7.3. Nhân vật mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Đừng khờ khạo thế, Jason. Hãy nhớ mục đích cậu quay về đây là gì!"

Đau quá!

Thấy cô chới với giữa không trung, lại cái bản năng chết tiệt khiến anh không quản ngại mà lao đến đỡ cô ấy. Con người này thật kì lạ! Là anh, cái vũng nước đó sẽ bị dẫm bẹp và bước qua như không rồi, đây thì lại trượt ngã được mới đáng nể. Mà khoan nói đến sự hậu đậu bá đạo của cô ấy, ngay cả ngã thế nào cho an toàn để không bị sứt răng mẻ trán cũng không biết, cứ thế cho thân thể tự do thích rơi đâu thì rơi. Nhìn xem, giờ cả người cô ấy như giàn hoa giấy bấu víu lấy rào thép là anh đây...

Khẽ nhíu mày mở được một bên mắt sau cú va chạm nổ đom đóm, Huân cố xem lí do vì sao mà môi anh đau nhức cảm tưởng như bị vập vào nền đá tường xi măng.

Khuôn mặt như cái bánh bẻng đập vào mắt anh với cự li gần nhất có thể. Hai đôi mắt to tròn của đối diện vẫn đứng tròng nhìn trân trân vào anh, cái mũi nhỏ xinh đứng chệch với mũi anh 0.5cm và... "nền đá tường xi măng" chính là đôi môi phổ biến không chút quyến rũ của cô ấy. Đanh mắt lại để cố phân tích hiện tại tàn khốc, ở vị trí gần gũi thế này, tay phải anh ôm lấy eo cô, tay trái bấu víu lấy gờ tường để tránh cho cú va đập giữa đầu anh và thứ cứng rắn đằng sau. Còn cô ấy thì hai cánh tay ghim chặt lấy vai anh, thân thể hoa giấy cơ hồ dán chặt lấy anh không một kẽ hở.

Không hiểu anh đã đứng hình được bao nhiêu giây, bao nhiêu phút, nhưng dường như cũng khá lâu rồi. Cô gái này là thứ đầu tiên khiến anh đờ đẫn ngây dại quá một phút - có nghĩa theo phép so sánh thì cô ấy còn khoai hơn cả bài toán khó nhất trong kì thi GB năm ngoái. Cố gắng lấy lại tinh thần, anh dùng tay trái đẩy trán Lam Anh về phía sau với mục đích bóc đôi môi vẫn đang rất tự nhiên án ngữ chiếm dụng của riêng.

"Aaaaa, hai anh chị hôn nhauuuuu...." - thằng củ lạc sau khi "hái hoa" thành công thì liền bắt gặp ngay cảnh tình tứ nơi nhà vệ sinh - "Phải chụp lại về khoe mẹ." - cư nhiên đầu óc của thằng nhóc chuẩn bị vào lớp một liền nghĩ ngay ra cái trò lưu lại tang vật phổ biến.

Nó rất tự nhiên giơ máy điện thoại của anh trước đó vẫn cầm trong tay lên đúng cự ly mà "Xoạch" một cái.

Lam Anh bị tiếng hét của Bin cộng tiếng máy ảnh xé gió làm cho giật mình, thì liền thần tốc bóc toàn bộ cơ thể ra khỏi anh. Mặt từ trắng sang hồng đến đỏ như quả gấc chín, Lam Anh trực lao đến cướp máy điện thoại từ tay thằng em tự cho mình là lỗ rốn của vũ trụ đang đắc ý đứng kia.

"Đưa máy cho chị." - cô vội lao đến túm lấy củ lạc hư đốn toan cướp lại chiếc máy tang vật.

"Không đâu, không bao giờ..." - thằng Bin quay ngang quay ngửa hòng tránh từng cái vồ đến như gà đào giun của cô.

Tranh giành, ôm lấy, bế lên, cô làm đủ mọi cách hòng lấy lại thứ chứng minh cho nụ hôn đầu đầy đau đớn và đến năm hào lãng mạn cũng không có. Sự đấu tranh chống giai cấp nông nô nổi dậy thất bại khi thằng em xấu xa của cô chẳng nể mặt chủ nhân chiếc điện thoại mà ném nó như liệng đĩa.

"Xoẹt"

Tiếng vỏ điện thoại chà sát xuống mặt sàn làm một đường dài cơ bản, sau đó quay lô lô hai vòng rồi dừng lại trước mũi giày thể thao của ai đó vẫn đứng kia xem đánh nhau nãy giờ.

"Anh Huân, anh xóa đi đi." - Lam Anh bất lực nhìn anh cầu xin.

Nhặt điện thoại lên với một tâm trạng hoàn toàn bình thường, ngắm nghía màn hình, anh rất thản nhiên nói - "Làm gì có ảnh nào mà xóa."

"Ơ, em chụp rồi mà?!" - thằng Bin bị vác như vác lợn lên tiếng giải thích

"Nhóc con bấm nhầm quay rồi" - anh hơi nghiêng đầu quay màn hình đen thui một màu rồi nhấn vào nút "Play". Đúng là tối om rồi dừng hẳn sau một giây.

Thằng Bin nhìn bằng chứng chứng minh cho sự mù công nghệ của mình thì ủ dột chịu trói. Còn ai đó thì thở phào nhẹ nhõm nhưng lại thấy đâu đó tiếng lòng tiếc nuối xen vô...

Mà... khoan đã. Rõ ràng là nghe thấy tiếng chụp máy ảnh mà!?

............................................

Không biết chị "quyến rũ" trước lúc về nói gì với anh mà mặt anh biến sắc hẳn, cũng vội vã trả tiền rồi kéo chị em cô đi về. Nhớ lại cảnh "kiss scene" với view là nhà vệ sinh, mặt Lam Anh lại cứ thể đỏ dần lên theo cấp số cộng. Cánh tay hư đốn trước đó còn muốn check cơ bụng của anh giờ chỉ dám cấu vào vạt áo để tránh bị ngã ngửa ra đằng sau. Con đường mười giờ tối không đến nỗi quá yên tĩnh, nhưng sao bầu không khí xung quanh cô và anh lại nặng nề một cục.

Một cơn gió tối mang hơi lạnh thấu xương đột nhiên lướt qua, Lam Anh khẽ rùng mình dưới lớp váy không đủ che chắn, hình như cơn gió lạnh ấy còn truyền đến cả lòng bàn tay đáng bấu vào áo anh làm nó khẽ rung lên một hồi. Cố gắng cắn chặt môi không dám làm hai hàm răng va vào nhau, bàn tay trên đùi nhéo chặt vào chiếc túi quai chéo, tại sao lạnh vậy chứ? Chẳng nhẽ đông sắp về?

"..."

"Anh làm gì vậy?" - Lam Anh bỡ ngỡ về cú phanh gấp không báo trước.

Lại càng ngạc nhiên hơn khi Huân ngay sau đó liền cởi bỏ chiếc áo khoác của mình rồi ném ra đằng sau

"Tôi nóng, cầm hộ!" - anh nói rồi liền nhấn đề đi tiếp.

Lam Anh cứng đờ vì còn chưa thích nghi được với sự việc diễn ra. Cô cứ thế ôm lấy chiếc áo len thu còn thơm mùi nước xả vải, lại ngửi váy của mình toàn hương khói của đồ nướng ám nguyên. Một đợt gió nữa truyền đến, đôi vai nhỏ nhắn giờ không chịu nổi liền rung mạnh, lạnh quá...

"Em có thể mượn áo anh một chút không?"

"..."

"Tại em thấy hơi lạnh."

"..."

"Nếu anh không..."

"Mặc vào đi, nói dài quá!"

Giọng anh có vẻ mất kiên nhẫn khi nói ra điều ấy. Cô khẽ giật mình nhưng rồi lại nhoẻn miệng cười. Cô quên mất là anh rất ghét nói nhiều mà, nếu anh đã nói vậy thì cũng không nên kì kèo nữa. Khoác áo lên người, hơi ấm từ lớp áo trong từng tầng từng tầng một thẩm thấu qua làn da lạnh ngắt của cô. Một luồng điện mang số vôn nhỏ chợt dội đến trung tâm não bộ, cảm giác ấm áp này... như thể... anh đang ôm lấy cô vậy!

Về đến nhà là mười rưỡi, thằng Bin ngồi đằng trước đã ngủ quên từ lúc nào làm nửa đoạn đường sau anh phải ôm lấy nó và lái xe bằng một tay. Thằng nhỏ hư hỏng, may đoạn đường cũng vắng, không có tai nạn gì nó hứng đủ nhá! Bế thằng em vẫn rất tự nhiên ngủ say, Lam Anh cúi người chào anh.

"Cám ơn anh, hôm nay đi chơi thật vui."

Huân không đáp lại, anh cũng không cười nữa, khuôn mặt vui vẻ lúc tối nay đã không còn, cư nhiên lại lạnh băng như mọi khi. Anh nhìn cô một lúc thật lâu, cho đến khi nụ cười trên môi cô trở nên cứng nhắc và mất tự nhiên, anh mới nói:

"Ngủ ngon!"

Không dây dưa một hai lời, anh chủ động nhấn ga rồi rời khỏi. Nhìn bóng lưng anh khuất dần sau ánh đèn đường, trong cô chợt có chút nuối tiếc. Mở cửa vào nhà, mẹ vẫn chưa về, Lam Anh bế thằng Bin vào phòng đắp chắn cho nó đàng hoàng rồi mới an tâm về phòng mình.

Lúc chỉ có một mình, cô không nói dối là hình ảnh của anh lại ngập tràn... Dựa lưng vào cánh cửa phòng, cô ôm thật chặt lấy trái tim lại không yên phận mà đập thình thịch liên hồi! Ừ thì đến năm hào cũng không lãng mạn, ừ thì chỉ là do cô hậu đậu nên làm anh phải khổ sở khuỵu chân khuỵu tay đỡ, ừ thì... khung cảnh không lấy một cắc lãng mạn. Cô đã mơ rất nhiều đến nụ hôn đầu thật tuyệt vời ở nơi có pháo hoa nổ rực trời, cái nơi mà mọi người chăm chú xem pháo hoa chỉ còn cô và anh ấy trao nhau nụ hôn đầu đầy mơ ước. Cô cũng đã mơ đến những lời thủ thì đậm chất sến súa sau nụ hôn đầu trong sáng và đầy ngọt ngào... Cô cũng đã...

Cũng đã... mơ thấy nụ hôn đầu với anh... với Huân!

Thấy chưa, giấc mơ linh nghiệm rồi, nhỏ Hương mà biết thể nào cũng vỗ vai cô đánh thụp mà quạc miệng lên nói: Đấy tao bảo mà, mơ linh lắm...

Khẽ nở nụ cười như cơn gió xuân lạc loài giữa tiết thu đông khô lạnh, ừ thì... cô thấy rất hạnh phúc. Vì... nụ hôn đầu đời đáng giá ngàn vàng cuối cùng cũng đã trao cho đúng chủ nhân.

Không khí tự mình nghĩ với mình bị căt đứt khi cô nhận ra chiếc áo khoác trên người mình...

"Chết rồi, chưa trả áo cho Huân....@#$%&**&^" - Lam Anh vò đầu bứt tai lại nhìn lên đồng hồ đã mười một giờ rồi, ôi sao cô lại đãng trí thế chứ. Đường về ban đêm rất lạnh, không biết anh có bị ốm không!!~

Vội vã lôi em điện thoại ra nhấn vào số máy của anh, nghe đại ca "Tu" truyền đến chục âm thanh giống nhau mà đầu dây vẫn không bắt máy, Lam Anh sốt ruột đến nỗi nghĩ luyên thuyên là anh lạnh quá mà đóng băng ở giữa đường rồi, hay anh bị trúng gió nên bị ngất?!

Sự lo lắng càng tăng lên khi gọi đến cuộc thứ ba mà vẫn không có ai bắt máy, bước chân đi đi lại lại trong phòng có thể hằn sâu trên mặt gỗ, cô vừa ôm điện thoại mong sao nếu anh đúng là bị làm sao ở trên đường thì người hảo tâm sẽ thấy số cô mà gọi lại.

Đang định năm phút nữa mà không có tin tức gì, cô sẽ liều mạng phi thân ra ngoài. May thay ý định đó của cô nhanh chóng bị dập tắt khi điện thoại trong tay réo chuông. Mau chóng nhận máy, cô chả đợi anh lên tiếng mà liền nói một tràng:

"Anh Huân, anh không sao chứ? Anh về nhà chưa? Em sơ ý quên trả áo cho anh, em lo anh bị làm sao ở trên đường? Anh không cảm hay ốm gì đúng không ạ? Anh..." - nói đến đây thì giọng cô đã bị lo lắng làm cho lạc đi.

Ở đầu dây nghe cô bắn ra một tràng những thứ gì đó mà anh cố nghe cũng không hiểu, nhưng cái giọng mười phần thì đến mười một phần lo lắng của cô khiến anh không nhịn được lại cong môi lên nở nụ cười mà đến chính anh cũng không nhận ra.

"Em vẫn hay nói nhiều như vậy nhỉ."

"Dạ?" - nghe giọng nói trầm ấm mang thiên hướng thản nhiên và thoải mái như không có chuyện gì xảy ra của anh làm Lam Anh hơi ngỡ ngàng.

"Điện thoại rung nên không để ý, tôi về nhà lâu rồi. Còn áo bao giờ gặp thì trả cũng được."

"Thật là anh không sao chứ ạ? Không bị lạnh chứ?" - Lam Anh vồn vã hỏi.

"Lạnh... vậy nên... tha cho tôi ngủ đi."

"Lạnh" câu trả lời mang đầy hàn khí, nhưng sao từ giọng điệu uể oải có phần nhõng nhẽo của anh lại tràn đầy hơi ấm như thế? Lam Anh an lòng thì liền thả lòng mình mà nói:

"Vậy anh ngủ ngon, em không làm phiền anh nữa. Áo em sẽ trả anh ở trường."

Huân mang điện thoại để bên đầu giường, đôi mắt anh khẽ nhắm hờ, nhớ đến cuộc điện thoại lúc đi ăn, đầu anh lại thấy đau nhức. Anh thật sự muốn quên đi, muốn đào thải nó ra khỏi đầu, nhưng sao không thể? Anh không tin vào số mệnh vì trước nay anh luôn nghĩ số mệnh là do con người tạo ra, cứ đổ thừa cho số mệnh thật chỉ có kẻ hèn nhát không dám đối diện với sự thật. Nhưng nay, nhìn xem, anh có nên học tập một chút hèn nhát không? Vì đã năm lần bảy lượt anh tìm cách thoái thác nhưng cái việc đó cứ đeo bám anh mãi không dứt. Làm sao để anh tiếp tục cầm bút tự vẽ cho con đường đời của mình đây?

Đâu đó nơi căn phòng tĩnh mịch, tiếng nói chuyện điện thoại vang vang trong không gian yên ắng. Một người với cơ thể cường tráng ẩn hiện sau lớp áo ngủ được làm bằng vải mỏng, trên tay anh ta cầm một tập tài liệu mà bức ảnh trên đó... là Lam Anh.

"Cậu có chắc làm được không?"

"..."

"Đã đến nước này rồi phải lợi dụng lòng tin hiểu không? Cậu phải làm cho cô ta yêu cậu, sau đó mới có thể tiến hành những bước sau!"

"..."

"Đừng khờ khạo thế, Jason. Hãy nhớ mục đích cậu quay về đây là gì!"

.............................................

Thứ 2 - tại học viện Emerald

Học viện Emerald sau một tuần vắng tanh lại đông đúc như mọi khi. Mùi man mác vào buổi sáng sớm không chỉ dành riêng cho không gian tĩnh lặng nữa mà nay đã có vài khoang mũi hít hà, ánh nắng nhè nhẹ le lói nơi tán lá không chiếu không cho con đường vắng vẻ nữa mà nay đã có vài cô gái đưa tay đón lấy. Mọi thứ như trở lại một tuần trước đây, không khí xung quanh học viện lại tràn ngập những tiếng nói, tiếng cười đùa của sinh viên.

Quay trở lại phòng trọ, không hổ danh học viện được đánh giá là nơi có vệ sinh sạch sẽ nhất. Một tuần không ở mà phòng ốc không bị mùi ẩm mốc, chứng tỏ hàng ngày, những bác lao công mang trên mình chiếc áo màu con ong chăm chỉ vẫn qua từng dãy phòng vệ sinh thơm tho sạch sẽ, nên bốn đứa bọn cô mới tha hồ mà hít hà hương cỏ hoa ngập tràn như thế này.

Lâu lắm mới gặp lại Thúy và Liên, vì hai người ấy về quê nghỉ nên cô cũng chẳng có cơ hội trà chanh chém bão với hai đứa ấy. Còn nhỏ Hương xưa nay xởi lởi đi chơi về liền mua quà cho cả phòng, mỗi đứa một chiếc áo phông bảy sắc cầu vồng đủ kiểu.

"Này, một tuần qua có vụ gì hay ho không? Kể tao nghe." - nhỏ Hương kéo cô đi mua đồ uống tiện thể hỏi luôn.

Nói đến tuần qua là mặt cô lại đỏ ửng lên, hành động cũng vài phần lúng túng làm thị Hương tinh đời mau chóng bắt thóp mà chưng ra bộ mặt bà la sát: Không kể thì tối nay bị làm tiết canh!

"Á á á... ặc ặc" - vì bị tra tấn bởi những cái nhéo má, hét inh tai, cuối cùng Lam Anh cũng chịu thua mà phun ra cả tuần qua đã có vụ gì với thị.

Từ việc anh Kỳ là công tử thực thụ, phim Hàn Quốc ngoài đời thật. Rồi mẹ cô và mẹ Kỳ định gán ghép cho hai người, đi chơi cùng Huân với thằng Bin làm kì đà và kết thúc là nụ hôn không lãng mạn giữa anh và cô... Kết quả nghe xong chuyện là y như rằng con Hương sặc nước và như gà mắc thóc thế kia.

"Mày... mày không đùa tao đấy chứ Chè Lam?" - con mắm vẫn mắt đứng tròng, mồm rớt xuống bàn, tay bóp méo cả lon cam ép.

"Mày cứ nghĩ là đùa đi." - Lam Anh thở dài, cũng không buồn giải thích.

"Này, Chè Lam ơi, mày đúng số đào hoa đa tình mà, tao nể mày lắm ấy." - Hương như lắp hỏa tiễn vào mông bay vọt sang bên cô ôm lấy cánh tay - "Mày xịt thứ gì lên người mà để cho hai ánh sao rực rỡ nhất muốn mày vậy? Một bên là hoàng tử, một bên là thái tử, ôi chọn ai? Chọn ai?" - con Hương giơ hai lòng bàn tay một úp một mở, miệng liên hồi lựa chọn như thể đang làm bà xem bói thứ thiệt.

"Mày thôi đi" - cô đẩy nó sang một bên - "Mày không thấy tao tiến thoái lưỡng nan à?"

"Tiến lưỡng cái gì, trả lời tao đi, sắp tới diễn ra kỳ thi GB đấy, mày cổ vũ cho ai?"

"Thi GB?" - cô nheo mày nhìn Hương.

"Ừ, thứ năm tuần này này. Nghe nói thi hoành tráng lắm. Tao nhất quyết sẽ đi xem anh Huân... ôi thái tử của em!" - con Hương nắm tay mắt mơ màng như nai vàng ngơ ngác.

Lam Anh nhếch môi trước vẻ mặt khoa trương của con bạn không quan tâm đến Huân là ai, cứ thấy trai đẹp là y như rằng xấn xổ. Đang định gõ vào đầu nhỏ một cái cho tỉnh mộng thì đằng sau truyền đến một giọng nói nam tính đầy quyến rũ.

"Em đi xem Huân sao? Không ngờ em cũng thích cậu ta đấy!"

Cả cô và Hương đều nhíu mày nhìn nhau rồi nhất loạt quay ra đằng sau. Cái người sở hữu giọng nói nam tính ấy không ai khác chính là anh chàng bạn thân chí cốt của Trần Huân - Hải Đăng - với đôi mắt một mí Hàn Quốc cùng mái tóc nhuộm mang phong cách Taylor Lautner nay đã thay bằng màu đen giản dị và không vuốt keo.

Đăng đang bỏ lửng ánh mắt nơi cửa kính, thấy Hương quay lại thì liền nghiêng đầu nhìn nhỏ, tay vẫn ngoáy ngoáy cốc trà nóng bốc khói - "Đi xem anh đi."

"Hơ, đồ biến thái, không bao giờ nhá!" - Hương cư nhiên nhận ra kẻ thù không đội trời chung liền vênh mặt hất hàm nói.

"Nói thật đấy, đi xem anh đi, thứ ba này anh thi rồi."

"Đã nói là không mà!" - Hương có vẻ mất kiên nhẫn

"Ở nhà truyền thống ấy."

"Anh bị điên à, tôi không đi. Đồ xấu bụng như anh sao có thể làm GB được chứ. Lam Anh về thôi." - Hương mất kiềm chế liền bực tức ra mặt rồi vội vã kéo cánh tay của Lam Anh rời đi,

"Chúc... chúc anh thi tốt." - cô không hiểu chuyện gì giữa hai người này, nhưng vì Hương lôi xềnh xệch đi nên cô chỉ có thể vội vã gửi lời chúc tới anh ấy. Dù gì anh ấy cũng đã hợp tác với Huân giúp cô minh oan lần trước, cũng nên nể nang một chút.

Đăng nhìn nhỏ Hương máu xông lên não mà dậm chânheo bước ra khỏi phòng nước, thì đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười nửa quyến rũ.Không hiểu sao, anh cứ luôn thấy cô bạn đó rất giống vị trà mà anh đang uống. Rấtchát, rất đắng nhưng khi đã có thời gian ngấm rồi thì lại thật tuyệt vời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro