anh thật sự rất lo.

Tá hỏa khi đọc một đống tin nhắn cộng một loạt cuộc gọi nhỡ, Lam Anh vội vã nhắn tin lại cho Kỳ: "Em đã về nhà an toàn, xin lỗi anh giờ mới đọc lại tin nhắn anh dặn về nhắn tin anh biết. Em thật sự xin lỗi."

Rất nhanh thôi bên kia có tin nhắn đáp trả: "Ừm vậy được rồi, anh đang họp. Thứ ba sẽ gặp em nhé!"

Ặc! Lại thứ ba, không phải chứ? Lam Anh có chút lưỡng lự nhưng nghĩ đến còn cả buổi sáng rảnh rỗi, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Thôi thì hẹn Kỳ buổi sáng vậy!

Vậy là cả chủ nhật thứ hai ở nhà, Lam Anh dành để đi chơi với mẹ, thỏa sức bù lấp khoảng thời gian ở học viện. Thỉnh thoảng đi xem phim, thỉnh thoảng shopping, nhưng chủ yếu là ở nhà tận hưởng cảm giác cùng mẹ vào bếp, cùng bố xem tivi và cùng đấu võ mồm với thằng em não khủng của cô.

Hai ngày trôi qua thật nhanh, vèo vèo đã đến tối thứ hai. Tuy chơi bời thế đấy nhưng cô đếm từng giờ mong sao đến thứ ba thật nhanh. Lục tung tủ đồ chọn một bộ cánh phù hợp nhất: nào là xanh đỏ lòe loẹt, nhưng nghĩ đến tính cách như mây u ám bao quanh của Huân thì cô đành ngậm ngùi chọn màu đen trắng cho phù hợp. 

Đang lao đầu vào tủ quần áo, chợt có tiếng có cửa. Mẹ đi vào thấy quần áo tứ tung thì nhăn mày hỏi:

"Con làm gì mà bầy như bán hàng thế này?"

"À, con tìm quần áo đi chơi với bạn ấy mà!"

"Đi chơi với bạn sao cần tìm, thường ngày mẹ vẫn thấy con lôi thôi lắm mà." – mẹ Lam Anh không khỏi nghi hoặc.

"Là bạn quan trọng. Mà có việc gì thế mẹ?" – tránh bị hỏi dài dòng, Lam Anh nhanh đánh trống lảng sang việc khác.

"À, thứ ba này có một người bạn của gia đình ta hẹn gặp. Hôm đó con trai của cô ấy cũng đi cùng đó. Nghe nói rất đẹp trai mà học rất giỏi nữa."

"Há... lại thứ ba sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro